Diệp Thành và Lạc Cánh Cánh hoang dâm vô độ mấy ngày, Lạc Cánh Cánh đến chỗ nào, Diệp Thành sẽ theo đến đó, Lạc Cánh Cánh đi làm, Diệp Thành ở nhà nằm trong chăn chơi trò chơi, Lạc Cánh Cánh tan làm, Diệp Thành mua đồ ăn ngon chờ cậu, sau đó cùng nhau đi bộ về nhà, nấu cơm, ăn cơm rồi ăn Lạc Cánh Cánh, quy luật sinh hoạt làm Diệp Thành cảm thấy vô cùng chán nản. Vài lần Lạc Cánh Cánh có chút buồn bực, đối phương nói là được nghỉ phép, lại không có bạn bè thân thiết, ngược lại mỗi ngày ở nhà cậu đã quen rồi. Lạc Cánh Cánh cố ý vô tình hỏi thêm vài câu, Diệp Thành liền đánh trống lảng, cậu cũng không muốn hỏi thêm nữa. Chung quy hai người thân mật cũng chỉ là giới hạn trong thân thể, bắt đầu quan hệ đã là chuyện hoang đường, hơn nữa tình cảm như ván bài, vẫn nên cho người ta không gian riêng tư. Nó thật, Lạc Cánh Cánh cũng rất thoải mái về tình trạng hiện tại của hai người, giống như tình yêu cuồng nhiệt, lại giống như bạn bè nhiều năm xa cách, Diệp Thành ở trên giường nhiệt tình nhyw lửa, xuống giường đã ngoan ngoãn nghe lời cậu. Hai người thường xuyên đùa giỡn, cãi nhau, Diệp Thành có chút lỗ mãng nhưng đôi khi cũng hay nói mấy lời buồn nôn. Mỗi lần như vậy, Lạc Cánh Cánh đều trúng chiêu, khuôn mặt hiện lên nét ửng đỏ, Diệp Thành thấy thế càng trêu càng hăng.
Cuối tuần, hai người đi xem phim với nhau, Diệp Thành thừa lúc đông người, nắm lấy tay Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh giật mình, vội thu tay về. Hai người ở chung với nhau lâu như vậy, chưa bao giờ ở nơi công cộng làm ra động tác thân mật gì, Diệp Thành nói. "Đông người lắm, để anh nắm một chút đi." Lạc Cánh Cánh nhẹ nhàng dãy giụa, sau đó thì im lặng để mặc hắn nắm tay. Diệp Thành vụng trộm liếc nhìn Lạc Cánh Cánh một cái, khóe miệng kéo dài đến mang tai.
Diệp Thành nắm tay Lạc Cánh Cánh xuyên qua đám người, đi được một đoạn, tim Lạc Cánh Cánh đập bang bang, hoàn toàn không ý thức được người xung quanh đã thưa thớt, cái cớ vừa rồi mà đối phương nói cũng đã không còn tác dụng nữa.
Đúng lúc này, Diệp Thành giật mạnh cánh tay mình khỏi tay Lạc Cánh Cánh, cậu ngẩng đầu kinh ngạc, đối phương đã nhét hai tay vào túi quần. Không đợi Lạc Cánh Cánh phản ứng lại, phía đối diện đã truyền đến một giọng nữ. "A, Diệp Thành. Thầy Lạc Lạc? Sao hai người lại đi chung với nhau?" Lúc này Lạc Cánh Cánh mới nhận ra, phía đối diện chính là chị họ của Diệp Thành, học sinh của lớp mình, cùng với bạn trai đi xem phim. Trong nháy mắt, Lạc Cánh Cánh ấp úng, không tìm ra lý do, Diệp Thành đã mở miệng. "Gặp nhau ở cửa vào thôi." Nói rồi nhìn nam nhân bên cạnh chị gái, thuận thế chuyển đề tai, nói. "Chị, đây là anh rể mới sao?" Chị họ của Diệp Thành tức giận, hận không thể giết chết hắn, làm ra vẻ rụt rè, hờn dỗi Diệp Thành, nhìn Lạc Cánh Cánh hỏi han một chút rồi rời đi, cuối cùng còn quay đầu lại nói. "Này, có phải cha em chiều nay xuống máy bay không? Đợi cha em về, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. Hai cha con em khó khăn lắm mới gặp nhau..."
Diệp Thành ngẩn người, gật đầu tạm biệt chị họ, quay người lại nhìn Lạc Cánh Cánh nói. "...Đi thôi." Rồi tiến thẳng vào rạp chiếu phim. Lạc Cánh Cánh đơ người trong giây lát, trong lòng bàn tay là chút xúc cảm từ hơi ấm còn xót lại, cậu hít sâu một hơi theo vào, cố gắng không nhớ lại tình huống ban nãy, cậu cũng không rõ bị chị gái nhìn thì sẽ khiến mọi chuyện trở nên phiền toái, nhưng một viên đường này rơi xuống quá đột ngột, Lạc Cánh Cánh hoàn toàn hiểu rõ, Diệp Thành không phải là người đồng tính, nhất thời chỉ là cùng cậu chơi đùa, hắn cũng sẽ để ý đến ánh mắt người khác, gặp người quen biết liền phủi sạch quan hệ, giống như chuyện tình nùng ý mật hàng ngày đều là do Lạc Cánh Cánh tưởng tượng ra, một giây trước còn bướng bỉnh nắm tay cậu không buông, chớp mắt đã có thể hung hăng rút tay mình ra. Lạc Cánh Cánh càng nhớ trái tim lại càng lạnh buốt, xem phim cũng không chú tâm, thường hay liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mặt hắn, là một bộ dáng lạnh lùng, không giống như Diệp Thanh hay cùng mình ầm ĩ đùa giỡn. Cậu tự an ủi chính mình là chỉ vì tiền của đối phương mà thôi, nhưng càng an ủi trái tim lại càng đau.
Phim chiếu xong, Diệp Thành để mình Lạc Cánh Cánh về nhà, Lạc Cánh Cánh hỏi đối phương muốn ra sân bay đón cha sao? Diệp Thành khẽ hừ một tiếng, nói. "Chuyện này không tới lượt tôi ra." Không đợi Lạc Cánh Cánh hỏi tiếp, hắn đã bắt taxi rời đi. Lạc Cánh Cánh nhớ lại, Diệp Thành chưa bao giờ nhắc về gia đình hắn với cậu, sợ là không xem cậu như người thân cận. Chính mình ngay cả bạn bè cũng không phải, cùng lắm chỉ là kẻ bị bao dưỡng. Bình thường là do Diệp Thành ôn nhu, không mặt mũi đùa giỡn mới khiến cậu nảy sinh ảo giác thôi. Lạc Cánh Cánh đi trên con đường quen thuộc, phát hiện mình đã thật lâu không về nhà một mình, khắp ngóc ngách đều tràn ngập hơi thở, thói quen sinh hoạt của Diệp Thành, tốc độ lan tràn, ăn mòn của thói quen luôn khiến người ta sợ hãi, mãi cho tới khi phát hiện người ra không còn bên cạnh mình, mới nhận ra xung quanh đều trống rỗng.
Diệp Thành gọi điện cho thư ký bên cạnh cha hắn, đối phương đen địa điểm cùng thời gian nói cho hắn. Diệp Thành nhắn cho cha mình một cái tin nhắn, bảo ông xuống máy bay lập tức đến nhà chị họ, còn mình thì kêu tài xế lái xe tới khu mộ ở ngoại thành, mua một bó hoa đặt trước một tấm bia mộ, lại thắp hương, rót rượu, khuôn mặt cười so với khóc còn khó coi hơn, nói. "Mẹ, lần này con tới sớm hơn cái người hỗn đản kia."
Diệp Thành ngồi trước tấm bia cho đến khi điện thoại vang lên, chị họ hỏi hắn ở đâu, cha Diệp Thành đã tới, sẽ chờ hắn về cùng ăn cơm. Diệp Thành cười khổ, tắt điện thoại, xem ra người kia sau khi chôn cất mẹ xong thì chuyện gì cũng không làm nữa. Hắn chậm rãi đứng lên, thân mình lạnh đi. Diệp Thành bước ra khỏi khu mộ, đã thấy trước mặt là chiếc xe công vụ, thư ký xuống xe, mở cửa, nói. "Chủ tịch vẫn luôn sắp thời gian để hai người có thể đi tảo mộ chung, chỉ cần cậu gọi một cú điện thoại, tôi có thể xếp lịch." Diệp Thành nhìn đối phương, giống như chê cười, nói. "Không cần bịa chuyện giúp ông ta, chuyện ba người đó, tôi còn không biết sao?" Thư ký nhất thời nghẹn họng, Diệp Thành lướt qua, không nói thêm một lời.
Khi Diệp Thành đến nhà chị họ, mấy người chuẩn bị ăn cơm đang uống trà, bảo mẫu lập tức vào bếp hâm nóng đồ ăn. Diệp Thiếu Xương liếc mắt nhìn con trai một cái, nói. "Đi tảo mộ cho mẹ?" Diệp Thành hừ một tiếng, Diệp Thiếu Xương cũng không to vẻ gì, gật đầu nói. "Mấy ngày nay, chị họ giúp con tìm vài người, được không?"
Chị họ Diệp Thành một bên kêu lên. "Chú, cháu không làm được. Để nó tự tìm thôi." Chị họ Diệp Thành biết hắn đối mặt với con gái đều ngượng ngùng, hơn nữa lại không thích chuyện ép duyên, cô để Diệp Thành cùng mình đi dạo phố để tăng thêm cảm tình, nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, hắn lại chưa từng vừa mắt ai.
Quả nhiên, Diệp Thành nghe vậy chau mày, mặt lạnh nói. "Đây là chuyện của con, không cần các người quan tâm." Dừng một chút lại nói. "Các người có giới thiệu, con cũng không đi xem mắt."
Diệp Thiếu Xương buông chén trà xuống, chậm rãi nói. "Cha biết, bây giờ không thể ép duyên, cho nên cha cho con lựa chọn, cũng cho con thời gian cùng đối phương xây dựng cảm tình, con còn không hai lòng? Đừng tưởng rượu mời khoảng uống."
Diệp Thành cúi đầu không nói, Diệp Thiếu Xương tiếp tục nói: "Kết hôn xong, bên ngoài con có người khác cũng được, cha sẽ không cản."
"Cha đối với mẹ cũng làm như vậy?"
Không khí như ngưng trệ lại, yên tĩnh làm cho người ta khó có thể hô hấp, Diệp Thiếu Xương thở dài nói. "Diệp Thành..."
Diệp Thành đánh gãy lời nói của cha hắn. "Bởi vì đám cưới của các người là đám cưới chính trị nên cha mới ở ngoài tìm người khác sung sướng một cách không kiêng nể? Cha còn có thể nói với con chuyện này, từ khi con còn nhỏ mẹ đã vô cùng khổ sở, sao cha không để ý? Kết quả mẹ..."
Diệp Thiếu Xương quay đầu nhìn Diệp Thành, vẫn không nổi giận, ngắt lời hắn. "Con còn giận cha chuyện năm ấy." Ngữ khí giống như nói với đứa trẻ lên ba, móng tay Diệp Thành đâm sâu vào da thịt, Diệp Thiếu Xương tiếp tục nói. "Khi đó con ở nước Mĩ phụ trách đấu thầu, là giai đoạn mấu chốt, mẹ con là bệnh đột suất, con trở về cũng không kịp." Cuối cùng còn nói thêm một câu. "Nếu con ở vị trí này của cha, cũng sẽ quyết định như vậy."
Diệp Thành đứng mạnh dậy. "Đừng tưởng rằng ai cũng sẽ giống như ông. Tôi sẽ không...."
"Sẽ không? Sẽ không đưa ra quyết định như vậy hay sẽ không ngồi trên vị trí này của cha?" Diệp Thiếu Xương cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào con trai mình.
"Ha!" Diệp Thành cười to một tiếng, nói. "Lấy quyền thừa kế công ty uy hiếp tôi? Vừa lúc tôi nói cho ông, tôi cũng không cần. Tôi biết ông ở bên ngoài gieo giống, làm cho bọn họ tranh giành lẫn nhau. Công ty bên mũ tôi trả lại cho ông, ở đó tôi một giây cũng thấy ghê tởm."
Diệp Thiếu Xương nắm lấy tay hắn, nhìn đồng hồ trên cổ tay hắn, lạnh lùng nói. "Nhìn xem trên tay đang mang gì, trên người mặc quần áo gì, ăn cơm, mua xe, chỗ nào không dựa vào cha, mày có tư cách gì cãi lời cha?"
Diệp Thành bỏ cánh tay đang bị cha hắn nắm chặt, đưa tay cởi đồng gồ xuống, nói. "Trả lại ông, sớm hay muộn tất cả mọi thứ tôi đều trả lại cho ông."
Diệp Thiếu Xương nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay rơi trên mặt đất, cười nói. "Hừ, bây giờ tiền cũng không còn. Ai mà không có lúc hồ đồ, đến sau này tao xem mày còn đắc ý thế này không." Nói xong liền xoay người rời đi.
Diệp Thành đứng ở chỗ cũ, hắn đột nhiên nghĩ tới lúc mình gặp Lạc Cánh Cánh, sau đó là một cuộc giao dịch, dùng tiền đổi lấy, tình cảm không biết có bao nhiêu phần là thật đây.
- ----
Xem Liên Minh mà tui lỡ ship Rookie với La Vân Hi rồi mấy mẹ ạ. Muốn viết fic quá "(((((