Ánh Nguyệt bần thần, không ngờ người hại Khánh Dương ra nông nỗi này vài tiếng trước đã dán lên mặt mình mấy cái tát. Mình tức đến nỗi chẳng thể kiềm chế được cảm xúc chộp lấy cái ly ném thẳng về phía cửa
- Đồ cáo già độc ác
Con bé Thuý Vân xồng xộc xông vào
- Chị Nguyệt, chị sao thế?
- Đừng vào! mảnh chai
Nó giật thót lùi lại
- Để chị dọn cho
Ánh Nguyệt lúi húi cong người nhặt từng mảnh vỡ. Tay mình run lên vì tức giận quên sạch cảm giác đau khi từng mảnh thuỷ tinh bé nhỏ đâm vào lòng bàn tay
- Chị! chị có nghe không thế? để em nhặt cho! chảy máu rồi
Ánh Nguyệt chốc giật mình bởi tiếng nó bên tai vội thả hết mảnh vỡ xuống. Khánh Dương đã chịu thật nhiều thiệt thòi rồi. Ánh Nguyệt bật dậy chộp lấy cái áo khoác
- Thuý Vân, em dọn giúp chị! chị có việc cần làm rõ
Con bé nghe theo răm rắp tiễn mình ra cửa. Buồn cười ở chỗ, nó đưa cho mình một con dao rọc giấy be bé
- Chị này, em biết chị đi "xử lý" nên lấy cái này phòng thân nhé!
Ánh Nguyệt ngơ ra rồi gật đầu chộp lấy con dao vội leo lên chiếc xe taxi phi thẳng đến nhà ba Hà Lan
- Huỳnh Huyền Nguyệt! cô cút ra đây cho tôi
Vừa xuống xe, Ánh Nguyệt đã gào lên, tức đến nỗi mắt nổi gân đỏ
- Xuống đây cho tôi
- Hạ Ánh Nguyệt! cô đang làm loạn gì vậy
Lâm Phong bước ra, hắn chỉ dám đứng ở cửa vì thấy Ánh Nguyệt cầm dao. Vừa thấy hắn, mình nổi trận lôi đình
- Tên chết tiệt nhà anh, mau cút ra đây!
- Ánh Nguyệt, bỏ dao xuống..tôi báo công an đấy
- Báo đi, tôi đếch sợ. Dù có tù mọt gông thì nhất định tôi phải sống chết với anh
- Bình tĩnh..
- Bĩnh tĩnh cái gì? anh khiến Khánh Dương ra nông nổi đó tôi còn bình tĩnh được à?
Ừ, cuối cùng thì nhân vật chính đã xuất hiện. Chị ta đứng trong nhà hét vọng ra
- Ôi trời đất ơi! Ánh Nguyệt cô đang làm cái gì vậy? bỏ dao xuống
- Hôm nay tôi phải nói chuyện với hai người cho ra lẽ
Ánh Nguyệt xông vào, lấy dao đâm nhẹ vào tay Lâm Phong qua khe cửa, hắn khẽ rú lên đau đớn. Nhân thời cơ Ánh Nguyệt vội gạt cửa chạy vào nhà. Mình ném con dao xuống đất rồi tóm lấy cổ Huyền Nguyệt
- Tại sao? tại sao lại không gọi cấp cứu cho Khánh Dương? tại sao lại đổ hết lên đầu tôi, cô có biết Khánh Dương bị mất trí nhớ không? chỉ cần thằng chồng khốn nạn của cô ném cái bình thuỷ tinh lệch đi một chút thì bây giờ cô đang thăm viếng Khánh Dương rồi
- Hạ Ánh Nguyệt..cô điên rồi, thả tôi ra
- Cô muốn biết tại sao Khánh Dương lại không "dị ứng" tôi ư? cô muốn biết lắm sao?
Huyền Nguyệt tay chân dần tím tái, mắt trợn ngược vì không thở nổi. Bỗng một cảm giác nhói lên ở phía phần bụng bên hông, Ánh Nguyệt giật mình dần buông lỏng tay khiến Huyền Nguyệt ngồi thụp xuống hít lấy hít để. Mình từ từ đưa mắt xuống, là Lâm Phong, Lâm Phong đã đâm mình một nhát chí mạng. Ánh Nguyệt chỉ kịp thấy ánh mắt lạnh lẽo độc ác tận xương tuỷ của Lâm Phong và rồi cô gục xuống nền đất
- Huyền Nguyệt! tôi đưa Vịt đến thăm ông ngoại! ba về chưa?
- Là..là tiếng của Hà Lan..Lâm Phong, mau giấu Ánh Nguyệt đi
Cũng xui cho cặp vợ chồng Lâm Phong và Huyền Nguyệt, chưa kịp thủ tiêu xác thì Hà Lan đã xông vào trước. Cô chết trân trước người bạn thân đang ngất lịm dưới sàn
- Ánh..Ánh Nguyệt..phải không?
Hà Lan đưa tay sờ lên khuôn mặt Ánh Nguyệt. Cô vẫn còn thở, chỉ là hơi yếu ớt một chút
- Hai người đã làm gì cô ấy? đồ ác quỷ!
- Có chuyện gì thế? vết máu ở cửa là sao?
Em rể "Minh Duy" cũng chạy vào theo vợ mình
- Chồng ơi..con Nguyệt..đưa nó đi cấp cứu
Minh Duy vội chạy đến bế xốc Ánh Nguyệt lên. Anh cùng Hà Lan vội chạy ra xe. Trên đường đi Hà Lan cứ nức nở mãi
- Vợ đừng khóc nữa, Ánh Nguyệt sẽ ổn thôi
Hà Lan vội lau đi hàng nước mắt, cười xoà
- Đúng chứ? Ánh Nguyệt sẽ không sao mà
Đến nơi, Ánh Nguyệt vội đưa vào phòng cấp cứu. Hà Lan khóc nhiều đến nỗi thiếp bên vai Minh Duy. Cô mong chờ Ánh Nguyệt sẽ trở ra khỏi căn phòng cấp cứu đó, một cách thật khoẻ mạnh