Khi còn ở thành phố K, Trần Tiểu Niên đều cảm mấy mỗi ngày đi học là một ngày vui. Mặc dù phải đạp xe tận mấy cây số để tới trường học, điều kiện lớp học cũng không tốt lắm, mùa hè không có điều hòa, mùa đông không có máy sưởi. Nhưng ngày ngày cùng Mục Cảnh Nhiên đi học thực sự không tệ chút nào.
Còn bây giờ mỗi ngày đi học đều là một cực hình với Trần Tiểu Niên. Không phải ghét bỏ thầy giáo, hay bài tập nhiều không đếm xuể mà chính là ghét bỏ cái nhìn chòng chọc như muốn đục thủng vài lỗ trên người cô của một số người.
Nói cụ thể hơn là những nữ sinh ái mộ Lục Thời .
[Hừm, học viện tốt nhất cả nước cũng có những thể loại nữ sinh như vậy sao?]
Tiểu Niên đem phiền não của mình kể cho bạn thân chí cốt Mục Cảnh Nhiên. Kết quả chỉ nhận được một tin nhắn thật bạc bẽo như vầy.
Thật ra cô không nhỏ mọn tới mức đi chấp nhặt với mấy người này, nhưng lâu dần thì thật sự rất phiền phức.
[Ở đâu thì cũng sẽ có thôi. Chẳng qua, ở đây phong phú hơn nhiều.]
[Haha, mày nói nghe như đang bình luận về động vật trong sở thú vậy đó.]
[Màynói xem, chuyện này sẽ diễn ra trong bao lâu đây?]
[Được rồi, đừng phiền não như vậy nữa. Được học ở đó chính là điều tốt nhất cho mày rồi.]
Tốt nhất sao?
Tiểu Niên lấy tay che mắt. Cô kể cho Mục Cảnh Nhiên tất cả mọi thứ, chỉ trừ việc giao dịch giữa cô và Trần Ngọc Lan. Không phải vì cô sợ Trần Ngọc Lan hay không tin tưởng Mục Cảnh Nhiên, cô chỉ sợ lại lôi cậu ấy vào những chuyện không hay mà thôi.
Tuy rằng nói sẽ cho cô tự do nhưng cô biết, ngày ngày Trần Ngọc Lan đều cho người giám sát hành động của cô, cô cũng không ngốc mà đi vạch trần.
[Mày thử đến học thì sẽ biết. Nhàm chán.]
[Hiểu, hiểu. Chủ nhật tuần gặp nhau đi. Tao dẫn mày đi chơi game thư giãn.]
[Mày tới thành phố A?]
[Ừm, có chút việc riêng.]
Ngày trước sinh hoạt ở thành phố K không dễ dàng, số tiền đem theo đều bị Lưu Lệ Bình đem đến sòng bạc, số lần chủ nợ ghé thăm nhà cô không thể đếm xuể. Lưu Lệ Bình bị đánh, Trần Tiểu Niên cũng không thể nào lành lặn được, mấy lần sống dở chết dở. Về sau khi cô có khả năng đánh lại, vết thương trên người mới dần dần biến mất. Đám anh chị ở đó cũng bắt đầu dè chừng cô.
Đánh nhau mãi cũng không kiếm được tiền trả nợ cho Lưu Lệ Bình. Trần Tiểu Niên không còn cách nào khác vật lộn kiếm tiền.
Nhưng vì chưa đủ tuổi nên không có chỗ nào dám nhận Tiểu Niên vào làm việc. Thế là cô liền liều mạng. Chơi game, đua xe, hầu như đều từng thử qua vài lần. Mục Cảnh Nhiên nhiều lần còn ngăn cản, cản không được, cuối cùng lại bị cô dụ dỗ thành đồng lõa.
Giờ nhớ lại vẫn thực sự thấy kích thích.
Nếu biết cô từng biến thành bộ dạng như vậy, không biết Lục Thời sẽ có biểu cảm gì. Chắc hẳn anh sẽ chán ghét và ghê tởm cô lắm. Vì vậy, cô càng muốn tách rời anh, càng không muốn bản thân chìm sâu vào sự gắn kết có thời hạn này. Cô sẽ sớm rời đi.
Thực sự vài ngày trước cô đã đề nghị việc chuyển chỗ với thầy giáo chủ nhiệm. Cảm nhận của cô về lão Từ thực sự rất tốt, là một người hiền lành, dễ nói chuyện. Ấy vậy mà động tới việc chuyển chỗ là y như rằng biến thành người khác.
Lão Từ cũng là vì bắt buộc thôi. Tính cách Lục Thời như thế nào, mấy bạn học khác làm sao mà chịu nổi. Huống chi, việc làm bạn cùng bàn của anh Tiểu Niên làm rất tốt mà, đâu có lí do gì để chuyển chỗ đâu.
Vậy là ý kiến của cô liền đơn phương bị bác bỏ.
Trần Tiểu Niên ngoài mặt không biểu hiện gì, trong lòng đã thở dài não nề. Ngồi cạnh người mình thích là chuyện tốt mà, nhưng sẽ tốt hơn nếu người đó không chán ghét mình.
Cô và anh y như hai cục gạch ngồi cạch nhau, không bắt buộc phải nói thì sẽ không mở miệng. Ban đầu Tiểu Niên cảm thấy Lục Thời như vậy thật khiến cô thoải mái. Chuyện xảy ra trong quá khứ khiến cô không thể nào mà bình tĩnh đối xử với anh theo cách bình thường được. Vừa phải tận lực né tránh, vừa phải cố trấn an bản thân bình tĩnh. Đừng vọng tưởng những cử chỉ bình thường của anh thành sự để tâm. Đó chỉ là sự thương hại và xa cách!
Trần Tiểu Niên nhủ thầm. Nếu Trần Ngọc Lan không chết sớm hoặc cô không chết sớm thì tình hình này vẫn sẽ tiếp tục diễn ra trong thời gian dài.
"Tiểu Niên, chủ nhật tuần này rảnh không? Đi chơi chung với mọi người đi?"
Vài ngày trước Giang Trì không biết bị ai dạy dỗ mà đã bỏ thói quen xấu thích khiêu khích chọc khóe cô đi, thỉnh thoảng đụng mặt cũng chỉ hếch cằm kiêu ngạo bỏ đi. Dần dần thái độ của học sinh trong lớp cũng có sự thay đổi. Trừ một bộ phận nữ sinh vì ghen tị mà vẫn khinh thường, cô lập cô như trước, thì hầu như mọi người đều bắt đầu giao tiếp với cô. Dù chỉ là xã giao mặt ngoài.
Phí Nhi cũng là một trong số đó, nhưng mức độ thân cận thì cao hơn một chút.
Lưu Lệ Bình vẫn thường xuyên gọi điện cho cô. Nguyên nhân chủ yếu dạo gần đây là thiếu tiền. Tiền chu cấp hàng tháng mà Trần Ngọc Lan đưa Lưu Lệ Bình không ít, nhưng tất cả đều bị bà ném vào sòng bạc và quán bar một cách không thương tiếc. Hai ngày trước Hắc Tam- một tên du côn mà cô từng quen biết đã gọi đến cho cô. Nội dung thì rõ như ban ngày.
[Ấy, nhóc con Tiểu Niên. Món nợ của mẹ nhóc đã gần một tháng rồi đấy. Nể tình nhóc nên anh mới thư thư cho bà ta. Nhưng anh cũng là dân đi làm thuê. Đừng có làm khó anh vậy chứ.]
[Bao nhiêu?]
[Mười vạn. Ông chủ cũng vì mặt mũi nhóc nên chỉ tính lãi 3% thôi đấy.]
Trần Tiểu Nhiên đen mặt, tay run run nắm thành quyền. Kìm chế sự tức giận, lạnh lẽo đáp:
[Đã hiểu. Tối nay sẽ có tiền chuyển vào tài khoản cho anh.]
Còn về phía Trần Ngọc Lan, số lần gọi điện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ cô ta đã không còn nhiều thời gian rảnh rỗi để ý tới cô làm gì cho mệt rồi. Như vậy cũng tốt, một mình Lưu Lệ Bình cũng khiến huyệt thái dương cô đủ đau.
"Tôi bận rồi."
"Bận á?"- Phí Nhi thất vọng kêu lên "Cậu lại ở trong kí túc xá chữa đề đó hả?"
"Không, tôi có hẹn rồi."
Đôi mắt Phí Nhi sáng rực, nhiều chuyện hỏi thêm:
"Có hẹn? Ai vậy? Bạn trai sao?"
Giọng nói của Phí Nhi chưa bao giờ là nhỏ cả, dù Lục Thời có đang đeo tai nghe, anh vẫn nghe rõ mồn một những gì cô nói. Anh hơi liếc sang cô, chỉ thấy Tiểu Niên khẽ cau mày, lạnh giọng nhắc nhở:
"Đó là bạn ở trường cũ của tôi."
"Vậy sao? Có đẹp trai không? Cậu ấy có người yêu chưa? Có thể giới thiệu cho tớ không Tiểu Niên?"
Không biết xấu hổ. Trần Tiểu Niên thầm nghĩ, trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài. Cô cảm thấy tích cách này so với Mục Cảnh Nhiên không khác biệt là mấy, đều náo nhiệt như nhau. Hai người này mà về chung chắc gà bay chó sủa mất. Nghĩ tới đây, Tiểu Niên càng cảm thấy bản thân phải giải trừ mối họa này cho thế giới.
"Không thể."
Vậy là Phí Nhi chỉ có thể phụng phịu quay lên.
"Sao vậy?" Trần Tiểu Niên giật mình khi phát hiện nãy giờ Lục Thời vẫn đang nhìn mình. Cô gượng gạo không dám nhìn thẳng vào anh, chẳng lẽ mình ồn ào quá?
"Không có gì. Sắp phải thi tháng, có thêm bài tập bổ trợ." Lục Thời khẽ chớp mắt, nhàn nhạt đáp lại.
Đầu hiện ra một dấu hỏi chấm to đùng. Sao lão Từ lại giao nhiều bài tập như vậy chứ, đống này cũng phải tốn không ít thời gian của ngày nghỉ rồi.
Trần Tiểu Niên còn chưa biết phải làm sao, Lục Thời đã lần nữa giơ điện thoại trước mặt cô, nói:
"Add wechat, tôi gửi cậu bài tập."
Lần này thì không thể từ chối được rồi.
"Được." Cô nhắm mắt nhắm mũi gật đầu.
.
Trần Tiểu Niên không phải kiểu người có nghị lực để dậy sớm. Nhưng không thể để Mục Cảnh Nhiên càm ràm trách tội, cô không còn cách nào khác ngoài việc đặt cho mình 5 chiếc đồng hồ báo thức.
Cái thứ 4 kêu lên, cô gái nhỏ mới lồm cồm bò dậy. Ban đầu cô còn ngây thơ nghĩ thời gian còn rất nhiều, nào ngờ chuẩn bị xong xuôi lại bị tắc đường. Bon chen vất vả hồi lâu cuối cùng cũng tới được trạm ga. Nhưng Mục Cảnh Nhiên đã đứng ở đó từ lâu.
Cậu mặc áo phông trắng cùng quần bò đơn giản nhưng không mất đi vẻ cao ráo, đẹp trai. Đứng giữa một đám người tấp nập qua lại nhưng vẫn thu hút không ít những ánh nhìn của các cô gái đi ngang.
Quen biết khá lâu, Trần Tiểu Niên gần như quên mất, thật ra Mục Cảnh Nhiên cũng rất đẹp trai.
Mục Cảnh Nhiên liếc mắt liền nhận ra cô. Cậu đen mặt nhìn bóng dáng cô gái nhỏ, cười nhạo:
"Thế mà bảo đi đón tao cơ đấy. Không biết là ai đón ai nữa."
Cô bất đắc dĩ cười lại:
"Bị tắc đường. Xin lỗi."
"Hừm, tạm thời bỏ qua cho mày. Đi thôi!"
Cổ tay cô bị Mục Cảnh Nhiên nắm lấy, thản nhiên kéo đi.
Đi một hồi, còn tưởng cậu sẽ chọn một nơi nào thật thú vị, cuối cùng lại đưa cô đến quán net.
"Không phải chứ, mày đến tận thành phố A chỉ để đến quán net chơi game."
Trần Tiểu Niên không thể tin nổi nhìn Mục Cảnh Nhiên.
"Mày thì biết gì, từ khi mày rời đi, mấy tên đồng đội heo kia không ai làm ăn ra trò cả, mùa giải trước cũng thua thảm hại, khiến tao mất oan bao nhiêu tiền. Đã vậy còn bị lão Mục phát hiện, suýt thì ổng cho cái tiệm net phá sản luôn rồi."
"Vậy mày đây là đang lợi dụng tao để kiếm lại tiền đó hả?"
"Đừng nói vậy chứ, đây là trao đổi có qua có lại thôi mà."
"60 40?"
Mục Cảnh Nhiên bất lực liếc xéo cô, cam chịu gật đầu.
Quán net mà Mục Cảnh Nhiên chọn cũng không tồi chút nào. Phí vào cửa thật khiến người ta phải đau ví.
Vì phải chơi game để kiếm tiền nên kĩ năng của Trần Tiểu Niên không tồi chút nào, đánh cho đám người phía đối diện ngu luôn.
Thắng liên tiếp năm trận, Mục Cảnh Nhiên vui tới mức đầu cũng mọc ra mấy bông hoa rồi. Cậu đem đôi mắt long lanh đầy trìu mến mà nhìn, khiến cô sởn hết mấy tầng da.
Cô đứng dậy, bất kham vỗ vai cậu, nhắc nhở:
"Được rồi, chơi vậy đủ rồi, về thôi."
"Ừ."
"Khoan đã."
Một tiếng hô đầy cục cằn khiến bước chân của hai người dừng lại. Cô khẽ quay người. Là đám người đã đấu với bọn họ.
"Có chuyện?"
"Tao không phục, đấu với tao một ván nữa."
Mục Cảnh Nhiên đứng lên phía trước, nheo mắt:
"Thua là thua, chúng tôi có việc rồi. Không tiện."
"Mày nói cái gì?" Tên cắt đầu đinh kia trợn mắt quát lên. Xem chừng là đại ca của đám người kia. "Mày có biết tao là ai không? Chỉ cần một tiếng thôi là đủ nghiền chết mày."
"Vậy sao?"
Mục Cảnh Nhiên cau mày, còn tưởng dẫn Trần Tiểu Niên đi chơi giải trí, vậy mà lại dính vào rắc rồi rồi. Cậu siết chặt tay, mặt mũi cực kì khó coi. Ở thành phố A xa lạ này, cậu không thể ngang ngược như ở thành phố K được, phải nói người đi qua đường cũng không thể xem thường.
Trần Tiểu Niên được Mục Cảnh Nhiên bảo hộ phía sau cũng nhìn ra sự khó xử của cậu. Cô lạnh lùng nhìn tên cắt đầu đinh, nhàn nhạt đáp:
"Muốn chơi lại một ván? Được thôi."