Ân Xu ngồi trên tảng đá bên cạnh con suối xoa mắt cá chân đau nhức, nước sông không thanh triệt như vẻ ngoài, ngược lại dơ bẩn ẩn ẩn có mùi hôi thối, khiến người buồn nôn. Ở xa không ngửi thấy, đến gần hương vị càng đậm.
Ân Xu che miệng mũi, cúi người nhìn nước suối, lá rụng chồng chất ở bên cạnh, những viên đá lấm tấm dính màu đen, không giống nước bùn bình thường. Ân Xu duỗi tay sờ, màu đỏ sậm, nàng để sát vào chóp mũi ngửi, là máu, dấu vết trên viên đá là máu.
“Vị thí chủ này.”
Nghe được âm thanh, Ân Xu rút tay về, xoay người chắp tay thi lễ: “Tiểu sư phó.”
“Bình Hiện pháp sư sắp giảng thiền xong, mời nữ thí chủ đi theo tiểu tăng.” Tiểu hòa thượng mặt mày nhạt nhẽo, chậm rãi mở miệng nói.
Ân Xu cười đáp một câu: “Thỉnh tiểu sư phụ dẫn đường, rừng đào này lớn quá làm ta lạc hướng.”
Cho đến ra rừng đào, Sầm Duẫn cũng chưa xuất hiện.
Ân Xu đi theo tiểu hòa thượng, dọc theo đường đi không thấy một bóng người, nhớ lại vết máu trên viên đá gần con suối, trong lòng không khỏi nao nao.
“Tiểu tăng xin hỏi vị công tử vừa rồi đi cùng nữ thí chủ đâu?” Tiểu hòa thượng đi ở phía trước, đột nhiên mở miệng.
Ân Xu bình ổn nỗi lòng, đáp: “Đều do ta, ở rừng đào, vốn định kêu hắn treo lụa đỏ xa một chút, cao chút, kiếm vận may và tiền tài, không thể tưởng được chỉ trong chớp mắt không biết bản thân đã đi lạc đến đâu.”
Ân Xu nói tùy ý, đôi mắt nhìn hắn, tiểu hòa thượng nghe nàng nói, bả vai hơi buông lỏng, khóe môi Ân Xu cong lên, Sầm Duẫn chắc là có việc phải làm, mới cố ý bỏ nàng lại, để nàng tới tống cổ bọn họ. Chỉ là hắn cũng không nói rõ ràng, khiến nàng lo lắng.
Vào phòng thiền, bên trong pha trà, căn phòng nhỏ hẹp, chỉ chứa được mấy người. Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực: “Thỉnh nữ thí chủ chờ ở đây.”
Ân Xu tất nhiên là đồng ý.
Đàn hương lượn lờ, tỏa ra từ lư hương.
Ân Xu đánh giá bốn phía, ngồi trên đệm hương bồ, cầm bình sứ trên bàn rót một chung trà, lá trà vụn nổi trên mặt ly, ngón trỏ chọc cái màn lá trà kia, chợt hiểu rõ, khóe miệng cười nhạt: “Lại có người có ý đồ với bổn cô nương?”
Mười lăm phút trôi qua, ngoài phòng có bóng người xuất hiện, cửa nhẹ đẩy ra.
Hai tiểu hòa thượng mặc đạo bào tiến vào, hai người áp tai nói nhỏ.
“Ngươi đi xem nàng sao rồi?”
Tiểu hòa thượng nghe lệnh, cúi người tiến đến xem xét hơi thở của Ân Xu đang hôn mê, lại giơ tay đẩy đẩy vai nàng, nhỏ giọng gọi: “Nữ thí chủ? Nữ thí chủ?”
Thấy người đã ngủ sâu, mới an tâm đứng dậy đi ra cửa gật đầu với người nọ.
Hai người hiệp lực nâng Ân Xu đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, không ai chú ý, giấu ở góc tối hiện lên một thân ảnh cao lớn.
Ân Xu bị nâng lên cỗ kiệu.
Cỗ kiệu này khác với cỗ kiệu bình thường, bốn phía phong bế không có màn xe, bên trong tối tăm.
Ân Xu ngồi ở trên nệm, ngẩng đầu nhìn đỉnh kiệu, lại nhìn bốn phía, chỉ dư một tia khe hở của tấm ván gỗ, xem ra đây là thứ bọn họ chuyên dùng để nâng người.
Cũng không biết bọn họ muốn đưa nàng tới nơi nào. Ân Xu âm thầm hối hận, vì sao phải làm bộ bị hôn mê. Bản thân hai bàn tay trắng, Sầm Duẫn không biết đang ở đâu, lỡ như hắn không tìm thấy mình, vậy chẳng phải tự mình đi tìm chết? Cọc mua bán này thật sự không có lời.
Trong lòng tính toán nên đào tẩu như thế nào, hiện tại chạy trốn nói không chừng còn có một đường sống. Vạn nhất bị đưa đến nơi rồi, tứ phía đều là người của bọn họ, đến lúc đó chạy càng khó khăn.
Nàng đầy mặt sầu bi.
Lại qua một đoạn đường, bên trong kiệu Ân Xu không biết bọn họ đi tới nơi nào, chỉ cảm thấy cỗ kiệu ngừng lại.
Người bên ngoài dỡ xuống tấm ván gỗ trên đỉnh đầu, kéo Ân Xu hôn mê ở bên trong ra.
Có người nói: “Ngủ lâu như vậy, không phải là chết rồi chứ?”
Khóe miệng Ân Xu run rẩy: Bổn cô nương mạng lớn, nhất định sống lâu hơn các ngươi!
Người nọ dụi mắt: “Sao ta nhìn thấy khóe miệng nàng giật giật? Chẳng lẽ là ta hoa mắt?”
Một người khác nói: “Đi nhanh đi, pháp sư đang chờ.”
Hai người nâng Ân Xu đi vào, Ân Xu mở mắt lại nhanh chóng nhắm mắt, lọt vào trong tầm mắt là một tiểu viện hoang u.
Ân Xu bị nâng vào trong phòng, lại bị người ta rót một ly nước chua chát. Nàng cố nén ghê tởm nuốt xuống, mở mắt từ từ tỉnh lại.
Tăng nhân áo cà sa đỏ thẫm, vai vác thiền châu ngồi trên đệm hương bồ, tay trái lần tràng hạt, tay phải gõ mõ, miệng tụng niệm kinh văn.
“Bình Hiện pháp sư.” Ân Xu ngồi dậy, ý cười niềm nở. Mấy người kia nâng nàng vào trực tiếp thả trên mặt đất, không hề ôn nhu. Ân Xu cắn môi, bên hông đau đớn, ở bên trong cỗ kiệu chật chội nàng phải cuộn tròn như A Li.
Bình Hiện pháp sư nhắm chặt hai mắt, thanh âm trầm trầm: “Nghe đệ tử nói, các ngươi tìm ta.”
Ân Xu đứng lên đánh giá căn phòng đơn giản: “Nếu ngài đã biết vì sao còn mất công như vậy? Hại ta vất vả một trận.” Vốn tưởng những người đó là người bắt cóc các thiếu nữ, thì ra chỉ là Bình Hiện pháp sư dùng cách thức đặc biệt dẫn nàng tới, mà nhờ vậy nàng có thể thở phào một hơi, không cần lo lắng mạng nhỏ của mình.
“Nếu ta đoán không sai, người tìm ngài không ít, ngài giảng thiền xong, lập tức dẫn ta đến, ngài đây lại là ý gì?” Ân Xu nói nhàn tản, trong phòng không có ghế, nàng đành phải ngồi ở trên đệm hương bồ bên cạnh.
“Không chỉ có ngươi, hắn, ta cũng mời tới.” Bình Hiện nhắm mắt, tiếp tục tụng kinh.
Ân Xu cân nhắc 'hắn' là ai, ngoài cửa lại tiến vào một thân ảnh như tùng, nàng ngước mặt nhìn lên, ngọc diện túc mục, y phục đen tôn lên dáng người cao lớn, đúng là Sầm Duẫn từ nãy đến giờ không có tung tích.
“Ngươi đã đến rồi.” Bình Hiện pháp sư mở miệng.
Âm thanh gõ mõ ngừng lại, tay trái Bình Hiện vẫn lần tràng hạt.
Ân Xu đứng dậy đi về phía hắn, nghịch ngợm chớp chớp mắt với hắn, sóng mắt tự hiện phong tình, dùng khẩu hình nói: “Công tử, ta thông minh chứ.” Cực kỳ giống một con mèo cầu chủ nhân khen thưởng.
Sầm Duẫn căn bản không để ý đến nàng, khóe mắt cũng không thèm liếc nàng, Ân Xu đứng bên cạnh hắn, trợn trắng mắt. Công tử thế gia Thượng Kinh, đúng là đáng ghét.
“Pháp sư biết thân phận của ta?” Sầm Duẫn mở miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Bình Hiện.
Bình Hiện trầm giọng, giống như nhớ lại hồi ức: “Thí chủ và lão nạp có duyên, tự nhiên biết.”
“Thí chủ làm việc, lão nạp sẽ không nhúng tay, tới Nhạc Bình giảng thiền cũng là bởi vì hứa hẹn với một người khác, chờ hết ba ngày Ngày Của Hoa, lão nạp sẽ rời đi.”
“Chuyện cũ năm xưa thí chủ không nhớ rõ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ nhớ lại. Kết cục trần duyên, mong thí chủ suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm.”
Ân Xu nghe như lọt vào sương mù, không biết lão hòa thượng nói là có ý gì. Nàng nhìn sườn mặt Sầm Duẫn biểu tình chuyên chú, làm như đang suy ngẫm, ánh mắt xa xăm.
Ánh mắt Sầm Duẫn chợt lóe, nghĩ đến việc trong mộng, bản thân chưa từng nói với người khác, ông ta làm sao biết được, chuyện cũ năm xưa trong miệng ông ta…. Sầm Duẫn không hề nghĩ nhiều, hắn xưa nay không tin thần quỷ. Chuyện thần quỷ đều thuộc lời nói vô căn cứ, hắn chỉ tin 'việc thành do người'.
“Bí sự trong Chùa Trần Âm pháp sư biết bao nhiêu.” Sầm Duẫn thu ánh mắt mở miệng, không hề dao động trước lời nói của ông.
Bình Hiện nói tiếp: “Nếu thí chủ muốn tra bí sự trong chùa, tự nhiên có biện pháp, lão nạp chỉ phụ trách giảng thiền, việc còn lại không hỏi đến.”
Ý tứ chính là, ngươi có bản lĩnh thì tự mình tra, lão nạp biết cũng sẽ không nói. Ân Xu yên lặng bổ sung.
“Nơi này là sau núi, thí chủ cần nhanh chóng rời khỏi đây trước trời tối.”
Tiểu hòa thượng canh cửa chắp tay tạo thành chữ thập thi lễ, tiễn hai người đi.
Rời khỏi tiểu viện, sắc trời đã tối. Rừng cây sâu kín, trở về không có ngựa, chỉ có thể đi bộ ra cửa chùa.
Sầm Duẫn đi ở phía trước, bước đi như gió.
Ân Xu kéo làn váy không ngừng đi theo ở phía sau, xuyên qua nhánh cây đá nhỏ, nàng mệt mỏi kêu: “Công tử, công tử ngài chờ ta với.”
Sầm Duẫn tựa như không nghe thấy, tiếp tục đi, càng lúc càng nhanh.
Ân Xu nhìn bầu trời đã tối, lại nhìn phía trước không có bóng người, nàng bực bội đặt mông ngồi xuống trên tảng đá, giơ tay không ngừng quạt cái trán đổ mồ hôi, nàng hừ mũi.
Ngài thích đi thì ngài đi đi, bổn cô nương không phụng bồi.
Hoàng hôn hạ xuống, trong rừng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng điểu kêu, bóng cây đong đưa, có chim bay qua, âm trầm trầm, quỷ dị.
Ân Xu ngồi ở trên tảng đá, không có ánh nắng, đường đêm khó đi, gió lạnh thổi qua, đôi tay nàng cọ xát hai vai sưởi ấm.
Nàng từ trước đến nay không sợ tối, nhưng không chịu nổi sự dị thường trong rừng. Ban ngày không phát hiện, tới ban đêm mới phát giác ra lá rụng phủ kín trên mặt đất phát ra tiếng vang rào rạt. Nàng tĩnh tâm, cúi đầu, lập tức thấy được một con rắn dài bò về phía nàng.
Không chỉ một con, rắn quanh thân rậm rạp ló đầu ra, thon thon dài dài, tụ tập lại bò về phía nàng.
Ân Xu đứng lên, sắc mặt hoảng sợ, một con thì nàng không sợ nhưng mấy chục con thì…., nàng nuốt nước miếng, đôi mắt cảnh giác nhìn bốn phía, nháy mắt sống lưng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nàng bắt đầu hối hận, vì sao không đi theo Sầm Duẫn. Trong lòng cũng bắt đầu oán giận, nếu không phải vì lấy lòng hắn, nàng tội gì phải cố ý bị hôn mê, đi tới nơi này. Hiện tại hắn còn vứt bỏ nàng, Ân Xu vừa tức vừa sợ, nhất thời phẫn uất, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hiện tại nàng xem như hiểu rõ tại sao Bình Hiện pháp sư phải lấy loại phương pháp này dẫn nàng tới, còn bảo bọn họ rời đi trước trời tối. Đơn giản là bởi vì cánh rừng quỷ dị này. Trên người nàng chỉ có thuốc viên tự cứu, ứng phó với một rừng rắn đó là người si nói mộng.
Miệng rắn phun lưỡi xì xì, không ngừng vặn vẹo thân hình bò càng gần nàng, Ân Xu nhìn bầy rắn vây quanh mình, có chút quáng mắt. Ngoại trừ ba năm trước bị Giang Hoài Sơn bắt về Kim Lăng, trong ba năm nay nàng chưa gặp lại trận nào lớn như vậy. Lúc này mới giác ngộ ra, sau khi gặp được Sầm Duẫn mọi chuyện nàng làm đều không thuận, nhiều lần nhấp nhô không duyên cớ.
Không có thời gian lại nghĩ nhiều, một con rắn màu bạc nhỏ đã dẫn đầu bò tới chân nàng, cách giày hoa của nàng không quá nửa tấc.
Ân Xu nhặt gậy gỗ dài trên mặt đất, siết chặt ở trong tay, nhắm chuẩn thời cơ, dùng sức vung, đánh thẳng vào chỗ bảy tấc của rắn. Rắn bạc ngưỡng cổ, đuôi rắn nhếch lên, giãy giụa trước khi chết, ngay sau đó cứng đờ trên mặt đất, chết.
Nhưng sau khi rắn bạc chết, việc Ân Xu lo nhất đã xảy ra.
Rắn bạc chết tựa hồ chọc giận bọn rắn xung quanh, chúng nó bò đến càng nhanh, tựa như nhận được lệnh phát động chiến tranh, tấn công tập thể.
Đàn rắn nhảy lên, bay lên không trung vẽ ra một độ cong duyên dáng, đánh thẳng vào người chính giữa. Ân Xu niết thuốc viên trong tay nghiền thành bột vung lên không trung. Đây là thuốc cứu mạng, cũng là kịch độc.
Rắn như cánh hoa lả tả rơi xuống đất. Sau nửa khắc, chung quanh đã chất đầy một đống xác. Nhưng thuốc hết, rắn chưa hết.
Quanh thân bày ra thiên la địa võng, Ân Xu tránh cũng không thể tránh.
Đi đường một ngày, kiệt sức, nàng lại không còn cách gì có thể đem ra dùng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy, không khác gì chờ chết, nhưng nàng còn chưa muốn chết, nàng còn rất nhiều chuyện muốn làm.
Nàng còn muốn trở thành phu nhân thế gia, nàng còn muốn một cuộc sống an nhàn. Nhắm mắt lại, trước mắt thế nhưng hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của Sầm Duẫn, Ân Xu cắn răng, hận không thể cắn nát mặt hắn, nếu không phải hắn, sao nàng khổ như thế này.
Đột nhiên, ánh lửa chợt lóe, một cổ hương vị nồng đậm xông thẳng vào mũi, là mùi rượu hùng hoàng.
Ân Xu mở to mắt, mùi tro đốt và rượu hùng hoàng trộn lẫn trong không khí, khiến người không nhịn được muốn ói. Ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời, đàn rắn chậm rãi thối lui.
“Còm tưởng ngươi có thể giải quyết được, vẫn là cần ta ra tay.”
Sầm Duẫn từ đằng xa đi tới, y phục đen hòa nhập vào bóng đêm, công tử thân dài như ngọc, khoanh tay trước ngực dựa vào thân cây, bên trong ánh lửa hừng hực chiếu ra khuôn mặt trêu đùa của hắn, mắt phượng cong lên, nhướn mày nhìn nàng, có vài phần trêu đùa cùng trào phúng.
Ân Xu khó thở, cũng không màng cái gì gọi là thân phận hay địa vị, đạp lên xác rắn đi tới.
Trong lòng ngực mềm mại, Sầm Duẫn cúi đầu nhìn nhìn người nào đó đang xù lông.
Ân Xu đứng ở trước mặt hắn, nắm hai cánh tay hắn nhón chân há miệng cắn một cái lên trên cổ hắn, dường như cho hả giận, lúc trước cẩn thận chặt chẽ mà nay lá gan đã lớn lên, cắn rất dùng sức.
Lần này cắn đến tàn nhẫn, dưới dấu răng hiện ra tơ máu, Sầm Duẫn hít nhẹ một hơi, ánh mắt tàn khốc: “Ngươi là chó hả?”