Mèo mập yên ổn nằm ngủ trong lòng ngực nàng, chân sau được băng bó lụa trắng, thắt một cái nơ rộng không đến mức siết chặt miệng vết thương.
Sầm Duẫn tiến lên muốn ôm mèo mập đi, bị Ân Xu né tránh: “Thế tử gia, Ân Xu có một điều kiện.”
Sầm Duẫn đứng từ trên cao nhìn xuống, uy thế như núi cao chèn ép người: “Ngươi nói.”
Mặt Ân Xu tươi cười, đôi mắt cong thành trăng non: “Cầu Thế tử gia mang ta hồi kinh, rời đi Kim Lăng.”
Sầm Duẫn tỉnh mộng, mộng lần này khác với dĩ vãng, giống như đã từng xảy ra, vô cùng chân thật.
Mèo mập từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng, động tác không lưu loát, bốn chân ngắn mập vụng về rơi xuống đất.
A Li cắn góc áo của hắn, làm nũng làm nịu.
Sầm Duẫn bế nó lên, xoa xoa cái cổ mượt mà của nó, Giang phủ nuôi nó quá tốt lại béo một vòng: “Có phải ngươi cũng nằm mộng, cho nên mới năm lần bảy lượt đi tìm nàng.”
A Li nhắm mắt lại cuộn thành một cục tròn xoe, khò khè một tiếng xem như đáp lại.
Chuyện của Lê Viên chưa xong, Ân Xu không giúp được gì, vốn định ở trong tiểu viện ăn ăn uống uống sống qua mấy ngày.
Ai ngờ ngày hôm sau lại bị Sầm Duẫn gọi đi Lê Viên.
Không có náo nhiệt như trước, lần này hiển nhiên là thê lương.
Sầm Duẫn còn ngồi ở nhã gian lầu hai, Ân Xu đẩy cửa đi vào, Thận Thường không đi theo.
“Công tử.” Ân Xu phúc lễ.
Sầm Duẫn quay đầu lại nói: “Qua đây.”
Ân Xu đến gần, Sầm Duẫn bảo nàng nhìn xuống phía dưới.
Ân Xu thăm dò thấy được sân khấu lớn phía dưới, trên đài diễn là vở kịch ngày ấy, công tử giai nhân, chỉ là thay đổi người còn lại đều giống ngày ấy như đúc.
Giai nhân vung ống tay áo, rơi nước mắt mà đi, công tử đuổi theo không kịp, căng ra năm đầu ngón tay rồi ngã xuống.
Diễn đến lúc này.
“Nhìn ra cái gì.” Sầm Duẫn nhấp một miếng trà xanh hỏi nàng.
Ân Xu ngưng thần suy tư “Quá chậm.” Hiệu quả của say sinh tử vừa nhanh vừa mãnh liệt, ngân châm đâm vào sẽ lập tức có hiệu quả, nhưng ở trên đài, Khương Tần một người đơn ca, cách những người khác một khoảng cách, làm sao tử vong tại chỗ?
Lưu Xuân Ngũ biết say sinh tử, nhưng không phải truyền nhân dòng chính của Cố lang trung, bởi vậy Sầm Duẫn dẫn nàng theo.
Nàng nói chậm, hắn cũng biết là vì cái gì, hắn không nói, chờ nàng nói tiếp.
“Người này có tập võ không?” Ân Xu xoay người hỏi hắn.
Ánh mắt hai người va chạm, Sầm Duẫn đáp: “Không.”
Mà lúc này trong lòng Ân Xu nổi lên kinh ngạc, đương kim Đại Yến, người có thể ức chế say sinh tử chỉ có ngoại tổ phụ nàng, Cố Bình Châu.
Cho nên ngoại tổ phụ của nàng, có lẽ còn ở Kim Lăng.
Trong lòng Ân Xu tuy là sóng gầm gió cuộn nhưng trên mặt không có một tia dao động “Đây là vì sao, Ân Xu cũng không biết.”
“Ân Xu tuy là cháu gái ruột của tổ phụ nhưng là gà mờ, chỉ học được một ít da lông.”
Sầm Duẫn tinh tế nhìn nàng, phảng phất đang phán đoán lời nàng nói là thật hay giả, “Thật sự như thế?”
Ân Xu: “Thật sự.”
Nhưng, Sầm Duẫn cũng không định để nàng cứ như vậy hồi phủ.
Thận Thường tiến vào, trình hồ sơ những người từng tiếp xúc với Khương Tần lên.
Sầm Duẫn nâng nâng cằm, ý bảo nàng nhìn xem.
Ân Xu cầm một quyển, lật hết một tờ lại một tờ, ánh sáng nhu hòa chiếu vào sườn mặt nàng lộ ra lông tơ thật nhỏ, điểm son môi, chu sa đỏ bừng.
Sầm Duẫn cầm ly lại nhấp một ngụm, bất tri bất giác đã uống hết một ly trà nhỏ.
Mỗi năm Lê Viên mở diễn vào tháng bảy, con hát phải chuẩn bị trước nửa năm.
Khương Tần là tài nhân nổi danh trong Lê Viên, cùng giai nhân Tiêu Mạn có thể nói là tượng đài của Lê Viên. Sau khi Tiêu Mạn chết, giai nhân đổi thành Nhậm San, đối với người thích nghe tuồng của Lê viên mà nói, tuy không bằng trước nhưng nghe vẫn không khác gì lúc trước.
Khương Tần làm người thành thật, hiền lành, không có kẻ thù. Người tiếp xúc với hắn không nhiều, hồ sơ ghi chép là những người tiếp xúc với Khương Tần hai ngày trước đó.
Ân Xu lật lật, lại buông: “Công tử, không bằng chúng ta ra Lê Viên nhìn xem.”
Sầm Duẫn gật đầu.
Lê Viên chiếm cứ toàn bộ phố Trường Bình, trong đó có rất nhiều con hát, chỗ Khương Tần sống ven sông phía đông trên phố, cách hồ Kim Lăng một quãng, dòng nước chảy xiết, thuyền thường rất khó đi qua. Trên sông bắt một cây cầu cao, đối diện với cầu là núi, chỗ sâu trong núi có một ngôi chùa miếu, tên Phật Âm, chùa miếu sâu tận bên trong nhưng hương khói cường thịnh, người Kim Lăng đều từng đi qua tòa chùa miếu kia.
Ân Xu đứng ở đầu cầu nhìn về nơi xa, núi cao thấp thoáng, chùa miếu chỉ để lại một mảnh ngói đỏ.
Nhóm hoa nương Xuân Lan Uyển cũng từng đi chùa Phật Âm, nhưng Ân Xu không tin phật bởi vậy nàng không đi.
Phố đông ngày thường náo nhiệt rộn ràng giờ phút này có vẻ thê lương dị thường, mọi người đều hoảng hốt đóng cửa không ra, sợ rước họa vào thân.
“Khương Tần làm người chân thành, giản dị, bình thường rất ít qua lại với người khác, nhưng ai có việc đều sẽ đi giúp một tay, lão diễn chủ nói Tiểu Khương có thể trở thành tượng đài trong Lê Viên đều là nhờ giọng hát của hắn.”
Dư Mạt là người trang điểm trong Lê Viên, tài nghệ thành thạo, chuyên trang điểm cho các con hát nổi danh trong gánh, nhắc tới Khương Tần, hắn rất là cảm khái.
Ân Xu nhìn thần sắc của hắn, hỏi: “Hôm đó Khương Tần lên đài, cũng là ngài trang điểm?”
Nữ tử trước mặt dung mạo mỹ diễm, còn cố tình tươi cười, Dư Mạt nhàn nhạt liếc mắt một cái, ngay sau đó tránh đi tầm mắt nàng: “Đúng vậy.”
“Vậy hôm đó ngươi có cảm nhận ra hắn có chỗ nào không đúng không?” Không biết vì sao, nàng nhìn đến ánh mắt của Dư Mạt có vài phần quen quen, còn có một chút sợ hãi phát ra tự đáy lòng, Ân Xu lập tức đẩy ra loại suy nghĩ này, tiếp tục hỏi.
Đôi mắt Dư Mạt nhìn về phía xa, suy nghĩ sâu xa một hồi: “Cũng không.”
“Bình thường ta trang điểm cho hắn, hắn cũng im lặng ít lời.” Dư Mạt nghĩ, làm như lại nhớ tới cái gì, nói: “Ngày ấy hắn có nhắc đến Tiêu Mạn với ta.”
Dư Mạt nói: “Nói đến Tiêu Mạn, người này cũng là hồng nhan bạc mệnh.”
Ba năm trước Lê Viên nhập kinh khánh yến trong cung, nàng là người Giang Nam, mặt mày tú mỹ, là mỹ nhân nổi danh Kim Lăng, giọng nói như có thể vắt ra nước, diễn xướng thuộc hàng nhất đẳng, chỉ là đáng tiếc sau khi vào cung được Thục Vương lựa chọn làm thị thiếp, nhưng qua nửa năm đã hương tiêu ngọc vẫn.
Từ đó về sau, Khương Tần không bao giờ nhập kinh xướng khúc.
Ân Xu nhướn mày: “Tài tử giai nhân, tài tử giai nhân, chẳng lẽ hai người này…”
Nàng vẫn chưa nói toạc, Dư Mạt đã hiểu ý nàng, vội vàng phủ nhận: “Không phải vậy.” Còn mang theo chút cấp bách: “Tiêu Mạn cô nương cũng không có tình với hắn.”
Ân Xu hỏi hắn: “Có tình không nói, ngươi sao biết được?” Thanh âm hướng dẫn từng bước.
Dư Mạt lập tức trả lời “Sao ta không biết, ta…” Như là ý thức được cái gì, nhanh chóng ngậm miệng.
“Ngươi cái gì?” Ân Xu lấy ra một cây ngân châm, đưa tới trước mặt hắn “Dư Mạt, người trang điểm là người có khả năng tiếp cận Khương Tần gần nhất, tựa như…” Nàng đặt ngân châm ở đỉnh đầu Dư Mạt, từ từ di chuyển xuống cái ót rồi lại chuyển lên đỉnh đầu hắn, dừng lại: “Như vậy.” Thanh âm nhẹ như lông chim lâng lâng rơi xuống mang theo nguy hiểm.
–—–
Chủ Lê Viên Sử Văn Trăn đóng cửa liên tiếp mấy ngày không ra, con hát cũng không luyện tập tiết mục diễn kịch, tinh thần suy sụp.
Chính sảnh yên tĩnh, Sử Văn Trăn trong một đêm nhìn như già đi mười tuổi, thở dài nói: “Lê Viên chúng ta xuất sắc nhất là nhờ hai người họ, hiện giờ đều lần lượt ra đi, ta đây đã tạo nghiệt gì!”
“Viên chủ, Lê Viên của ngài lớn như vậy, hậu bối đông đảo, nếu muốn bồi dưỡng mấy người cũng chỉ là việc một hai năm, ngài cũng không cần quá mức sầu lo.” Ân Xu khuyên nhủ.
Sầm Duẫn ngồi ở một bên không nói một lời, nghe nàng nói nhàn nhạt liếc nàng một cái, lại thu hồi ánh mắt.
Sử Văn Trăn ở Kim Lăng nhiều năm, tự nhiên biết Ân Xu là ai, tuy tò mò quan hệ giữa hai người nhưng ông lõi đời nhiều năm, chuyện gì chưa gặp qua, thông minh mà không hỏi nhiều, “Nhị vị có điều không biết.” Ông lại thở dài một hơi.
“Từ ba năm trước Tiêu Mạn theo Thục Vương, không lâu chết bệnh, Lê Viên càng không bằng trước. Đệ tử Lê Viên không phải thiên phú không tốt mà là thiên phú tốt đều bị câm, không hát được, mỗi lần người mới tiến vào đều sẽ bị như thế. Vì che giấu bí mật này, đã rất lâu rồi Lê Viên không tuyển người mới, ta chuyển thời gian từ nửa năm tuyển một lần thành một năm tuyển một lần.”
“Hiện tại người có thể xướng khúc ở Lê Viên đều là những lão nhân không có tư chất gì, chỉ có hắn một người cực vừa lòng ta, không thể tưởng được hiện giờ cũng…” Sử Văn Trăn dừng lại, không nói tiếp.
“Viên chủ, ta có thể hỏi ngài một chuyện?” Ân Xu chợt hỏi.
“Chuyện gì?” Trên mặt Sử Văn Trăn còn mang theo bi thương, hỏi lại.
“Nếu Lê Viên chỉ còn lại một tài nhân Khương Tần vì sao từ sau khi nhập kinh ba năm trước, không vào kinh nữa.”
Sử Văn Trăn thần sắc chần chờ, nhìn thoáng qua Sầm Duẫn: “Bí mật trong cung, lão hủ không dám nói.”
Ân Xu chú ý tới, đứng dậy đi đến bên người Sầm Duẫn, giơ tay đáp ở trên vai hắn, cho Sử Văn Trăn một ánh mắt trấn an, mỉm cười mở miệng: “Cứ nói đừng ngại.”
Sử Văn Trăn nhìn đến động tác tự nhiên của nàng, cái trán tuôn mồ hôi lạnh, sắc mặt Sầm Duẫn không có giận dữ, chỉ nhíu nhíu mày, trong lòng Sử Văn Trăn kinh ngạc.
Được Sầm Duẫn chấp thuận, Sử Văn Trăn mới châm chước nói: “Ba năm trước Lê Viên nhập kinh, trước khi đi mấy ngày Thục Vương muốn Lê Viên đi vương phủ diễn một khúc, chỉ định một khúc, lão hủ sợ làm lỗi, nên đi theo ai ngờ Thục Vương nổi hứng thú, một khúc xướng đi xướng lại mấy lần, xướng tới ban đêm.”
“Ngày đó chân lão hủ đau nhức, đi xuống nghỉ tạm trước, nghe được Khương Tần mới vừa xuống đài nói với Tiêu Mạn.” Sử Văn Trăn nói đến đây dừng lại, “Lão hủ nghe được Khương Tần đang khuyên Tiêu Mạn lưu lại vương phủ.”
“Sự tình liên quan đến Lê Viên, lão hủ không dám làm trái lệnh Vương gia, lúc đi Vương gia giữ lại Tiêu Mạn. Sau khi trở về Khương Tần tới tìm lão hủ, nói hắn đắc tội Vương gia, sau này không cho phép nhập kinh.”
Ân Xu chưa bao giờ đến Thượng Kinh nên không hiểu chuyện trong kinh cho lắm, Thục Vương trong miệng Sử Văn Trăn, Ân Xu cũng chỉ nghe từ miệng người khác.
Ân Xu hơi nghiêng quá mức, đôi mắt rũ xuống, trộm nhìn thoáng qua Sầm Duẫn, đỉnh đầu hắn giống như mọc một đôi mắt, phút chốc giương mắt nhìn lại, Ân Xu không hề có ngượng ngùng khi bị bắt tại trận, ngược lại cong môi cười xinh xắn.
Nàng không biết chuyện của Thục Vương, nhưng người này chắc chắn biết.
“Mọi việc ở Lê Viên đều do ngươi sắp xếp?” Sầm Duẫn đột nhiên hỏi, Sử Văn Trăn không dám chậm trễ, lập tức trả lời: “Đúng vậy.”
Như thế, lại không nói chuyện.
Lòng bàn tay Sầm Duẫn cọ xát mép ly, làm như đang phán đoán lời ông nói là thật hay giả.
“Sầm đại nhân.” Đột nhiên ngoài cửa xông vào một người, trước đây chưa từng thấy ở Lê Viên, nhìn dáng vẻ không giống như người trong gánh.
“Thảo dân thỉnh Sầm đại nhân làm chủ cho Khương huynh, khương huynh là bị người giết chết.” Người nọ vừa vào cửa lập tức quỳ xuống, đôi tay chống đất rũ đầu: “Thảo dân Tạ Chí Vũ, nhân sĩ Kim Lăng, là bạn tốt của Khương Tần, Khương huynh chết oan, thỉnh Sầm đại nhân làm chủ.”
Tạ Chí Vũ là người Kim Lăng, thời trẻ đi thi khoa cử, thi nhiều lần không trúng, trở về làm tiên sinh dạy học ở Kim Lăng. Sau đó ngẫu nhiên quen biết Khương Tần, hai người mới gặp mà như đã thân, Tạ Chí Vũ viết lời, Khương Tần xướng khúc, không lâu sau, Khương Tần nhờ việc này thành con hát nổi bật nhất gánh.
“Đã có oan, vậy ngươi nói oan như thế nào?”
Âm thanh thanh thúy hạ xuống, lúc này Tạ Chí Vũ mới chú ý tới nữ tử bên cạnh Sầm Duẫn, trong lòng hơi kinh ngạc, “Buổi tối mấy ngày trước thảo dân đi tìm Khương huynh, đưa ca khúc mới viết cho hắn, không nghĩ tới trong phòng hắn còn có một người.”
Bóng đêm tối tăm, trăng tròn treo cao.
Tạ Chí Vũ cầm một chiếc đèn lồng, ánh nến lúc sáng lúc tối.
Phòng của Khương Tần, Tạ Chí Vũ thường xuyên lui tới đã sớm quen đường.
Hắn đi đến trước cửa, giơ tay đang muốn gõ cửa, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng người.
“Vì nàng, ngươi phải chết.”
Hắn sợ tới mức tay run lên, đèn lồng suýt nữa rơi xuống mặt đất, gió bắc đột nhiên thổi tới, thổi vào phía trên đèn lồng, ánh đèn chợt tắt.
“Nàng đã chết, vì sao ngươi còn chưa buông.” Là giọng của Khương Tần, Tạ Chí Vũ nghe, lưng dựa vào cửa không dám cử động.
Âm thanh của một người khác cao ngất: “Ngươi câm mồm.” Ngay sau đó, có tiếng người ngã trên mặt đất.
Khương Tần kêu lên một tiếng, Tạ Chí Vũ sắp xông vào lại nghe người nọ nói “Là ngươi nợ nàng, ngươi đáng chết.”
Gió bắc tăng lớn, đèn lồng trong tay Tạ Chí Vũ vô ý rớt xuống đất, phá vỡ yên tĩnh trong viện.