Lỗ tai vừa động, ngoài cửa có âm thanh người ngựa vội vàng chạy tới. Hạ Liêu cầm lên trường đao trên mặt đất, lưng dán ở trên tường, vểnh tai nghe tiếng động bên ngoài. Vừa nghe, quả nhiên bản thân đã trúng kế.
Người bên ngoài đi vào, Hạ Liêu cười một tiếng, “Đại nhân ngài tới thật nhanh.”
Sầm Duẫn liếc người trên mặt đất một cái, mới chuyển về phía hắn, “Nếu ta là ngươi, chộp được người lập tức giết, không nhiều cố kỵ như vậy.”
Hạ Liêu buông trường đao xuống, trả lời “Là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, muốn chậm rãi tra tấn nàng ta, lại trì hoãn thời gian.” Lại nhìn hắn “Không biết làm sao đại nhân phát hiện.”
“Vân An tới Đại Yến mang theo không ít thị vệ, có thể hoàn toàn né qua bọn họ lẻn vào bên trong bắt người đem ra dựa vào bản lĩnh của ngươi không phải không có khả năng, nhưng ngươi biết chuyện này Thánh Thượng sẽ giao cho ta đi làm, vì để ngừa vạn nhất, không bằng để nàng ta tự mình đi ra.”
“Nhưng có thể có biện pháp gì, có thể khiến một công chúa tự mình tránh đi thị vệ rời khỏi tòa nhà? Vì thế ngươi nghĩ tới mượn danh nghĩa của ta, viết cho nàng ta một phong thư lén gặp mặt. Trong tủ quần áo, bàn trang điểm đều có dấu vết bị người động chạm, lại có dấu hiệu chưa kịp thu dọn, dưới hậu viện tường có dấu giày hỗn loạn. Có thể thấy được, giống như là muốn lén gặp ai đó. Khiến nàng ta cam tâm tình nguyện trốn ra ngoài.”
Sầm Duẫn nhìn Hạ Liêu, từng câu từng chữ, trầm giọng nói, hắn vĩnh viễn là như thế này liệu sự như thần, cái gì cũng không thể gạt được con mắt của hắn.
“Trong đó cũng không thiếu thành phần phỏng đoán, rốt cuộc người có thể làm ra loại sự tình này, cũng không có mấy ai.” Hắn nói tiếp.
Ban đầu Hạ Liêu là thân tín của Cố Như Phàm, ba năm trước, nửa lĩnh một trận chiến, Đại Yến chiến bại, Cố Như Phàm không biết tung tích. Đây hết thảy đều là bởi vì công chúa Nam Quốc đột nhiên lên chiến trường, bị man di bắt lấy, vì cứu nàng ta, vô số binh lính chết trận.
“Mang về Cẩm Y Vệ, báo cho Thánh Thượng, Vân An công chúa bị bắt cóc tống tiền, chưa xảy ra việc lớn. Lôi ra mấy tử tù trong lao ngục chém, cho Nam Quốc một công bằng.”
Hạ Liêu chợt ngẩng đầu, “Đại nhân, ngài…”
Sầm Duẫn xoay người, “Sớm muộn gì ta cũng sẽ tự mình xử lý những việc này.” Dư quang nhìn về phía hắn, “Trở về lãnh phạt.”
Hạ Liêu nhìn bóng dáng hắn, có vài phần xúc động, hắn cho rằng, người này sớm đều đã quên. Thu hồi suy nghĩ, lập tức chắp tay giương giọng nói “Vâng, đại nhân.”
“Đại nhân, việc hôm nay cũng là có người cố ý ám chỉ thuộc hạ, cố ý dụ dỗ thuộc hạ làm như vậy, thuộc hạ cho rằng người nọ là vì phá hư giao hảo giữa Đại Yến và Nam Quốc cho nên mới làm như vậy. Bởi vậy đến hiện tại thuộc hạ cũng chưa xuống tay.”
Sầm Duẫn suy nghĩ một lát, gật gật đầu, “Đã biết.”
Ánh trăng mông lung, ngõ nhỏ Phương Nguyệt đèn sáng, trong viện toàn bộ loạn thành một nùi, Ân Xu đột nhiên phát bệnh. Chứng bệnh khiếp người, lần này khiến ba tỳ nữ sợ hãi, ba người kinh hoảng vô thố, đều không biết nên làm như thế nào cho phải.
Linh Hoàn lên tiếng trước, “Đi tìm Thế tử gia!”
Mới vừa chạy ra cửa, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, sắc mặt ngay ngắn, “Xảy ra chuyện gì?”
Linh Hoàn không biết hắn là ai, hoảng sợ, run rẩy nói Ân Xu cô nương phát bệnh, thân ảnh người nọ lại chợt lóe, không thấy bóng dáng.
Vân An công chúa bị đưa về phủ đệ, Sầm Duẫn lập tức cưỡi ngựa chạy về ngõ nhỏ Phương Nguyệt, đi được nửa đường, lại thấy ảnh vệ an bài ở ngõ nhỏ chạy tới. Trong lòng Sầm Duẫn sinh ra dự cảm không lành, dừng ngựa, ảnh vệ vội vàng nói, “Công tử, Ân Xu cô nương phát bệnh.”
Chờ Sầm Duẫn tới ngõ nhỏ Phương Nguyệt, bên trong lửa lớn ngùn ngụt, một ảnh vệ khác cả người đầy máu quỳ trên mặt đất, A Li ngồi xổm bên chân hắn, “Meo, meo” kêu không ngừng, cực thảm thiết.
Ảnh vệ thấy hắn tới, chống đứng lên, hổ thẹn cúi đầu, “Công tử, vừa rồi đột nhiên một đội người mang Ân Xu cô nương đi.”
Sầm Duẫn nghiêm mặt, điệu hổ ly sơn.
Không phải vì phá hư giao hảo giữa Đại Yến và Nam Quốc, mà là vì để hắn thiếu cảnh giác, không rảnh bận tâm ngõ nhỏ Phương Nguyệt, lại tùy thời mang nàng đi.
Sắc mặt Sầm Duẫn tối tăm, gió nổi lên, quần áo trên người thồi phần phật, song quyền nắm chặt, trúng kế.
Ân Xu tựa như một viên đá lọt vào trong biển, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Trời càng thêm lạnh lẽo, có bọt nước rơi xuống trên mặt, Sầm Duẫn giơ tay sờ sờ, thì ra là trời mưa. Mặc kệ nước mưa rơi xuống, hắn đứng dưới mưa, chuyện này cho dù không lộ dấu vết, Sầm Duẫn cũng có loại trực giác, người mang nàng đi nhất định là Giang Mục Chi. Một màn này, ở trong mộng là vô cùng quen thuộc.
Nhưng cảnh trong mơ không có kế tiếp.
Thận Thường cầm một cái áo khoác tới, Sầm Duẫn tiếp nhận khoác lên trên người, xoay người lên ngựa.
Giang Mục Chi sẽ không ngu xuẩn đến mức đưa Lý Ân Xu và trong phủ, chờ hắn tới lấy người về, chỉ có một khả năng, Lý Ân Xu là biểu cô nương Lý phủ, để thân thế nàng lộ ra ban ngày ban mặt, xuất hiện ở kinh thành, không rời đi Lý phủ, mới có thể đủ làm hắn âm thầm gian lận.
Mưa to càng lúc càng lớn, nước mưa theo cằm hắn chảy xuống, tầm mắt mơ hồ, vó ngựa không hề dừng lại.
Ngõ nhỏ chật hẹp, mấy người giả dạng người bình thường cảnh giác nhìn Sầm Duẫn ngồi trên lưng ngựa, lui về phía sau một bước, vây quanh người ở trong túi.
“Để người lại, có lẽ còn có thể tha cho các ngươi một mạng.”
Sầm Duẫn xuống ngựa, rút trường đao treo ở bên hông, nước mưa rào rạt rơi xuống, theo mũi đao nhỏ trên mặt đất.
Thận Thường dẫn người tới muộn, không có cách nào, công tử cưỡi ngựa thật sự quá nhanh, chờ bọn họ chạy tới, những người đó đã nằm trên mặt đất.
Sầm Duẫn dùng áo khoác quấn chặt nàng trong lòng ngực, chắn mưa to bên ngoài, xoay người lên ngựa, chạy về quận vương phủ
Đã là đêm khuya, cửa hông quận vương phủ mở rộng, thủ vệ người hầu canh cửa thấy Thế tử gia vội vàng đi qua, mà người hắn ôm trong lòng ngực, hình như là một nữ tử.
Người hầu trừng lớn mắt, chạm phải ánh mắt sắc bén của Thế tử gia, lại hoảng loạn cúi đầu, thanh âm trên đỉnh đầu truyền đến, “Bổn thế tử không hy vọng trong phủ không có bất luận đồn đãi nào.”
Người hầu quỳ xuống trên mặt đất, môi run lên, “Phó cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết.”
Trở về phòng, Sầm Duẫn thả người trong lòng ngực xuống giường, sờ sờ cái trán của nàng, xúc cảm như nhau lửa, quả nhiên là sốt.
Nóng đến mơ hồ, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, không biết nỉ non cái gì.
Hắn cởi quần áo của nàng, nhét nàng vào trong chăn. Xoay người, đẩy cửa ra, phân phó người hầu đi nấu thuốc giảm nhiệt.
Người hầu trong viện đều nhìn thấy Thế tử gia ôm một vị nữ lang trở về, trong lòng vô cùng kinh ngạc, lại không dám hỏi nhiều, càng không dám nhiều lời, lĩnh mệnh đi xuống.
Thuốc nấu xong, đưa vào phòng.
Sầm Duẫn đang lau mình cho người trong chăn. Trong phòng không đốt đèn, một mảnh tối tăm. Nương ánh trăng mơ hồ, khăn lau trên cơ thể lả lướt của nàng. Đầu ngón tay lơ đãng chạm được một một hạt châu, trong bóng đêm, xúc cảm này càng thêm chân thật, mê người. Hô hấp Sầm Duẫn tức khắc tăng lên, quăng khăn, mạnh mẽ nhét nàng trở lại trong chăn.
Bình phục trong chốc lát sau, đốt đèn trong phòng, Sầm Duẫn ôm nàng vào trong lòng ngực, nàng ngủ rất ngoan, sắc mặt bình thản ửng hồng, nếu không phải nhiệt độ chợt nóng chợt lạnh trên người, thì nhìn không ra chút bệnh nào.
Nước thuốc theo khóe miệng nàng chảy xuống, Sầm Duẫn đút nửa ngày, miệng nàng ngậm chặt, ngửi được mùi thuốc cay đắng còn nhíu mày né tránh, một chút cũng không uống vào.
Sầm Duẫn nóng nảy, đời này hắn chưa từng hầu hạ ai mệt nhọc như thế, còn tiện nghi cho nàng kiếm lời.
Tự rót một ngụm thuốc, cũng không cảm thấy đắng, đổ vào miệng nàng, toàn bộ đều đổ qua.
Ân Xu hô hấp khó khăn, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, giãy giụa tránh thoát môi hắn. Lại bị người nắm cằm, không thể động đậy.
Phút chốc mở mắt ra, mặt của hắn phóng đại. Thấy nàng tỉnh dậy, ngược lại càng làm càn, không hề thỏa mãn với chỉ đút nàng uống thuốc.
Quét hết vị thuốc trong miệng nàng.
Trước khi rời đi, ngậm cắn bên môi nàng, mới buông nàng ra.
“Tỉnh rồi thì tự uống.” Sầm Duẫn đứng lên, bưng chén thuốc trên đầu giường đưa cho nàng.
Ân Xu tiếp nhận, một trận mê mang, đánh giá bốn phía một vòng, không phải ở trong viện ngõ nhỏ Phương Nguyệt, trong phòng trang trí nghiêm túc hợp quy tắc, vật trang trí đều không phải tục vật, nàng mở miệng, mới phát hiện giọng khàn vô cùng, ho khan vài tiếng nói, “Công tử, đây là đâu?”
Sầm Duẫn nhíu nhíu mày, đổ một ly nước trên bàn đưa đến, thuận miệng nói: “Quận vương phủ.”
Ân Xu ngẩn ra, bưng chén thuốc trong tay suýt nữa rớt xuống. Mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, Sầm Duẫn sao lại đưa nàng tới đây?
Thấy bộ dáng nàng kinh ngạc đến ngây người, Sầm Duẫn cười, cong cong môi, đưa ly nước đút cho nàng, Ân Xu thuận theo há miệng nhỏ uống, vô cùng ngoan ngoãn, giống một con thỏ con bị kinh sợ.
Ân Xu uống xong, Sầm Duẫn dời tay đi, bên môi nàng còn dính vệt nước, hắn dùng mu bàn tay thuận tay lau cho nàng.
“Sao? Sợ?” Hắn cười hỏi nàng.
Cũng không phải sợ, chỉ là cảm thấy Thế tử gia đúng là lớn mật. Thế nhưng trực tiếp công khai đưa một ngoại thất vào trong phủ, còn giấu ở trong phòng riêng.
“Ngõ nhỏ Phương Nguyệt không thể về, mấy ngày sau ngươi sẽ ở đây.” Hắn nói. Cũng không giải thích nhiều.
Ân Xu nhớ lại trước khi té xỉu có đám người đột nhiên xông tới. Nàng không hỏi nhiều, thuận miệng đồng ý.
Nàng rũ đầu, cổ trắng nõn, lộ ra độ cong duyên dáng.
Sầm Duẫn giơ tay sờ soạng trên cần cổ trơn trượt của nàng, Ân Xu giương mắt nhìn hắn, đang bệnh, con ngươi ướt dầm dề.
Đối diện cặp mắt ánh nước liễm diễm, nhớ lại xúc cảm vừa rồi, Sầm Duẫn chửi thầm trong lòng, niệm nàng đang còn bị bệnh, áp ngọn lửa kia xuống, nhẫn nại nhịn xuống. Bàn tay vuốt trên cổ nàng dùng lực độ lớn chút.
Lực độ trên cổ tăng lớn, Ân Xu ăn đau, trừng mắt liếc hắn một cái. Đôi mắt Sầm Duẫn nhìn chằm chằm nàng, đầu lưỡi liếm liếm hàm dưới, cắn răng nói, “Uống thuốc vào, nhanh khỏe lại cho gia!”
Thanh âm khàn khàn, ý vị trong đó khó có thể miêu tả.
Hiện tại cả người Ân Xu đều khó chịu, đầu nặng thật sự, không muốn bị hắn lăn lộn một hồi. Bưng chén thuốc, cũng không màng đắng chát bên trong, bóp mũi, một hơi uống cạn.
Buông chén, sặc đến đỏ bừng.
Sầm Duẫn kiên nhẫn vỗ lưng nàng, một chút lại một chút, thẳng đến nàng ngừng ho.
Cho dù bệnh, Ân Xu cũng không quên nịnh hót một câu: “Cảm ơn công tử.”
Sầm Duẫn giật nhẹ khóe miệng, cười nhạo nàng, “Hư tình giả ý.”
Khóe mắt Ân Xu liếc hắn, người này ngoài miệng nói như vậy, nhưng khóe miệng cong lên kia rõ ràng như đang nói: gia thật vui vẻ. Lại không để ý tới vị gia này giả vờ trào phúng.
Nhìn sắc trời đã đến nửa đêm về sáng, Sầm Duẫn thổi đèn, nhét nàng trở lại trong chăn, nói “Ngươi ngủ đi.” Sau đó đi ra ngoài.
Ân Xu nhìn tấm lưng kia chớp chớp mắt, vừa rồi nàng cách gần hắn, cảm nhận được khí lạnh trên người hắn, bên ngoài tiếng mưa rơi vang lên, mưa lớn.
Sầm Duẫn đi tịnh thất thay đổi áo trong, trở về trong phủ lập tức chăm sóc nàng, bản thân còn chưa thay quần áo sạch sẽ.
Cởi áo ngoài, trên người nóng thật sự, cũng không cảm thấy lạnh, sau một lúc lâu. Trầm giọng nói: “Chuẩn bị nước lạnh, tắm gội.”
Chờ hắn trở về phòng, người trên giường đã ngủ. Sầm Duẫn đứng ở đầu giường nhìn nàng một hồi, cũng không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt trầm xuống, ngay sau đó cởi ủng lên giường. Túm chặt chăn, duỗi tay kéo nàng vào trong lòng ngực.
Hắn nhắm mắt lại.
Cảnh trong mơ vừa chuyển, đã là cảnh đời đổi dời.
Nửa tháng sau.
Sầm Duẫn bận xong việc ở Thượng Kinh, lại trở về Kim Lăng, nhưng tràng lửa lớn kia đã đốt cháy hầu như không còn thứ gì, vẫn chưa tìm thấy nàng.
Trong trà lâu, mấy ngày Sầm Duẫn vẫn luôn ở Cẩm Y Vệ, thậm chí cũng không về quận vương phủ. Đại hoàng tử Tống Dĩnh gặp qua hắn một lần, ẩn ẩn cảm giác tâm tình hắn không tốt, có tâm kéo hắn ra giải sầu.
Hai người đang ngồi trong trà lâu uống trà, thật ra là Tống Dĩnh uống một mình, Sầm Duẫn chỉ là tuân mệnh mà đến, ngồi ở trên ghế không nhúc nhích.
Trên đường đột nhiên có tiếng người ồn ào, Tống Dĩnh khom lưng nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy nữ lang bước ra từ trong xe ngựa, cười, “Nghe nói nhà Lý thị lang hôm nay mới tới một vị biểu tiểu thư, tên Ân Xu, nói vậy mỹ nhân trong xe ngựa là nàng rồi.”
Tay Sầm Duẫn đặt ở trên đùi vừa động, ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc về phía bên ngoài. Nhẹ “Ừ” một tiếng, lạnh băng giây lát lướt qua, sau đó lại khôi phục bộ dáng đạm bạc, đáy mắt một mảnh hờ hững, tựa như không để ý.
Qua một lúc lâu.
“Đại hoàng tử, thần có việc, phải đi trước một bước.” Sầm Duẫn đột nhiên đứng lên, nói.
Tống Dĩnh gật đầu cười nói “Ra ngoài đủ lâu rồi, cần phải trở về.”
Xe ngựa ngừng ở trước cửa hàng son phấn, Ân Xu vén màn xe lên, xuống xe ngựa.
Có nô tỳ ở dưới đỡ nàng, Ân Xu khẽ cười nói “Ngươi ở đây chờ, ta vào chọn phấn mặt, một lát là ra.”
Linh Hoàn lên tiếng, Ân Xu sửa sửa sợi tóc đi vào.
Chưởng quầy bên trong là người có mắt nhìn, thấy quần áo Ân Xu không tầm thường, vội vàng bày phấn mặt cho nàng chọn.
Vừa vặn hôm nay cửa hàng ít khách, chưởng quầy lại mang nàng đi một gian lầu hai, Ân Xu đang đùa nghịch son phấn trong tay, nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Không kiên nhẫn nhíu mày, “Không phải kêu ngươi đừng đi theo ta, chờ ở bên ngoài?” Không nghe thấy đáp lại, buông cái tráp trong tay, lại bất đắc dĩ nói: “Thôi, thay ta thu dọn những thứ này mang về trong phủ đi.”