Nội tâm Quan Hướng Tình dậy sóng mãnh liệt, sóng to gió lớn, bởi vì đối với cô mà nói, cái gì cũng không khiến cô quan tâm bằng chuyện mà Cảnh Quân Uy làm. Cô yêu anh, yêu anh sâu sắc, loại tình yêu này đã đâm sâu trong linh hồn, giống như hô hấp cùng uống nước mỗi ngày, thành một loại bản năng.
Không biết là sau khi mất đi anh, cô sẽ trở nên như thế nào đây?
Bây giờ nghe được đáy lòng của anh có một người phụ nữ khác, hơn nữa còn có khả năng cô chỉ là một người thay thế, quả thực là muốn lăng trì trái tim của cô, cô sợ mất đi anh, nhưng càng sợ mất đi trái tim của anh.
Cho nên chuyện gì cô cũng không muốn làm nữa, chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà, hỏi người đàn ông kia chân tướng của mọi chuyện, muốn biết, ở đáy lòng của anh mình có phải là một thế thân hay không? Có phải trong lòng anh thật sự có một người phụ nữ khác hay không?
Tuy rằng cô biết Nhã Mật có ác ý muốn tách hai người ra, nhưng mà cô biết lời cô ta nói cũng có mấy phần chân thực, nếu không thì làm sao mà cô ta lại biết trên lưng cô có một đóa hoa Ưu Đàm Bà La mà ngoại trừ người thân ra, không còn ai biết được nữa?
Quan Hướng Tình vội vàng chạy về nhà, sau khi hỏi qua quản gia, biết Cảnh Quân Uy đang trong phòng làm việc xử lý công văn, ngay lập tức đến cửa cùng không gõ mà chạy vọt vào.
Giờ khắc này đáy mắt của cô chỉ có một người là anh, căn bản không thấy Á Lịch ngồi bên cạnh anh.
"A Uy, em hỏi anh, không phải là anh biết được ở sau lưng em có một đóa hoa Ưu Đàm Bà La, mới cố gắng tiếp cận em, cũng lấy em làm vợ?"
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Cảnh Quân Uy không có bất kỳ biến hóa nào, trong mắt lóe qua hàn quang, nhanh chóng trao đổi với Á Lịch bằng ánh mắt mà chỉ có hai người mới có thể hiểu ý.
"Là Nhã Mật nói cho em sao?" Bởi vì những ngày qua cô đều ở bên cạnh cô ta, anh đã sớm biết Nhã Mật trở về Đài Loan cũng không phải đơn thuần đến gặp anh, đồng thời đến cùng cha anh, khẳng định là có mục đích, mà anh chính là mục tiêu của bọn họ.
"Anh không có phản bác, có nghĩa nó là sự thật sao?"
Cảnh Quân Uy bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, đứng lên: "Á Lịch, đầu tiên cậu đi thăm dò xem, tại sao Nhã Mật lại biết những chuyện này?"
"Hừm, nếu có tin tức, lập tức tôi sẽ liên lạc với anh."
Cảnh Quân Uy gật đầu.
Á Lịch nhanh chóng xoay người rời đi, cũng đóng cửa phòng.
Cảnh Quân Uy di chuyển, đi tới trước mặt Quan Hướng Tình, biểu hiện nghiêm nghị hỏi: "Em biết bao nhiêu chuyện rồi?"
"Cho dù em biết bao nhiêu, nghe anh nói như vậy, em liền biết rồi, thì ra em ở trong đáy lòng của anh chỉ là thế thân của một người phụ nữ khác, tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?" Tâm tình của cô trở nên kích động, oán hận liếc mắt nhìn anh, xoay người liền muốn rời đi.
Anh chạy nhanh lên, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Cô không ngừng giãy dụa, muốn rời khỏi ôm ấp của anh.
Anh kiên trì không chịu buông tay ra: "Tình nhi, em không muốn nghe anh giải thích hay sao? Anh biết em nghe được chuyện đó từ chỗ của Nhã Mật, chắc chắn không phải là sự thật đâu, cô ấy chỉ là muốn chia rẽ chúng ta, em thật sự muốn trúng kế của cô ta sao?"
Cô hơi động lòng, nhưng lại không muốn nghe thấy nhưng sự thật tàn nhẫn từ trong miệng của anh, nhịn nước mắt xuống, nhượng bộ nói: "Được, muốn em nghe anh nói cũng được, nhưng mà anh phải trả lời em một câu, em là một thế thân sao?"
"Không phải." Lời nói của anh vô cùng kiên định.
"Anh dám thề sao?" Trái tim của cô không thấy đau đớn nữa.
"Anh xin thề."
Rốt cục cô không giãy dụa nữa, xoay người ở trong ngực của anh, nhìn mặt anh, yêu cầu: "Nói cho em, cuối cùng sự việc là như thế nào? Em không muốn anh giấu em bất kỳ chuyện gì cả, nếu như anh lại lừa em, nhất định em sẽ rời đi, để anh không bao giờ tìm được em nữa."
Nghe thấy thái độ của cô có sự buông lỏng, Cảnh Quân Uy thở phào nhẹ nhõm, ôm thân thể cô, đi tới ngồi xuống trên ghế salông.
"Được, anh nói cho em biết, nhưng mà nhất định em phải nghe anh nói hết, hơn nữa bảo đảm chắc chắn sẽ không rời xa anh."
Cô chần chờ một chút: "Anh nói trước đi!"
Anh chăm chú nhìn cô một hồi lâu, thở dài: "Anh thừa nhận mình phái người truy tìm em, nhưng đó là chuyện trước khi anh biết được dung mạo và tên, thứ duy nhất để anh tìm được em là cái bớt hình Ưu Đàm Bà La ở sau lưng em."
"Như vậy nghĩa là, lời Nhã Mật nói không có sai, bởi vì như vậy nên anh mới tìm em, mới chịu cưới em, căn bản là không hề có tình yêu hay sao?"
Đột nhiên anh trừng cô một cái: "Tình nhi, nếu như không có tình yêu, em cảm thấy sự cưng chiều em mọi ngày của anh là cái gì?"
"Bởi vì người phụ nữ tên Dao Quang kia, đúng không? Bởi vì em giống cô ta, hay là bởi vì cái ký hiệu mà hai ngượi hẹn ước nhau, mà trên người em lại vừa vặn có cái ký hiệu như vậy, vì thế nên anh ới xem em..."
"Im miệng! Anh không muốn nghe lời nói dối của người phụ nữ kia nữa, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện từ đầu chí cuối cho em biết, cho dù em cảm thấy khó mà tin nổi, cũng có lẽ sẽ cho rằng lời anh nói quá hoang đường, thậm chí cho rằng anh là người điên, chỉ là anh xin thề với em, bắt đầu từ bây giờ, mỗi một câu nói của anh đều là sự thật, dùng linh hồn yêu em của anh để chứng minh, em tin tưởng anh chứ?"
Lời nói cùng ánh mắt phẫn nộ của anh, khiến cho Quan Hướng Tình rõ ràng, bây giờ lời nói của anh đều là sự thật, không có một chút nào là lừa gạt, cô có chút lo lắng không yên, luôn cảm thấy lời nói của anh là chuyện mà cô không thể tưởng tượng ra nổi.
Nhưng mà cô lựa chọn tiếp tục nghe tiếp, bởi vì nếu như bọn họ muốn tiếp tục đoạn tình cảm này, nhất định phải qua được cửa ải này, nên cô kiên quyết gật đầu.
"Được, từ giờ em sẽ không nói gì nữa."
Cảnh Quân Uy vừa lòng gật đầu, biểu hiện như là rơi vào trong một hồi ức nào đó, một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Giấc mơ gần đây của em, đều là sự thật, đó không phải là một giấc mơ, mà là linh hồn của em đang giúp em nhớ lại kiếp trước đó."
Mặt cô đầy khiếp sợ, khó có thể tin được.
Anh cười khổ một tiếng: "Chả lẽ em không cảm thấy lúc nằm mơ mình luôn có một cảm giác kỳ lại hay sao?"
"Em..." Vẻ mặt của cô có một chút buông lỏng cùng mờ mịt.
Anh kéo tay của cô, nắm thật chặt: "Tình nhi, anh muốn thẳng thắn nói cho em, quả thật có có một cô gái gọi là Dao Quang..." Nhìn thấy sắc mặt của cô trắng xám, anh quyết định tăng nhanh tốc độ nói tiếp: "Chỉ là cô gái kia cũng chính là em mà! Nói chính xác hơn, cô ấy là kiếp trước của em."
Quan Hướng Tình kinh ngạc đến mức mở to hai mắt: "Chuyện này...Làm sao có thể chứ?"
"Đương nhiên là sự thật, kiếp trước của chúng ta là ở ngàn năm trước, khi đó anh là Hoàng Đế của Bắc Huyền quốc, tên là Lý Thừa Đức, mà em là tân hoàng hậu Dao Quang, lúc đó..."
Anh nói tất cả mọi chuyện xảy ra trong lúc đó cho cô, đến cả chuyện làm sao có ký hiệu để gặp nhau cũng nói ra.
"Tuy rằng rất huyền bí, cũng rất khó khiến người khác tin tưởng, nhưng mà anh muốn nói mọi chuyện cho em, thật ra anh biết những chuyện này, là bởi vì anh là một linh hồn ngàn năm, tiến vào trong thân thể Cảnh Quân Uy..."
"Bởi vì như vậy nên anh mới cho người tìm kiếm người có cái ký hiệu kia sao?"
"Đúng, chỉ là chuyện này có quan hệ với chúng ta, em không phải là một người đứng xem, anh lại càng sẽ không tìm sai người." Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, trên mặt mang theo một ít suy nghĩ, tuy rằng là mơ, cũng cảm thấy cảm động lây, nhưng mà những chuyện anh nói cho cô, cô là người yêu kiếp trước của anh, điều này làm cho cô có chút khó có thể tiếp thu được.
"Anh... A Uy, ý của anh là, nếu như em không phải là người anh muốn tìm, thì anh sẽ không yêu em, có đúng không? Hay là nói, anh cố gắng tìm người, cố gắng tiếp cận, đều chỉ vì kiếp trước của em là Dao Quang, là như vậy phải không?"
"Tình nhi, em..." Anh nhịn không được mà nhíu lên lông mày, nhìn cô, mở miệng ra, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Anh chần chờ một lúc, lại làm cho cô khổ sở không ngớt.
"A Uy, cứ coi như em tin tưởng lời anh nói, nhưng hiện tại em là Quan Hướng Tình, hơn nữa tất cả mọi chuyện liên quan đến Dao Quang em đều không nhớ rõ, cứ coi như em đã từng làm những việc có liên quan đến đế hậu thì đó cũng chỉ là kiếp trước của em. Em chỉ muốn hỏi anh, nếu em không phải là kiếp sau của Dao Quang, thì anh có còn cố gắng tiếp cận em, yêu em nữa không?"
"Tình nhi, những vấn đề này đều không tồn tại, chỉ cần em nhớ được ký ức liên quan đến Dao Quang, em sẽ rõ ràng, tại sao anh lại làm như vậy? Anh là đang thực hiện lời hứa với em mà!"
"Làm sao mà em có thể nhớ được ký ức của Dao Quang chứ? Căn bản là em không phải cô ấy, em tên là Quan Hướng Tình." Cô bi thương nhìn anh, nói nhấn mạnh: "Cảnh Quân Uy, anh nhìn cho rõ, người ở trước mặt anh là Quan Hướng Tình, căn bản là không phải cô gái tên gọi Dao Quang kia."
Cảnh Quân Uy lo lắng, có chút đau khổ nói: "Tình nhi, anh biết bây giờ trong lòng em đang rất khó chịu, cũng rất khó tiếp thu những câu nói của anh, nhưng mà anh muốn nói với em, am là Dao Quang cũng được, Tình nhi cũng được, đều là cô gái mà anh yêu nhất." Thật ra anh nhận thức chính là cái linh hồn tốt đẹp trong cơ thể của cô.
Quan Hướng Tình không hiểu ý nghĩ của anh, chỉ suy nghĩ xem người đàn ông trước mắt này rốt cuộc là bởi vì cô là Quan Hướng Tình nên mới yêu cô, hay là bởi vì cô có quan hệ với Dao Quang nên mưới yêu cô như vậy?
Vấn đề cô suy nghĩ đi vào ngõ cụt, không cách nào tự kiềm chế được, liền giẫy giụa thoát khỏi ôm ấp của anh.
"Được rồi, anh không nên nói nữa, để em suy nghĩ một chút đã."
Không để ý phản ứng cảu Cảnh Quân Uy, cô đứng dậy chạy về phòng, giam mình ở bên trong.
Anh cũng không có buộc cô, muốn cho cô cẩn thận suy nghĩ mấy ngày, đến lúc đó sẽ nói chuyện thật tốt với cô, chắc là sẽ không có chuyện gì.
Dù sao ngày hôm nay mặc kệ đổi lại là ai, nghe được chuyện như vậy, đều sẽ phải chịu chấn động rất lớn, không thể nào tiếp thu được trong khoảng thời gian ngắn.
"Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô." Đường nét trên khuôn mặt Cảnh Quân Uy lạnh lẽo cứng rắn, nhìn Nhã Mật, lạnh lùng cảnh cáo.
Khuôn mặt tươi cười của Nhã Mật sụp đổ trong nháy mắt, tiếp theo toát ra ánh mắt điềm đạm đáng yêu lại ai oán, nhìn thẳng vào người đàn ông có bề ngoài xuất sắc trước mắt này.
Đối với chuyện đột nhiên anh rảnh rỗi đòi gặp mặt tán gẫu với cô ta ở phòng làm việc, tâm tình của cô ta rất phấn khởi, dù sao từ khi đến sống trong nhà của anh, đến hiện tại đã được hai tuần rồi, anh đều xuất hiện cùng với Quan Hướng Tình, ân ân ái ái ở trước mặt của cô ta, còn đối với tình yêu của cô ta hoàn toàn không để ý đến, cố gắng tách cô ta ra, đưa phòng làm việc thành nơi bí mật, ngoại trừ Quan Hướng Tình, Hoa Đức cùng Á Lịch ra thì không cho phép những người không có liên quan tiến vào, trong này bao quát cả cô ta, quản gia cùng những người giúp việc kia, sự thực này làm cho cô ta hận đến nghiến răng, không nghĩ tới hôm nay vậy mà anh lại chủ động mời cô ta đến phòng làm việc, làm sao mà cô ta lại không vui mừng được cơ chứ?
Nhưng mà...Anh lại lạnh lùng nói với cô ta, sau này không muốn nhìn thấy cô ta nữa?
Sắc mặt của cô ta trắng xanh, viền mắt ửng hồng.
"Anh Cảnh, lẽ nào ở đáy lòng của anh, thật sự là em không có một chút ý nghĩa nào hay sao? Anh hẳn phải biết, từ nhỏ đến lớn em..."
"Không nên nói nữa! Vốn là tôi còn có mấy phần hảo cảm đối với cô, không nghĩ tới vậy mà cô lại lợi dụng tin tức mà cô vô tình biết được của tôi để ép Tình nhi rời khỏi tôi, muốn ly gián tình cảm của hai người chúng tôi, cô đã làm cho tôi quá thất vọng rồi." Cảnh Quân Uy nhíu mày, lộ ra vẻ mặt căm ghét.
"Em không phục! Vì cái gì mà em cố gắng chờ ở bên cạnh anh như thế, một mực yên lặng bảo vệ anh, nghĩ rằng sẽ có một ngày anh quay đầu nhìn lại em, nhưng lại đợi đến khi lúc anh cưới người phụ nữ khác làm vợ? Làm sao anh có thể quên, lúc anh xảy ra bất trắc thì cả ngày lẫn đêm em đều ở bên cạnh chăm sóc cho anh chứ?"
"Tôi chưa quên, nếu không thì làm sao tôi lại cho phép cô xuất hiện ở trong phòng của tôi, thậm chí còn định đối xử với cô giống như em gái của tôi, chỉ tiếc là cô lại phụ lòng tín nhiệm của tôi đối với cô, vậy nên khi cô cùng cha tôi trở lại Đài Loan thì tôi đối xử với cô lạnh nhạt, chính là muốn nhắc nhở cô, tuyệt đối không nên phá hoại hạnh phúc của tôi."
"Ha! Hạnh phúc gì chứ? Buôn cười chết mất! Cảnh Quân Uy, anh chỉ là tìm một thế thân, vậy mà coi thành người mình yêu thật hay sao? Những câu nói mà anh nói này, có thể lừa gạt người phụ nữ ngu ngốc Quan Hướng Tình kia, đừng mong có thể lừa gạt được em." Nhã Mật cuồng loạn kêu to.
Cảnh Quân Uy lạnh lùng lườm cô ta: "Cái gì cô cũng không hiểu, mà dám có ý kiến ở đây sao? Chỉ vì cô yêu tôi, nên tôi phải đáp lại cô sao? Hoặc là nên để cô can thiệp vào tình cảm của tôi? Thật sự là tôi không biết cô đang nghĩ gì?" Giọng nói của anh tràn ngập xem thường.
Sắc mặt Nhã Mật lúc trắng lúc xanh, sau đó như là nghĩ đến cái gì, cười nhạo phản bác: "Em đang nghĩ cái gì, không quan trọng, quan trọng chính là, cái anh gọi là hạnh phúc chính là trò cười."
"Đó là nhận thức sai lầm của cô, tình cảm của tôi với Tình nhi, không cần phải giải thích với cô."
"Bởi vì anh chột dạ."
Ánh mắt của anh phút chốc trở nên lạnh thêm: "Nhã Mật, xem lại tình cảm của cô trong quá khứ, tôi vẫn khoan dung với cô, tôi biết lý do cô đòi sống trong nhà của tôi là gì, nhưng mà tôi muốn cho cô một cơ hội, không nghĩ tới cảnh cáo của tôi cùng thái độ của tôi đối với cô không có chút tác dụng gì, cô vẫn khăng khăng làm theo ý mình, tôi cũng lười nói nhiều với cô, cô rời khỏi nhà tôi ngay lập tức đi."
"Được, rất tốt, Cảnh Quân Uy, anh muốn vô tình như thế, em cũng không thể nói gì được, chỉ là em muốn nói cho anh biết, anh mãi mãi cũng sẽ không có được hạnh phúc, bởi vì Quan Hướng Tình chỉ là một người thay thế cho người phụ nữ ở sâu trong đáy lòng của anh thôi, em là phụ nữ, em biết rõ điều anh muốn là cái gì, chính là trở thành chồng của người phụ nữ mà anh yêu nhất."
"Vậy thì tôi cũng nói cho cô biết, Tình nhi chính là người phụ nữ mà tôi yêu nhất kia, ai cũng không thể thay thế được, hơn nữa cô ấy cũng không phải là thế thân, mặc kệ kiếp trước hoặc là kiếp này, người mà tôi yêu chính là cô ấy, không quan hệ thân thế cùng tên của cô ấy, mà là linh hồn tốt đẹp ở sâu trong thân thể của cô ấy."
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Quan Hướng Tình đứng ở cửa nhìn anh, nước mắt đảo quanh ở bên trong viền mắt: "A Uy..."
Những ngày gần đây, hầu như cô không có nói chuyện với Cảnh Quân Uy, nhưng mà cô lại phát hiện mỗi lần cô mệt đến mức ngủ quên mất, thì sẽ bắt đầu nằm mơ, sau khi mơ xong, trong đầu cũng sẽ xuất hiện một ít hình ảnh chưa từng thấy trước đây.
Cô mơ hồ cảm thấy anh nói không sai, kiếp trước của cô đúng là cái cô gái gọi là Dao Quang kia, vừa nghĩ như thế, cô bắt đầu đồng ý đi đối mặt với những vướng mắc ở trong lòng.
Vướng mắc của cô chính là, rốt cuộc người anh yêu là người phụ nữ tên Dao Quang mà cô hoàn toàn không có ký ức, hay là Quan Hướng Tình của hiện tại?
Bây giờ cô đã dần có ký ức, những vướng mắc từ từ biến mất, thay vào đó chính là dần dần nhận thức cảm giác cùng tâm tình của anh.
Ngày hôm nay sau khi rời giường, hầu như tất cả trí nhớ của cô đều nhớ lại, chỉ còn lại một mảnh nhỏ trống không, chỉ là đoạn ký ức đấy không ảnh hưởng đến tình yêu của cô dành cho anh, bởi vì đây là tình yêu mà cô đã tích lũy từ kiếp trước đến kiếp này mà!
Nghĩ đến việc anh không cách nào Luân Hồi chuyển thế, cũng không có uống canh Mạnh bà, gánh chịu ký ức ngàn năm, cô đơn một người bảo vệ lời thề giữa bọn họ, khiến cho cô cảm thấy vô cùng đau lòng.
Sau khi rửa mặt xong, thay quần áo, đến đồ sáng cô còn chưa ăn, liền vội vã muốn tới tìm anh, kết quả nghe quản gia nói anh đang ở trong phòng làm việc.
Cô vừa mới xoay tay nắm cửa, hơi hơi đẩy cửa phòng ra, liền nghe thấy đoạn đối thoại của anh cùng Nhã Mật ở bên trong.
Khi cô nghe được câu nói cuối cùng của anh thì, cảm thấy bị chấn động vô cùng, trước tự giam mình trong vướng mắc của bản thân, không cách nào nhận thức được ý tứ trong lời nói của anh, lại hiểu nhầm nó, mới tạo nên cục diện chiến tranh lạnh giữa hai người.
Hiện tại cô thật sự rất hối hận, làm sao cô có thể làm tổn thương đến chân tâm của anh cơ chứ?
Cô không thể chịu đựng được nữa, dùng sức đẩy cửa phòng ra, cảm động gọi tên của anh, âm thanh mang đầy tình cảm.
Cảnh Quân Uy nghe được, quay đầu nhìn về phía cô: "Tình nhi..."
Quan Hướng Tình kích động chạy vội vào trong ngực của anh, một đôi tay ôm chặt lấy gáy của anh.
"A Uy, xin lỗi, bây giờ em mới biết chính mình nhỏ nhen đến mức để ý cả những chuyện vụn vặt, em không nên hoài nghi tình cảm của anh đối với em, còn tổn thương trái tim của anh nữa...."
"Đứa ngốc! Anh chưa từng trách em, một mực chờ đợi em, bởi vì em cần thời gian để suy nghĩ mọi chuyện cho thật tốt, anh có lòng tin với em, cũng có lòng tin với tình yêu của hai chúng ta, tin tưởng nhất định em sẽ thông suốt mọi chuyện." Anh dịu dàng hôn trán của cô, sau đó thâm tình mà nhìn cô.
Nhã Mật nhìn thấy tình huống của bọn họ, gần như chịu không nổi, hừ một tiếng, đẩy cửa mà đi.
Cảnh Quân Uy cùng Quan Hướng Tình nhìn nhau nở nụ cười, anh có thể yên tâm nói chuyện với cô, liền ôm cô, ngồi xuống ghế salong.
"Tình nhi, anh yêu em, mặc kệ em có như như thế nào, trái tim của anh dành cho em vĩnh viễn không thay đổi."
"Bây giờ em đã biết rồi, chẳng cần biết em là ai, người anh yêu hiện tại chính là em, có đúng không?" Cô lộ ra nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
Anh thật sự yên tâm: "Không sai, người anh yêu chính là em của bây giờ, anh chờ em một thời gian lâu như vậy, đi qua thời gian cùng không gian, chính là vì để được yêu em giống như bây giờ, bảo vệ em."
Cô nở nụ cười thần bí, chủ động hôn lên môi anh: "Em một Dao Quang mới cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa với Lý Thừa Đức, cùng anh gặp gỡ ở kiếp này, gần nhau, yêu nhau, thậm chí muốn cùng anh sống đến đầu bạc, sẽ không bao giờ phải tiếc nuối giống kiếp trước, để lại anh một mình nhấm nháp nhớ nhung cùng cô đơn."
Cảnh Quân Uy như bị điện giật, đầu trống rỗng, tiếp theo lộ ra vẻ mặt vui mừng, trợn to mắt nhìn cô, kích động hỏi: "Tình nhi, em...Em nhớ hết rồi sao?"
Quan Hướng Tình cũng hết sức kích động, vội vã gật gật đầu: "Đúng,em đều nhớ hết rồi, nhớ lại lời hẹn ước của chúng ta ở kiếp trước, chúng ta đã yêu nhau sâu đậm như thế nào, tình yêu say đắm cùng lời thề ghi lòng tạc dạ như thế, làm sao mà em có thể quên được chứ? Mặc kệ chúng ta có như thế nào đi nữa, cuối cùng chúng ta đều sẽ nhớ lại đối phương mà thôi."
"Đúng, chính là như vậy, Tình nhi, cuối cùng em cũng hiểu rõ ý mà anh muốn nói rồi, thật sự là anh rất vui vẻ..." Hốc mắt của anh ửng hồng, kích động hôn môi cô, ôm cô ngã về phía sô pha.
Tình yêu giữa hai người họ bởi vì bị kéo dài qua ngàn năm, nên cảm xúc mãnh liệt bốc cháy càng mãnh liệt hơn, linh hồn vui sướng cùng tươi đẹp nhấn chìm bọn họ, khiến cho tình cảm của bọn họ trở nên thăng hoa.