Ngày hôm sau khi Giang Ngọc tỉnh lại, Ân Xu đang ngồi ở trên bàn uống trà, hắn không mặc gì nằm ở trên giường, nhìn vệt nước loang lổ trên đệm, hắn tuy không nhớ đêm qua như thế nào, nhưng tư vị kia thật khiến hắn muốn bay lên trời.
Ân Xu không cần đoán cũng biết hắn suy nghĩ cái gì, đơn giản đó là mộng xuân đêm qua của hắn. Nàng ho nhẹ hai tiếng, đêm qua ngâm mình trong nước lạnh khiến nàng bị cảm nhẹ, lại nghĩ đến người nọ lạnh mặt bảo nàng cút, ngữ khí không tốt. Ân Xu không khỏi tò mò, người này hình như nàng chưa từng gặp qua ở Kim Lăng.
Định thần lại, nàng đứng dậy, e lệ nói: “Công tử, Ân Xu cần phải đi.”
Nói thật, Giang Ngọc thật sự không muốn để nàng đi “Ta sẽ phái người đi Xuân Lan Uyển báo cho Hồng ma ma, cho ngươi vào trong phủ ở mấy ngày.”
Ân Xu ra vẻ do dự “Việc này…”
Giang Ngọc trực tiếp quyết định “Ngươi cứ việc ở, mặt khác bản công tử sẽ xử lý.”
Vừa lúc, nàng cũng không muốn trở về hầu hạ những khách hàng khó chơi đó: “Ân Xu đều nghe công tử.”
Chờ tiễn người đi, Ân Xu về hậu viện Xuân Lan Uyển, có tiền phu đốn củi ở đó Ân Xu gọi một tiếng, tiều phu đưa rương gỗ đã làm xong cho nàng, mặt trên cài một cái khóa đồng tinh xảo. Ân Xu cho hắn mấy lượng bạc, bảo hắn nâng vào trong phòng.
Một canh giờ sau xe ngựa Giang gia đã tới trước cửa Xuân Lan Uyển, Hồng ma ma thúc giục Ân Xu đi mau, Ân Xu thay một bộ váy đỏ dài, đầu cài trâm hoa đào, trang điểm đậm hơn khi múa.
Nàng lên xe ngựa, cái rương gỗ cũng dọn theo. Nàng ngồi ở trong xe ngựa, xoa cái trán, hiện tại cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Xe ngựa tới Giang phủ, có tôi tớ trong phủ ra đón nàng, mấy tôi tớ phía sau nâng rương gỗ, Ân Xu cười giải thích: “Chỉ là một ít váy múa thường ngày.”
Nàng theo ở phía sau, người hầu một đường cúi đầu không dám nhìn vị nữ tử sắc đẹp hơn người này, nghĩ đến thủ đoạn tra tấn người của thiếu gia, bọn người hầu âm thầm thở dài thay nàng.
Ân Xu không biết bọn họ suy nghĩ cái gì, nhìn núi giả đình lớn, nghĩ vậy Giang phủ quả thật là nhà giàu số một Kim Lăng, Giang phụ Giang Hoài Sơn lại là thứ sử Kim Lăng, lúc trước ở Xuân Lan Uyển là địa bàn của nàng, tối nay tới Giang phủ rồi, muốn xoay xở sợ là không dễ.
Huống chi, nàng nhìn hành lang dài gấp khúc trước mắt quá quen thuộc, trong lòng theo bản năng dâng lên sợ hãi, nhưng không thể không đi tiếp.
Nàng nghiêng đầu làm như lơ đãng mà hỏi: “Nghe nói Giang thứ sử đi Lân Châu, trong phủ chỉ có công tử và tiểu thư, không biết đại nhân khi nào hồi phủ?”
Người hầu cho rằng nàng là muốn chờ đại nhân nhà mình trở về đi cứu nàng, nhưng đại nhân đi Lân Châu ít nhất cũng phải hai tháng. uyển chuyển nói: “Đại nhân ngày về chưa định, vẫn chưa truyền tin vào phủ.”
Ân Xu vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra, nghe lời này, chắc là còn khoảng một thời gian mới về.
Giang Ngọc bày tiệc tại Tây viện, trong viện trăm hoa đua nở tranh nhau khoe sắc, lại có bướm bay lượn, một bức phong cảnh tràn đầy sức sống.
Ân Xu vào Tây viện, Giang Ngọc ngồi ở chủ vị, hai bên là ba người hôm nay nàng gặp ở Xuân Lan Uyển, còn một vị nàng chưa thấy qua.
Đuôi mắt nàng quét đến nhìn kỹ, thần sắc ngơ ngẩn, hắn đúng là người nàng gặp được khi bị Giang Ngọc hạ dược ở Xuân Lan Uyển.
Hắn trêu đùa mèo mập trong lòng ngực, nâng mắt thấy nàng, khóe miệng cong lên cười như không cười.
Tiếng đàn vang lên, Ân Xu thu liễm thần sắc, theo âm nhạc bắt đầu múa, lần này nàng múa là khúc "Thải Điệp Như Mộng", lấy hoa làm cảnh, một khúc múa ngừng, bươm bướm nhẹ nhàng bay tới, quanh quẩn ở bên người nàng, trong viện tĩnh lặng, không ai nguyện ý lên tiếng phá vỡ bức mỹ nhân họa này.
Thẳng đến con bướm tan đi, Ân Xu hơi hơi hành lễ. Giang công tử nhìn về phía người nọ nói: “Sầm huynh, cảm thấy thế nào.”
Sầm Duẫn tự rót một chén trà nhỏ, uống xuống, lần này không hề nhìn Ân Xu, nhàn nhạt đáp: “Tục tằng.”
Gương mặt tươi cười của Ân Xu hơi cương, không vì cái gì, chỉ vì từ lúc nàng bị bán đến Xuân Lan Uyển làm hoa nương ba năm, chưa bao giờ có một người nói nàng “Tục tằng”. Dù cho là những học sĩ tự nhận phẩm hạnh cao khiết cũng nguyện khen nàng một câu, người này thế nhưng nói nàng tục tằng!
Chỉ là cứng đờ một cái chớp mắt, biểu tình của Ân Xu lại biến thành khẽ nhếch cười, nhàn nhạt, lại ẩn chứa phong tình vô tận.
Nàng đã kết luận, bởi vì việc hôm qua, người này là cố ý, cố ý tới nhục nhã mình. Nàng rũ mi, ôn nhu nói: “Kỹ thuật múa của Ân Xu không tốt, nhục mắt công tử, xin công tử thứ lỗi.”
Giang Ngọc cũng không nghĩ tới Sầm Duẫn sẽ nói như vậy, không thể để mỹ nhân thương tâm, hắn cho Ân Xu lui ra ngoài trước.
Gặp lại hắn, Ân Xu rất có một loại cảm giác oan gia ngõ hẹp, cố tình người ta có quyền thế, ngay cả đại gia tộc Giang gia ở Kim Lăng cũng không nại được hắn. Tuy Giang Ngọc gọi hắn là Sầm huynh, nhưng người này dường như chưa bao giờ khách khí với Giang Ngọc.
Về phòng, Ân Xu gọi tỳ nữ dẫn đường cho nàng, từ trong tay áo nhét cho nàng ấy một thỏi bạc: “Tiểu muội muội, ngươi nói cho tỷ tỷ biết ngươi tên là gì, tới Giang phủ đã bao lâu?” Bộ dáng hiền lành cười hì hì kia cực kỳ giống Hồng ma ma của Xuân Lan Uyển dụ dỗ tiểu cô nương.
Tiểu nha đầu bị bán tới Giang phủ làm tỳ nữ không lâu, lúc trước ngoan ngoãn đi theo cha mẹ làm việc, chưa từng nói chuyện với người lạ, thấy bộ dáng nóng bỏng của Ân Xu, rụt rụt cổ, chống đẩy thỏi bạc, nói năng trúc trắc: “Nô tỳ Linh Hoàn, tới Giang phủ hơn ba tháng.”
Thỏi bạc bị đẩy trở về, Ân Xu thuận theo tự nhiên thả lại trong tay áo, nói, “Tỷ tỷ mới tới Giang phủ không lâu, sợ va chạm quý nhân, ngươi có thể nói cho tỷ tỷ biết chút chuyện trong phủ?”
Linh Hoàn chần chờ gật gật đầu, “Nhưng nô tỳ cũng tới không lâu, cũng không biết nhiều.” . Truyện Linh Dị
“Không cần ngươi biết quá nhiều.” Ân Xu kéo nàng ấy ngồi xuống, Linh Hoàn mới bị nàng kéo xuống lại kinh hoảng mà đứng lên, “Ngài là chủ tử, nô tỳ không dám.”
Vốn tưởng ngồi cùng nhau nói chuyện có thể gia tăng tình cảm, cho nàng ấy nói nhiều lời chút, không ngờ lá gan của tiểu nha đầu này còn nhỏ hơn nàng nghĩ.
Ân Xu cũng không miễn cưỡng nàng, nói tiếp “Ngươi có biết vị công tử trong phủ kia không?”
Linh Hoàn không hiểu vị công tử kia trong miệng nàng là ai.
Ân Xu kỹ càng tỉ mỉ miêu tả một lần “Chính là công tử cả ngày mặc đồ đen.”
Nhìn Giang Ngọc cung kính với hắn, Ân Xu cảm thấy thân phận của người này nhất định không đơn giản, nàng không muốn chọc phải hắn, nhưng hai ngày nay gặp hắn hai lần, vẫn là muốn biết thân phận của người ta cho thỏa đáng.
Linh Hoàn hồi tưởng một chút: “Nô tỳ cũng không biết vị công tử kia là người phương nào, chỉ là đại công tử dặn dò đám nô tỳ phải hầu hạ người đó cho tốt, trăm triệu lần không thể có nửa phần sơ xuất.”
Ân Xu tự mình cân nhắc, chẳng lẽ người này là quan lớn, bằng không còn có người nào có thể khiến cho Giang gia một tay che trời ở Kim Lăng sợ.
Ân Xu trở lại trong phòng dùng cơm trưa, chuẩn bị nghỉ ngơi. Mới vừa nằm ngủ trong chốc lát, đã nghe tiếng ồn ào bên ngoài.
Linh Hoàn gõ gõ cửa phòng, gõ ba tiếng rồi ngừng, rất có quy luật. Ân Xu mở mắt nghe tiếng gõ cửa, cảm thấy phương pháp gõ cửa của tiểu nha này thật thú vị, giống như cầm luật của nàng, nếu bồi dưỡng tốt, cũng là một người tài.
Gõ một hồi không thấy đáp lại, động tác Linh Hoàn nhanh hơn, “Ân Xu cô nương, ngài có bên trong không?”
Ân Xu ngồi dậy, hai tay duỗi thẳng vươn người, xuống đất mang giày, nói: “Chuyện gì?”
Linh Hoàn nghe tiếng đáp lại, mới thả lỏng, lúc trước công tử dặn dò kêu nàng nhất định phải xem trọng Ân Xu cô nương.
Cửa mở ra, Ân Xu thay đồ màu lam, chưa trang điểm lại có sức hút tinh tế độc đáo.
Nàng lười nhác mở miệng “Tiểu Linh Hoàn, ngươi gấp như vậy, là Giang công tử định cho ta trở về à?”
Linh Hoàn lắc đầu, Ân Xu thất vọng xoay người đi trở về ngồi xuống ghế thái sư, đổ chén trà nhỏ.
Linh Hoàn đi theo phía sau nhìn Ân Xu thảnh thơi, không khỏi nôn nóng: “Giang công tử mở tiệc ở hồ Kim Lăng, sai người tới đón cô nương đi hồ Kim Lăng, cô nương mau trang điểm rồi đi theo nô tỳ.”
Ân Xu ngồi trước gương trang điểm viền hải đường, vẫn mặc một thân màu lam, chân đeo vòng chuông theo bước chân của nàng kêu linh đinh.
Xe ngựa chờ ở cửa sau Giang phủ, Ân Xu lên xe ngựa, Linh Hoàn cũng đi lên theo.
Từ Giang phủ đến hồ Kim Lăng không tính là xa, không ít con cháu nhà giàu Kim Lăng không có việc gì làm đi kiếm trò tiêu khiển mang theo ca cơ vũ kỹ xướng nhạc du hồ.
Ân Xu hiếm khi đi ra ngoài, nàng đứng đầu bảng Xuân Lan Uyển có giá trị cao, tốn mấy vạn lượng bạc cũng chỉ nhìn được một nụ cười của nàng mà thôi. Nhưng Giang gia là đại tộc ở Kim Lăng, Giang phủ không thiếu nhất chính là bạc, Hồng ma ma vì làm ăn của Xuân Lan Uyển cũng không từ chối Giang phủ. Ân Xu cũng sẽ không từ chối hắn, trái phải nàng đều có biện pháp lừa gạt cho qua.
Xe ngựa đi một hồi, đã đến hồ Kim Lăng.
Ân Xu xuống xe ngựa, hồ nước Kim Lăng bình tĩnh chính giữa hồ lóe lên ba gợn sóng, một con thuyền hoa ở trung ương nhè nhẹ lắc lư.
Một con thuyền nhỏ chậm rãi trôi tới, người chèo thuyền buông mái chèo, cung kính khom lưng với nàng: “Ân Xu cô nương, công tử mời ngài qua đó.”
Ân Xu vén vạt áo dẫm lên tấm ván gỗ, bước lên thuyền nhỏ. Trên thuyền nhỏ chỉ chứa đủ hai người, Linh Hoàn lưu lại chờ tại chỗ, Ân Xu lên thuyền, mái chèo trong nước đong đưa, thuyền nhỏ chậm rãi trôi đi.
Trên thuyền hoa không ngừng truyền đến tiếng ca múa, Ân Xu nghe, tài nghệ này thực sự không bằng nàng, quá trúc trắc.
Lên thuyền hoa Ân Xu cũng không đi vào quấy rầy, chờ ở bên ngoài, khom người ngồi bên mép thuyền.
Cổ tay trắng nõn đong đưa trong nước, một vòng lại một vòng tự tại, ngón tay nhẹ điểm, hồ nước thanh triệt chiếu ra một khuôn mặt phù dung.
Phía sau truyền đến một tiếng mèo kêu, âm thanh thật nhỏ bị Ân Xu nghe thấy, nàng thu tay lấy khăn lau, đứng lên.
Một con mèo mập di chuyển bốn cái chân ngắn nhỏ đi đến dưới chân nàng, duỗi cổ cọ cọ làn váy nàng.
Ân Xu nhìn con mèo này nhớ lại con mèo hồi sáng trong lòng ngực người nọ, nàng nhìn bốn phía thấy không có ai, mới thở ra một hơi: “Không có chủ nhân ngươi thì tốt.”
Mèo mập dường như xem làn váy nàng là nơi để ngủ, thân hình mập mạp cuộn tròn nặng nề dựa vào chân nàng nằm xuống.
Ân Xu “….”
Ân Xu cẩn thận khẽ kéo làn váy khỏi móng vuốt của nó, nó vẫn bám chặt không nhúc nhích.
Mành thuyền hoa bị xốc lên, đầu tiên là lộ ra một đôi tay dài ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, Ân Xu nhận ra đúng là của công tử thần bí kia.
Mắt thấy mèo mập dưới chân vẫn không nhúc nhích, nhớ lại lần trước người nọ đối xử với mình như thế nào, Ân Xu cái khó ló cái khôn, vén lên vạt áo phủ mèo mập ở dưới thân.
Bên trong đi ra hai người.