Ân Xu càng u buồn.
Chưa thể đi Thượng Kinh. Thái độ Sầm Duẫn đối với nàng mơ hồ không rõ. Phát hiện cái chết của ngoại tổ phụ có ẩn tình khác. Bộ mặt giãy giụa ơ một tiếng, Ân Xu đứng lên vấp cục đá ngã quỵ trên mặt đất.
Gần đây số lần bị té ngã thật sự nhiều.
Hiệp Đông Giang ở vùng ngoại ô Nhạc Bình, buổi trưa thu dọn thỏa đáng, An Lăng Viễn dẫn Ân Xu đi hiệp Đông Giang, sông nước cuồn cuộn, nơi này là nơi an táng tro cốt của ngoại tổ phụ. Ân Xu nhìn trời, tùy ý để gió mạnh thổi loạn tóc mai, vạt áo tung bay.
Ngài yên tâm, Xu Nhi sẽ sống tốt.
Nàng chớp mắt, trong mắt không có nước mắt.
Phía sau một cây đại thụ, một người lẳng lặng đứng đó nhìn nữ lang tố y bên bờ sông.
Ban đêm sầu muộn, Ân Xu ra sân, đi dạo quanh sân. Tới chỗ đình hóng gió, dưới có hồ nước, bên trong mọc đầy hoa sen, cây liễu bốn phía rủ lả lướt, gió lạnh thổi qua, làm người quên mất phiền não, là nơi thích hợp giải sầu.
Ân Xu cầm rượu trong phòng bếp nhỏ, là đào hoa nhưỡng mấy chục năm mới ủ ra, rượu trong phủ cũng chỉ có năm vò.
Công tử phân phó, bất luận Ân Xu cô nương muốn cái gì đều phải thỏa mãn. Đầu bếp nữ nhiệt tình trực tiếp ôm đi một vò cho nàng. Ân Xu ra vẻ chống đẩy, trong lòng lại thèm muốn chết, nàng đã sớm nghe nói đào hoa nhưỡng Nhạc Bình, ngọt lành ngon miệng, thanh thuần cam liệt, một vò giá trị thiên kim.
Ân Xu vui vẻ ôm đào hoa nhưỡng, tay cầm cái ly đi vào đình, dưới ánh trăng uống rượu ngon, thật sự thích ý.
Đào hoa nhưỡng tuy ngon nhưng tác dụng chậm cũng lớn, uống lên mười ly, đầu óc đã choáng váng, phân không rõ hôm nay là hôm nào.
Nhìn vầng trăng sáng kia, khổ sở nhiều năm trong lòng tất cả đều trào ra. Ân Xu uống rồi lại uống, giơ tay muốn uống tiếp, cánh tay đột nhiên bị người đè lại, là một đôi tay năm ngón thon dài tinh xảo.
Nàng nâng đầu, nhiễm hơi men say, trên mặt tựa hoa đào, cặp mị nhãn cong lên như có như không.
“Thế tử gia?” Nàng cười hì hì nói “Ngài đã tới, muốn uống rượu đào hoa nhưỡng không?” Vò rượu trên bàn bị nàng ôm lên, nâng đến trước mặt hắn. Sầm Duẫn cúi đầu, rượu bên trong sắp thấy đáy.
Dưới ánh trăng, cánh hoa rơi đầy đất. Chưa từng có đêm nào, ánh trăng sáng như hôm nay.
“Ngươi uống?” Sầm Duẫn nhíu mày đặt câu hỏi.
“Đúng đó!” Âm cuối nàng ngậm trong miệng, mang theo mùi rượu nồng đậm.
Nàng chớp chớp mắt, hai người cách một cái bàn đá. Nàng kéo làn váy đến gần, Sầm Duẫn không động đậy mà nhìn nàng. Ân Xu đi đến trước mặt hắn, nhón chân, vươn ngón tay ôn nhu xoa giữa mày nhăn lại của hắn, sợi hương đào say lòng người chợt ập tới trước mặt.
“Sầm Duẫn, ngươi thật là xấu xa, ta thích ngươi như vậy, vì sao ngươi không thích ta?”
Nàng kêu tên của hắn, không dùng kính ngữ, gọi thẳng 'ngươi'.
Sầm Duẫn cười, tay phải cố định ở cổ tay của nàng, ánh sáng trong mắt chảy xuôi, hai mảnh môi mỏng lúc đóng lúc mở “Lý Ân Xu, ngươi đến tột cùng là say…” Hắn cúi đầu tới gần, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hô hấp lưu luyến cùng nhau, “Hay giả bộ say.”
Ân Xu bất động, nàng cũng không động đậy. Sầm Duẫn dùng hết lực siết cổ tay nàng, hai người kề sát nhau, nơi xa nhìn lại cực kỳ giống nam nữ ôn nhu ôm nhau.
Chỉ có Ân Xu biết, Sầm Duẫn dùng bao nhiêu sức lực bắt lấy nàng, nàng nhón chân, thân mình nửa nghiêng về phía hắn, tư thế này đứng cực mệt.
“Công tử…” Ân Xu bẹp miệng, muốn nói lại thôi, nàng muốn nói, ta mệt mỏi quá, chạm đến ánh mắt trầm lặng của hắn, lời nói biến thành: “Ân Xu đau quá.”
Lời mới nói xong, chỉ một cái chớp mắt, nàng cảm thấy xương cốt của mình sắp bị hắn bóp nát.
“Không gọi Sầm Duẫn?” Hắn cười nhạo.
Hai bên lông mày nhăn lại như gần chạm vào nhau, hắn cầm chặt tay nàng còn chưa buông ra, trong mắt Ân Xu mờ mịt ánh nước, ấm ức nói: “Ân Xu không dám.”
Một bên tay trái vươn tới xoa eo nhỏ của nàng, kéo một chút, Ân Xu hoàn toàn ngã vào trong lòng ngực hắn.
Mắt đẹp chợt trợn to, chẳng lẽ hắn cũng say?
Hai người dính sát vào nhau, khóe miệng Sầm Duẫn ngậm cười, ý cười kia có chút gian tà, “Ngày mai phải ra ngoài thành, đừng uống rượu nhiều, còn phải ôm ngươi đi.”
Một câu này ái muội đến cực điểm.
Thẳng đến hắn buông nàng ra, nâng bước rời đi, Ân Xu còn sững sờ tại chỗ, nàng có vài phần say, cũng không đến mức thật sự say. Chỉ là mượn cảm giác say câu dẫn hắn mà thôi. Hiện tại biến thành nàng bị hắn đùa giỡn?
Hôm sau, Ân Xu dậy sớm rửa mặt chải đầu, có người hầu tới thông báo, Sầm Duẫn đang chờ nàng ở cửa phủ.
Ân Xu thay đổi một bộ váy áo màu xanh lá, búi tóc đơn giản, đến cửa phủ, trước cửa bày một đoàn xe ngựa thật dài, rất có tư thế kinh thương. Ân Xu ngẩn ngơ, Thận Thường đặt ghế gỗ trước xe ngựa, khom người: “Cô nương, mời lên xe.”
Đội thương hành đi ra Nhạc Bình, gắn một đại ngôn cờ xí.
Xe ngựa gần đây tốt lên không ít, không gian bên trong rộng lớn, nhung thảm, lư hương, cái gì cần có đều có.
Ân Xu vén màn xe lên, bên trong có một người, là Sầm Duẫn.
Thương hộ đi ra ngoài, vốn nên ở trong xe hưởng thụ, Ân Xu nghĩ thầm. Nhưng vì sao, hắn muốn cùng xe với nàng?
Ân Xu ngồi xuống, nhung thảm thoải mái mềm mại, trong lòng không khỏi than thở, An Lăng phủ đúng là tài đại khí thô.
Bàn gỗ chính giữa bày điểm tâm trái cây, Ân Xu lột một quả nho, cúi người đưa tới bên miệng Sầm Duẫn: “Công tử, ngài nếm thử?”
Năm ngón tay tinh tế trắng nõn, như băng cơ ngọc cốt.
Sầm Duẫn dựa nghiêng trên nệm, giương mắt liếc liếc, lại nhắm mắt.
Ân Xu tự nhiên rút tay về, vừa rút được nửa đường, người nọ duỗi tay nắm lấy cổ tay của nàng, như là đã sớm dự đoán nàng sẽ làm như thế, mở mắt nhìn nàng: “Không phải cho ta?”
Ân Xu bất đắc dĩ, công tử thế gia đều vô lại như hắn sao? Cánh tay lại duỗi ra, quả nho để bên môi hắn, lành lạnh.
Sầm Duẫn há mồm ăn, đầu lưỡi liếm qua đầu ngón tay nàng. Cặp mắt phượng say lòng người thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.
Không khí bên trong xe ngựa đột nhiên tăng cao.
Ân Xu hậu tri hậu giác phản ứng lại, không phải là nàng nên đi câu dẫn hắn sao? Hiện tại, hình như bị ngược rồi.
Sau một lúc lâu, Ân Xu mở miệng: “Công tử, hôm qua ở sau núi, đi qua con suối bên trong cánh rừng ta phát hiện vết máu.” Nàng đột nhiên nhớ lại việc này chưa nói với hắn, cũng không biết có hữu dụng hay không.
Sầm Duẫn nghe, đáp nàng: “Đã biết.”
Xe ngựa ra khỏi thành, Sầm Duẫn vẫn luôn dựa nghiêng vào nệm, nhắm hai mắt.
Ân Xu cũng không ngăn được buồn ngủ, nửa ngồi biến thành nửa nằm, ngủ mất.
Không biết đi được bao lâu, xe ngựa rốt cuộc ngừng lại.
Ân Xu mở mắt ra, bên trong sớm đã không còn bóng dáng của Sầm Duẫn.
Người hầu bên ngoài la lớn: “Cô nương, nên xuống ngựa.”
Nhạc Bình vốn gần Đại Mạc, mà tòa tiểu thành này có thể xưng là tuyến biên giới giữa Đại Mạc và Đại Yến.
Trước cửa khách điếm vây quanh rất nhiều người, Ân Xu xuống xe ngựa, nghe được bên trong truyền ra tiếng người: “Đại sư, ngài xem mệnh cách cho ta, đây là ngày sinh bát tự của ta.”
Hóa ra là đoán mệnh.
Ân Xu không có hứng thú, không thèm để ý. Đang muốn vào khách điếm.
Đạo sĩ áo trắng đi ra từ trong đám người, vuốt chòm râu, khi cười hiện ra nếp nhăn ở khóe mắt, “Cô nương, đoán mệnh không?”
Ân Xu xua xua tay muốn đi vào, người nọ tiến lên một bước, chặn đường nàng: “Chỉ cần sinh thần bát tự, nhân duyên mệnh cách kiếp này đều biết được.”
Ân Xu bực bội cười một tiếng, bỏ một đoàn người thật dài không màng, cố tình phải đoán mệnh cho một người không tin số mệnh như nàng, nàng ngẩng đầu nói: “Được.”
Viết một tờ ngày sinh bát tự, đạo sĩ cầm ở trong tay nhìn rồi nhìn, ngón tay phải không ngừng tính toán, sau một lúc lâu lắc lắc đầu: “Mệnh cách của cô nương không thích hợp.”
Đương nhiên không thích hợp, Ân Xu hừ cười trong lòng, nàng viết là một chuỗi ngày sinh bát tự giả.
Sầm Duẫn lại không biết đi đâu, Ân Xu dùng cơm trưa xong chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngoài cửa tiếng đập cửa vang lên.
Ân Xu mở cửa, lại là đạo sĩ kia.
“Bần đạo cầu sư phụ tính lại cho cô nương một lần.”
Ân Xu uyển chuyển cự tuyệt “Làm đạo trưởng thất vọng rồi, ta không muốn đi.”
Nàng giơ tay đóng cửa, đạo sĩ kia ngăn lại, thổi một hơi, hai mắt Ân Xu tối sầm, ngất đi.
Lại bị người ta bắt cóc.
Sau khi Ân Xu tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là như thế.
Một lần là nàng tự nguyện bị Bình Hiện mang đi, nhưng lúc này quả thật không dự đoán được, thủ đoạn của đạo sĩ này quá nhanh. Nhưng Sầm Duẫn dẫn nhiều thủ vệ theo làm sao để đạo sĩ dễ dàng đắc thủ được. Nàng suy nghĩ, lời giải duy nhất chính là Sầm Duẫn muốn lợi dụng nàng, tra ra những thiếu nữ đó bị mang đi đâu.
Ra kết luận này, Ân Xu không biết trong lòng nên có cảm xúc gì, một tia u buồn lướt qua, nếu nàng là Sầm Duẫn, nàng cũng sẽ làm như thế. Rốt cuộc bản thân nàng ở trong mắt hắn chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi, bản thân không thể làm gì, chỉ đành nhận mệnh.
Ân Xu bị bịt mắt nâng lên xe ngựa, bên trong xe ngồi đầy các cô nương giống nàng.
Những nữ tử đó co rúm lại, thân mình run rẩy, còn không biết sắp bị đưa tới nơi nào. Ân Xu cũng không biết, nàng ngồi trong một góc, ngón tay niết làn váy còn chưa có manh mối. Nếu Sầm Duẫn lấy nàng làm mồi nhử, chắc sẽ không nhẫn tâm mặc kệ nàng tự sinh tự diệt. Nhưng hắn là Cẩm Y Vệ tàn nhẫn độc ác, ai có thể nói được chứ?
Xe ngựa đi thật lâu, rốt cuộc ngừng lại.
Người trong xe bị đuổi xuống xe ngựa, Ân Xu ngẩng đầu nhìn thấy, lại có một loại cảm giác thân thiết, hai chữ trên tấm bảng kia đúng là hoa lâu.
Chạy thoát mấy tháng, lại về rồi.
Thì ra nữ tử bị bắt đều bị nhốt ở đây làm hoa nương.
Lão ma ma hoa lâu không nhiệt tình thân thiết bằng Hồng ma ma, bà ta xụ mặt, chọn lựa một loạt nữ tử mới tới.
Bà ta đi đến trước mặt Ân Xu, cầm thước gỗ đặt ở hàm dưới Ân Xu, nâng mặt nàng lên, rốt cuộc lộ ra một tia vừa lòng.
“Là non sao?” Bà ta trầm giọng hỏi, nghiêm túc khắc khe.
Ân Xu luôn rũ mắt, sợ hãi gật gật đầu, cực kỳ giống thiếu nữ nhát gan co rúm lại.
Bà ta nhìn càng vừa lòng, khóe mắt cười ra nếp nhăn, “Tên là gì?”
“Xu Nhi.” Ân Xu đáp.
“Biết khiêu vũ không?”
Ân Xu lại gật đầu.
Lão ma ma vẫy tay gọi người tới, “Tối nay, chọn nàng.”
Ân Xu không biết ý của bà ta, nhưng nàng ở Xuân Lan Uyển ba năm, biết không ít thủ đoạn nghị luận nói dối lừa gạt hầu hạ người, không có gì lo lắng.
Người hầu dẫn nàng lên một phòng ở lầu hai.
Trong phòng bố trí độc đáo trang nhã, lấy màu đỏ thẫm là màu chủ đạo, trên bàn đặt ly sứ và bầu rượu, như phòng tân hôn.
Đây chẳng lẽ là thú vui của người ngoài biên cảnh? Ân Xu khó hiểu.
Người hầu trang điểm tinh xảo yêu mị cho nàng, độ cong đuôi mắt càng lớn, giữa mày vẽ hoa điền màu đỏ, môi đỏ như máu, trên xương quai xanh vẽ mạn châu sa hoa, nhan sắc đỏ tươi, yêu diễm động lòng người.
Trên giá treo hai mảnh áo lót, Ân Xu tưởng là áo lót, ai ngờ bên ngoài cũng mặc như vậy, khó khăn lắm chỉ che khuất bộ vị nên che, còn sâu hơn quần áo hồi trước Giang Ngọc đưa tới.
Ân Xu cau mày: “Còn xiêm y khác không?”
Người hầu cúi đầu không nói, là một người câm.
Ân Xu mặc xiêm y xong, tay mềm như mầm cỏ non, da trắng mịn màng như mỡ đông, trước ngực treo đầy mảnh nhỏ luyến xuyến như vảy cá chép. Cũng chỉ dùng mảnh nhỏ này che đậy. Dưới eo cũng chỉ dùng mảnh nhỏ để điểm xuyết, toàn thân chỉ dùng vài miếng vải dệt che lấp. Trên mắt cá chân đeo chuông đồng nhỏ, đi đường rung động leng keng.
Trong gương phản chiếu nữ tử yêu diễm quyến rũ gợi tình, Ân Xu chợt nghĩ, không biết mặc thành như vậy, Sầm Duẫn có thể muốn nàng không?
Người hầu dẫn nàng ra cửa, lên đài cao, mà phía dưới ngồi đầy người, là nam nhân.
Những người đó vừa thấy vũ cơ trên đài, hai mắt phát sáng, lời nói thô tục nổi lên bốn phía. Ân Xu đã quen loại trường hợp này, hơi mỉm cười, sắc đẹp khuynh thành, như yêu tựa mị.
Lão ma ma đứng ở dưới đài, cao giọng: “Vị này chính là Xu Nhi cô nương vũ cơ đêm nay của chúng ta, lên giá một vạn lượng.”
Một vạn lượng là khái niệm gì, Giang gia sợ là cũng phải đau thịt, mà nàng vừa lên giá đã một vạn lượng. Trong lòng Ân Xu không biết nên vui hay buồn, vẻ ngoài của nàng thật sự đáng giá.
Tiếng đàn tranh vang lên, Ân Xu bắt đầu chuyển động, mảnh nhỏ trên người và chuông đồng cũng lắc lư theo. Làn da trắng đến lóa mắt, khiến người muốn đi lên véo một phen. Eo nhỏ như cành liễu cảm giác có thể bị đứt bất cứ lúc nào. Thân thể như ẩn như hiện, mặt mày dập dờn bồng bềnh, tựa như yêu tinh trong tranh, ai cũng cam tâm tình nguyện trầm luân.