Hạ Liêu nói: “Đây là thủ hạ đi huyện thành biên quan điều tra, Giang Mục Chi đúng là một tháng trước có dị động, âm thầm thư từ qua lại với Thục Vương.”
Mấy phong mật tin giao cho hắn, Hạ Liêu khom người lui đi ra ngoài. Bước đi như gió, không có một tiếng động.
An Lăng Viễn nói “Ngôn Chi, võ công của ngươi và Hạ Liêu không phân cao thấp đúng không!”
Sầm Duẫn không thèm để ý tới y, “Trong tin ngươi nói đã tìm ra chứng bệnh của Lý Ân Xu, chế ra thuốc giải chưa?”
Thần sắc An Lăng Viễn tức khắc suy sút, “Ngôn Chi, ngày sinh của Xu Nhi muội muội là ngày nào?”
Tay Sầm Duẫn căng thẳng, “Ngày âm.”
“Quả nhiên.” An Lăng Viễn chua xót mà cười, “Độc này chỉ có hiệu quả với người mệnh thuần âm, mà trên đời vốn không có thuốc giải, chỉ có biện pháp giảm bớt đau đớn thôi. Độc của Xu Nhi muội muội đã ba năm, trúng độc đã sâu, chỉ sợ sống không đến một năm.” . Truyện Võng Du
Sầm Duẫn mím môi, lạnh lùng nói: “Không, còn có thuốc giải.”
“Mấy ngày trước ta truyền tin cho ngươi, kêu ngươi tốc tới Thượng Kinh, là bởi vì có một người trong tay có thuốc giải.”
An Lăng Viễn ngạc nhiên nói “Ai?”
“Giang Mục Chi.”
Sở dĩ hắn chắc chắn như thế là vì một ngày kia, ở ngõ nhỏ Phương Nguyệt hắn nằm mơ, trong mơ xuất hiện Giang Mục Chi, hắn tra ra, trong tay Giang Mục Chi có thuốc giải. Ở Chùa Vân Tế, hắn muốn hỏi Bình Hiện cũng đúng là việc này.
Việc trong mộng liên tiếp ứng nghiệm, khiến hắn không thể không để tâm nhiều hơn. Vì thế hắn lấy cớ Giang Hoài Sơn chết bắt Giang Mục Chi, phản ứng của Giang Mục Chi ý vị sâu xa.
Hạ Liêu điều tra Giang Mục Chi và Thục Vương có thư từ qua lại đúng là ở một tháng trước, sự khác thường của y nói không chừng cũng giống hắn, có mộng biết trước tương lai.
Những lời này hắn không thể nói với An Lăng Viễn, cho dù nói y cũng sẽ không tin. Còn không đến một năm tìm được thuốc giải, với hắn vậy là đủ rồi.
Mà tạm thời, hắn cũng không muốn để nàng biết. Nàng ở trong viện kia cũng nhàm chán, chi bằng để nàng tìm chút việc làm giết thời gian.
Tâm tư của Sầm Duẫn, An Lăng Viễn không biết, nhưng thấy hắn không mở miệng, An Lăng Viễn cũng không hỏi nhiều.
Y nói: “Một khi đã như vậy, ngươi kêu ta về Thượng Kinh, chính là vì thử Giang Mục Chi?”
“Đúng.” Sầm Duẫn đáp.
Ngày gần đây Thượng Kinh thật là náo nhiệt, mỗi năm có một lần tiến cống, cửa thành mở rộng, mời tiểu quốc biên cương hoặc các thuộc phiên vương* tiến đến yết kiến.
(*) Phiên vương: Phiên: xem Phiên phục, Vương: một tước lớn vua phong cho các Hoàng thân hay các quan đại thần. Tước Vương phong cho các chư hầu ở phiên quốc.
Sầm Duẫn cũng bận rộn, mỗi ngày phải đến tận nửa đêm mới về ngõ nhỏ Phương Nguyệt, khi đó Ân Xu đã ngủ, trời chưa sáng đã rời đi. Mỗi đêm Ân Xu đều cảm giác có người ôm mình vào trong lòng ngực, nàng thuận theo dựa vào, nhưng lười mở mắt. Người nọ thành thật ôm nàng ngủ không làm gì khác, ban ngày Ân Xu cân nhắc, quy kết thành: mấy ngày trước hắn ngày đêm điên đảo, thể lực chống đỡ hết nổi, nên tẩm bổ.
Phối thuốc đến mệt mỏi, Ân Xu theo Linh Hoàn học nấu cơm.
Nàng nổi hứng thú làm canh thịt dê bổ khí huyết.
Nước canh nồng đậm thuần hậu, thịt dê thơm mềm ngon miệng, uống vào giúp tinh thần thoải mái dễ chịu, thật là mỹ vị.
Ân Xu ngửi mùi thơm, tự giác mà đến phòng bếp nhỏ học, để hai tiểu tỳ nữ trợ giúp.
Vừa vặn, một ngày này Sầm Duẫn tới sớm, vào viện đã ngửi đến một cổ hương vị kỳ quái, giơ tay phẩy phẩy, nhíu mày hỏi, “Ngày gần đây, nàng lại đang làm cái gì?”
Thận Thường hiếm khi thần sắc xấu hổ ho khan một tiếng, miễn cưỡng mở miệng nói, “Ân Xu cô nương, gần đây…, gần đây đang học nấu một món ăn.”
“Món gì?” Sầm Duẫn hỏi.
Thận Thường cúi đầu, lui về sau một bước, nhỏ giọng nói: “Canh thịt dê bổ khí huyết.”
Quả nhiên, Thận Thường vừa nhấc mắt, lập tức nhìn thấy sắc mặt công tử đen như đáy nồi, hắn thở dài rũ đầu xuống, trong lòng mặc niệm, thuộc hạ cái gì cũng không biết, là ngài muốn hỏi.
Sầm Duẫn khẽ cắn môi, mấy ngày này hắn chỉ ôm nàng đơn thuần ngủ, còn không phải bởi vì thấy thần sắc nàng mệt mỏi, không muốn đụng vào nàng! Nào biết… Trong lòng hắn khó thở, phất tay áo sải bước dài đi vào. Vạt áo phi dương, ẩn chứa tức giận.
Ân Xu mới vừa ra khỏi phòng bếp nhỏ, bởi vì trù nghệ nàng không tốt, nhưng lại cố tình ghét bỏ tiểu tỳ nữ không biết điều chỉnh nhiệt độ lửa cháy, nên tự mình đút củi, nào biết lại làm cho mặt mình đầy bụi, thành một bộ dáng buồn cười thế này.
Nàng rũ đầu không ngừng ho khan, vội vàng chạy ra phòng bếp nhỏ, đầu cũng chưa nâng, thấy được một đôi ủng đen viền mây, nhìn lên thấy được áo gấm màu đen, lại nhìn lên thấy một khuôn mặt giận đen như đáy nồi.
Ân Xu chớp chớp mắt, tự động bỏ qua vẻ mặt của hắn, vui vẻ nói, “Công tử đã đến rồi!”
Nàng dang tay bổ nhào vào trong lòng ngực Sầm Duẫn, đôi mắt Sầm Duẫn hơi liếc nàng, vẫn chưa chê nàng tro bụi đầy người, tùy ý để nàng ôm mình, khóe miệng giơ lên, cười. Tiểu hồ ly còn xem như có lương tâm.
“Công tử, sao hôm nay ngài tới sớm vậy?” Ân Xu hỏi hắn, khuôn mặt nhỏ dính tro còn dán ở trên ngực hắn.
“Hôm nay ít việc, tới sớm gặp ngươi.”
Thật ra cũng không ít, sắp tới tiến cống, vương công đại thần đến từ bên ngoài nhiều vô số kể, Cẩm Y Vệ sắp xếp sự vụ trong Kinh, ngàn vạn không thể xảy ra sự cố gì.
Chỉ là hôm nay tiếp kiến Doãn Giản phiên vương, Doãn Giản không mang thê tử tới, mà mang theo thiếp thất, một Hồ cơ mỹ mạo.
Doãn Giản sủng ái thiếp thất, thậm chí hôm nay khi vào cung, đơn giản là Hồ cơ không thuận khí hậu bị nhiễm phong hàn, trì hoãn một canh giờ. Hắn nói thẳng bản thân có việc trong người, mới đến muộn, may mà Thánh Thượng khoan thứ, mới miễn hắn tội bất kính. Không biết sao, thấy việc này, Sầm Duẫn lập tức nghĩ tới Ân Xu, rốt cuộc không chịu nổi, hạ xưởng trị vội vàng tới ngõ nhỏ Phương Nguyệt.
Thu hồi tâm tư, một bàn tay hắn nhéo má nàng, một tay khác lau tro bụi trên mặt nàng, ra vẻ hỏi, “Làm cái gì, biến mình thành bộ dáng này?”
Ân Xu tùy ý để tay hắn chà lau trên mặt mình, chỉ là da nàng mềm mịn, hắn xuống tay không biết nặng nhẹ, không tránh được ra một vết đỏ. Nhìn đến vệt đỏ kia, động tác Sầm Duẫn nhẹ nhàng lại, vô cùng tinh tế, ánh mắt chăm chú.
Nàng cười hì hì trả lời, “Làm một bữa tối, còn thỉnh ngài bình luận.”
Động tác trên tay Sầm Duẫn hơi chậm, nghĩ đến Thận Thường nói, hỏi nàng, “Bữa tối có gì?”
“Canh thịt dê bổ khí huyết!” Ân Xu không chút che giấu nói.
Bàn tay vốn đặt ở trên má nàng không biết khi nào đã đặt dưới eo nàng, Sầm Duẫn nhéo một cái, Ân Xu ăn đau, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, “Công tử, ngài mệt như vậy, không cần tẩm bổ?”
Sầm Duẫn cúi đầu, hai chóp mũi chạm nhau, hô hấp giao triền, “Có cần hay không, tối nay ngươi sẽ biết.”
Sự thật chứng minh, Sầm Duẫn không cần canh thịt dê bổ khí huyết.
Ân Xu nằm liệt trên giường, mệt đến đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Sầm Duẫn cười nhéo chóp mũi nàng: “Tiểu hồ ly, còn làm canh tẩm bổ nữa không?”
Ân Xu trừng hắn một cái, trở mình, “Không làm, không làm, làm nữa ngài sẽ ăn sống ta mất!”
Người bị hắn vớt vào trong lòng ngực, Sầm Duẫn cầm một cái áo ngoài mặc vào người nàng, ôm nàng vào phòng tắm, tắm rửa.
Ban đêm trời lạnh, Sầm Duẫn bọc cả người nàng kín mít, ra cửa phòng, mũi chân chỉa xuống đất, nhảy, mang nàng lên nóc nhà.
Tối nay ngôi sao đầy trời, có trăng sáng tỏ.
Ân Xu mệt không mở mắt nổi, bị gió lạnh thổi vào khuôn mặt nhỏ, Sầm Duẫn nắm thật chặt vạt áo nàng, ngồi ở hướng gió thổi chắn gió cho nàng.
“Công tử, chúng ta lên đây làm gì?” Ân Xu cuộn người trong lòng ngực hắn, nhiệt độ trong lòng ngực hắn rất ấm áp.
Sầm Duẫn uốn gối ngồi trên ngói đá xanh, bảo hộ nàng ở trong lòng ngực, trầm giọng nói: “Ngắm sao.”
Ân Xu trợn mắt, lẩm bẩm, “Còn không bằng trở về ngủ.”
Nghe được lời này, Sầm Duẫn cười nhạo nàng, “Cả ngày chỉ thấy ngươi ngủ, ngươi là heo sao?”
Sau một lúc lâu, không nghe được người trả lời, Sầm Duẫn rũ mắt nhìn người trong lòng ngực, nữ lang nhắm hai mắt, lông mi nhẹ nhàng run, môi đỏ hơi chu, ngủ ngon lành, chỉ có tiếng hít thở thật nhỏ. Hắn lại cười.
Hôm sau, Ân Xu tỉnh lại nằm ở trên giường, trên người quấn chặt chăn, Sầm Duẫn đã đi sớm.
Theo thường lệ, Ân Xu uống thuốc tránh thai xong đến trong viện chọn lựa dược liệu. Với chuyện phối thuốc, nàng thật sự không tinh, nhưng nhiều ngày như vậy, nàng cũng có thể ẩn ẩn cảm giác được, có lẽ độc này không có thuốc giải. Mà đã nhiều ngày không có dấu hiệu phát bệnh, vừa mừng vừa lo, trong lòng muôn vàn tư vị.
Đại Yến kiến quốc mấy chục năm, đúng là lúc hưng thịnh, tiểu quốc hàng phục xung quanh, ngọn nguồn triều cống đã có từ lâu. Mở đầu quốc yến, vạn quốc triều cống, khí thế uy nghiêm.
Trong điện Càn Khôn, ca vũ náo nhiệt, một mảnh vui vẻ nhộn nhịp.
Văn Uyên Đế ngồi ở trên, cùng chúng triều thần nâng ly cạn chén, niên thiếu đăng cơ, sớm đã luyện ra bộ dáng trầm ổn.
Sầm Duẫn ngồi ở bàn tịch, chán muốn chết uống một ly, thần sắc hoảng hốt nhìn ca múa trong sân, trong lòng nghĩ chính là, sáng nay lúc đi, người nọ còn đang ngủ, không biết lúc này đã dậy chưa.
Ngay sau đó cong môi lên, đêm qua đúng là khiến nàng mệt. Nghĩ như vậy, ý cười ở đáy mắt càng không che giấu được.
Vũ nữ trong sân thấy Thế tử gia ngồi trên ghế cười nhạt với mình, cách lớp khăn che, không khỏi đỏ bừng mặt.
Doãn Giản ngồi bên cạnh thấy vậy, đôi mắt nhìn Sầm Duẫn và vũ nữ mắt đi mày lại, sắc mặt lộ ra ái muội, nói “Nghe nói Thế tử gia sắp rước thê tử vào cửa, nếu coi trọng nữ tử này, sao không chờ thành hôn xong rồi nạp vào trong phủ làm thiếp?”
Sầm Duẫn rũ mắt mỉm cười: “Đang có ý này.”
Thiếp thất trong phủ Doãn Giản muôn hoa đua thắm khoe hồng, có thể so với hậu cung hoàng đế, thấy Thế tử gia thanh cao cũng nguyện ý nạp thiếp, rất có cảm giác thưởng thức lẫn nhau, nhiều lời vài câu, “Thế tử gia đừng nhìn nữ nhân mình thích chỗ nào cũng tốt, hận không thể bỏ trong tay áo mang theo bên người. Chờ ngày tháng lâu dần, chán ngắt, cái gì cũng không thấy đẹp. Thân phận như ngài, định là không thiếu người mới!”
Sầm Duẫn ngồi thẳng, tay đánh trên miệng ly, nghe vậy thần sắc hơi động, “Ta nhớ rõ hôm qua Vương gia còn đến triều trễ bởi vì Hồ cơ kia à, không phải trong lòng cực kỳ thích?”
Doãn Giản xua xua tay, chẳng hề để ý: “Ầy… Này có là gì, Thế tử gia không biết, lúc trước bổn vương càng muốn nạp một hoa nương mỹ mạo, nhưng bởi vì phu nhân mới vừa vào phủ, quá hung hãn, chết sống không đồng ý. Bổn vương hết cách, còn không thể hưu nàng, nên an trí hoa nương kia ở bên ngoài. Nàng muốn thiên sơn tuyết liên, bổn vương có thể mạo hiểm hái cho nàng. Sau đó bổn vương lại nhìn trúng người khác, gác nàng ấy ra sau đầu, lại đưa về trong hoa lâu.”
Tính tình Doãn Giản xưa nay phong lưu, Sầm Duẫn nghe hắn nói, không đáp.
Người này lại lẩm bẩm “Nam nhân đều như thế, huống chi chúng ta xuất thân cao quý, nữ nhân có rất nhiều!”
Doãn Giản nói như mở ra máy hát, Sầm Duẫn câu được câu không mà nghe, ánh mắt xa xăm, không biết nghĩ cái gì.
Quốc yến gần hết, ca vũ chưa dứt, nữ tử ngồi ở đối diện đột nhiên đứng dậy, “Thánh Thượng, thần hôm nay có một nguyện, thỉnh Thánh Thượng đồng ý.”
Người nói chuyện là Vân An công chúa Nam Quốc, Nam Quốc là tiểu quốc biên cảnh, lúc tiên đế đánh thiên hạ, được Nam Quốc tương trợ, mà đương kim Thái Hậu cũng là người Nam Quốc.
Ánh mắt Văn Uyên Đế nhìn về phía nàng ta, cười vang nói, “Vân An công chúa cứ nói đừng ngại.”
Vân An công chúa xoay chuyển ngọc thạch trên cổ tay, dư quang liếc về phía Sầm Duẫn đạm mạc, nói “Nghe nói quận vương thế tử Cẩm Y Vệ đồng tri, võ nghệ cao cường, thần muốn luận bàn cùng Thế tử gia một lần.”
Văn Uyên Đế còn cười, không lập tức đồng ý, ngược lại hỏi Sầm Duẫn “Ngôn Chi nghĩ như thế nào?”
Sầm Duẫn đứng lên, đôi mắt cũng không nhìn Vân An công chúa, trực tiếp từ chối, nói: “Mấy ngày trước thần bị trọng thương, không nên động võ.”
“Không sao, Thế tử gia so hai chiêu với ta là được.” Vân An công chúa rời bàn, đến trước mặt hắn.
Sầm Duẫn lại lần nữa cự tuyệt, “Thần không muốn.”
“Chẳng lẽ ngươi khinh thường bản công chúa?” Vân An công chúa được nuông chiều từ nhỏ, rút kiếm chỉ về phía hắn, một hai phải buộc hắn ra tay.
Sắc mặt Sầm Duẫn thản nhiên, như không thấy sự khiêu khích của nàng ta.
Vân An công chúa là đại mỹ nhân, mỹ nhân tức giận càng chọc người thương tiếc. Thấy Sầm Duẫn vẫn bất động, Doãn Giản ngồi không yên, “Sầm thế tử không muốn, không bằng để bổn vương tới so chiêu với công chúa.”
Giọng Doãn Giản thô, thân thể cường tráng, Vân An công chúa coi thường vẻ ngoài quê mùa này, không để ý đến hắn, chờ Sầm Duẫn lên tiếng.
Ca vũ trong sân đã đi xa, một mảnh yên tĩnh, đều chờ Sầm Duẫn.
Hòa Hương trưởng công chúa ngồi ở tịch nữ, trong lòng biết tính nết của nhi tử mình, nhưng Vân An công chúa là công chúa được sủng ái nhất Nam Quốc, có thân với Thái Hậu, không thể đắc tội, trong lòng bà hồi hộp, lại thấy Sầm Duẫn bất động nhướn mày nhìn Vân An công chúa, “Nếu làm công chúa mất mặt, thỉnh công chúa thứ tội.”
Mọi người nghe xong hít hà một hơi, triều cống mỗi năm Vân An công chúa đều phải tìm Sầm Duẫn gây sự, trước kia còn tốt nhẹ đưa nhẹ đẩy, năm nay không biết bị làm sao, không đạt mục đích không bỏ qua, mà Thế tử gia lại đồng ý.