7 năm sau...
Thành phố A vẫn nhộn nhịp như vậy, nó trở nên quá sầm uất, quá mỹ lệ khiến người ta ao ước được đặt chân tới đây một lần nhưng cũng âm thầm ghê sợ những điều ghê tởm trong bóng tối mà nó che giấu.
Đã qua được một cái mùa hạ nóng nực đốt cháy tâm trí, tiếp đến sẽ là một mùa thu se se lạnh, không hề gay gắt như mùa hạ mà vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến sự cô đơn trong con người trỗi dậy một cách kì lạ.
Trên đường lớn xe cộ và người qua lại vô cùng mãnh liệt, nam nhân ngồi ở ghế lái, chầm chậm chờ đợi tín hiệu của đèn giao thông. Hai tay y chống bên cửa sổ, nhìn có vẻ vô cùng nhàn hạ.
"Mục ca, em muốn đến trường đua xem đua xe, không phải đến chỗ bọn con nít ranh lái xe ô tô pí po." Cậu chủ nhỏ ngồi ở ghế sau, vô cùng tức giận la lớn.
"Ờ. Đang đưa em đến đó."
"Anh lừa em. Anh tưởng em ngốc à, đây là đường đến khu vui chơi thiếu nhi."
Mục Cảnh Nhiên bị cậu chủ nhỏ nhà họ Lục quấy rầy tới phiền não. Y tháo kính râm xuống, định bụng quay xuống mắng cho cậu nhóc kia vài câu thì lại bắt gặp ánh mắt ủy khuất, rưng rưng như sắp khóc của cậu chủ nhỏ.
Trong giây lát, Mục Cảnh Nhiên sững sờ không nói nên lời. Tại sao lại như vậy? Tại sao ánh mắt kia lại giống cô ấy đến vậy...
Lồng ngực Mục Cảnh Nhiên đau đớn. Y đeo lại kính râm, che khuất đi đôi mắt đượm buồn. Thấy Mục Cảnh Nhiên đột ngột im lặng, Lục Cảnh hơi sợ. Cậu nhóc phải nài nỉ van xin mãi Mục ca mới chấp thuận đưa cậu đi chơi, nếu như anh trai biết được nhất định sẽ đánh chết cậu.
Nhớ tới gương mặt kia, người Lục Cảnh co rúm, cậu sợ sệt túm túm áo Mục Cảnh Nhiên, ăn năn nói:
"Mục ca, em xin lỗi. Anh đừng giận, anh đưa em đi đâu cũng được hết á."
"..."
"Được rồi, cho em tới xem trường đua này, trở về không được nói cho ai biết, nghe chưa, đặc biệt là anh trai nhóc."
"Nhớ. Đi đi, đi nhanh lên, Mục ca."
Mục Cảnh Nhiên âm thầm than thở. Vốn là một người đàn ông mạnh mẽ, đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà giờ lại phải làm bảo mẫu cho một đứa nhóc mới lên bảy như này. Nhục nhã không chịu nổi.
Trường đua Sơn Thiên... Đến lúc tận mắt nhìn thấy nó, Mục Cảnh Nhiên vẫn cảm thấy chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua.
Y quen biết Trần Tiểu Niên...
Y bám riết lấy Trần Tiểu Niên...
Y và Trần Tiểu Niên lần đầu tiên học đua xe, lần đầu tiên chiến thắng, lần đầu tiên thấy cô cười vui vẻ khi cầm được chiếc cúp trên tay.
Kí ức như thước phim chảy qua người Mục Cảnh Nhiên vừa ngọt ngào vừa thống khổ không thôi. Lục Cảnh suốt ngày bị nhốt ở trường học, tan học thì về Lục gia, chẳng mấy khi được ra bên ngoài thăm thú nên vô cùng phấn khích.
Cậu nhóc chạy vọt về phía trước, lại bị Mục Cảnh Nhiên nắm cổ áo lôi lại. Y trừng mắt:
"Nói thế nào? Dẫn em đi chơi thì phải luôn nghe lời anh."
"Em...em biết rồi. Tại em phấn khích quá, lần đầu được nhìn thấy trường đua lớn như vậy." Lục Cảnh càng nói càng nhỏ, bĩu môi, trông như vừa bị ai bắt nạt.
Mục Cảnh Nhiên than thấu trời thấu đất, sao y lại phải gắn với cái cục nợ họ Lục này chứ.
Một người rất quen mắt vỗ vai Mục Cảnh Nhiên, giọng nói vô cùng kinh ngạc:
"Ối, Cảnh Nhiên. Mục Cảnh Nhiên phải không?"
Aries không biết từ đâu xông ra, trên người anh ta vẫn là bộ quần áo quản lí năm nào. Nhưng gương mặt Mục Cảnh Nhiên không có tí thân thiện nào khi gặp người quen cũ, giọng y vô cùng lạnh nhạt:
"Ừ."
Đối phương cũng bị thái độ của Mục Cảnh Nhiên làm cho ngại ngùng. Nói cũng đúng, bảy năm trước, cả nhà Mục Cảnh Nhiên bị Tần Phương hại chết, còn hắn thì đã sớm cao chạy xa bay bên nước ngoài, bành trướng thế lực.
Nếu như gặp lại Mục Cảnh Nhiên hận không thể băm vằm Tần Phương thành nhiều mảnh. Nhưng bảy năm, y vẫn chẳng thể nào có nổi một phần dũng cảm của cô gái ấy, chỉ biết hèn nhát chờ đợi, và chờ đợi đến một lúc nào đó sẽ có cơ hội trả thù.
Tần Phương bỏ lại toàn bộ gia sản ở thành phố K, nhưng không bỏ lại đám đàn em cùng địa bàn Hắc Long hùng mạnh của hắn. Sau sự mất tích của cô, hắn cũng gần như phát điên, chỉ là chưa điên bằng ai đó.
Trong lúc Mục Cảnh Nhiên còn ngơ ngẩn nghĩ chuyện cũ, Lục Cảnh đã vùng khỏi tay anh và lén lút rời đi. Đến lúc y nhận ra cậu chủ nhỏ họ Lục không còn bên cạnh mình mới hoảng hốt đi tìm.
Trường đua Sơn Thiên rộng lớn, cuộc đua lại giai đoạn gay cấn, người xem càng ngày càng đông, càng ngày càng nhiều khiến Mục Cảnh Nhiên như chìm trong biển người, đi cũng khó mà chạy cũng khó. Bất lực chỉ có thể lôi điện thoại gọi.
Tút tút vài tiếng, đầu bên kia vang lên một giọng nữ vô cùng nhẹ nhàng.
"Alo.."
Mục Cảnh Nhiên ngơ ngác, xác định mình không gọi nhầm số mới tiếp tục nói:
"Lục tiểu thư?"
"Đã bảo nhiều lần rồi, cậu không cần gọi tôi khách sáo như vậy."
Mục Cảnh Nhiên cười haha vài tiếng, sau đó nghiêm túc hỏi:
"Lục tổng có ở đó không ạ?"
"Xin lỗi, anh ấy đang trong phòng họp. Có chuyện gì rất gấp sao?"
"Tôi đưa Lục thiếu đi chơi, nhưng vô tình bị lạc. Tôi muốn hỏi Lục tổng xem vệ sĩ có phải vẫn luôn đi theo Lục thiếu hay không?"
"Lục Cảnh à? Thằng bé lại chạy lung tung sao?" giọng Lục Diệp Anh cũng đột ngột có chút gấp gáp. "Đợi chút, tôi sẽ thông báo với thư kí nói chuyện này với Lục tổng ngay."
"Còn chuyện này.."
"Hửm?"
"Xin Lục tiểu thư nói với Lục tổng một tiếng, chúng tôi đang ở thành phố K, trường đua Sơn Thiên."
Đầu dây bên Lục Diệp Anh liền bất ngờ im lặng. Sơn Thiên, thành phố K, đó chính là nơi tối kỵ không được nhắc đến ở Lục gia. Lục Diệp Anh hơi sờ sợ, nhưng vẫn cố nén lại, giữ đúng tiêu chuẩn của một người trợ lí:
"Tôi sẽ thông báo tới Lục tổng."
"Cảm ơn, Lục tiểu thư."
Cúp máy, Mục Cảnh Nhiên lại tiếp tục bơi trong biển người, tuyệt vọng tìm kiếm.
Trên màn hình thông báo cuộc đua kết thúc, tiếng reo hò vang lên như sấm gầm, nhưng Mục Cảnh Nhiên lúc này làm gì có thời gian rảnh rỗi để ngắm nhìn người chiến thắng là ai. Từ khi cô rời đi, niềm đam mê với xe đua của y cũng đã chết dần chết mòn. Cả đời này có lẽ y đã chẳng còn cơ hội gặp lại cô gái đó nữa rồi.
Trong khi Mục Cảnh Nhiên đang toát mồ hôi hột ở bên ngoài tìm người, thủ phạm Lục Cảnh lại ung dung mua vé ghế ngồi, thản nhiên rung đùi, vô tư trò chuyện với người xung quanh xem ai mới là người chiến thắng.
"Nhóc con, ta đã cược 50 vạn là Flash sẽ chiến thắng, tin ta đi."
"Không tin, ông chú nhìn kia kia, chiếc Lamborghini Reventon kia quá đỉnh!" Lục Cảnh hào hứng nhìn lên màn hình.
Ông chú kia phì một tiếng, không quan tâm đứa trẻ ranh kia nữa, tiếp tục theo dõi con cược của mình.
Qua gần mười lăm phút, quanh khu ghế ngồi số 1 chỉ duy nhất có mình Lục Cảnh hú lên vui vẻ, cùng với đó là khuôn mặt ảm đảm của hàng đống người thua cược. Chiếc Lamborghini Reventon cán đích mà không hề gặp bất kì trở ngại nào, không thể tin được rằng có người có thể băng qua vòng S8 một cách dễ dàng như vậy, giống như đã quá quen thuộc với nơi này.
Bọn họ nghiến rắng ken két, muốn xem tay đua nào hại họ mất một số tiền lớn. Ai ngờ người vừa bước ra, lời chửi trong miệng lại nuốt lại vào bụng. Người lái chiếc Lamborghini Reventon thực sự là một cô gái quá đỗi xinh đẹp. Mái tóc xoăn lơi dài, vừa yêu kiều vừa dịu dàng, lại không làm mất đi vẻ cá tính đặc trưng của gương mặt trời sinh.
Thấy nhiều người lao xuống tặng hoa và muốn làm quen cô, Lục Cảnh cũng nóng lòng chạy xuống. Ai ngờ chưa được mấy bước đã bị dòng người xô đẩy ngã sõng soài ra đất. Lục Cảnh dù gì cũng chỉ là đứa bé 7 tuổi, bị ngã lập tức òa khóc. Nhưng chẳng ai mảy may quan tâm cậu, chỉ chăm chăm hướng về tay đua xinh đẹp.
Cô gái nhíu mày, mặc kệ đám đông đang kêu réo mình, đi tới chỗ Lục Cảnh, đỡ cậu lên. Cả người cô gái sững lại một chút, cậu bé này vậy mà lại có đôi mắt giống hệt cô.
Được người ta đỡ dậy mà Lục Cảnh vẫn tiếp tục gào mồm càng lớn hơn. Cô gái dở khóc dở cười, người xung quanh nhìn cô càng ngày càng nhiều mà chính cô cũng đang gấp gáp phải rời đi, không còn cách nào khác nạt cậu một tiếng:
"Im lặng."
Lục Cảnh lập tức kéo khóa miệng, người cậu chủ nhỏ theo phản xạ run cầm cập. Thị uy của chị gái này giống anh trai quá, sợ quá, sợ đến nỗi không di chuyển được nữa rồi.
Cô gái xoa xoa bụi bặm trên người cậu, thấy cậu đứng như tượng gỗ, liền cong khóe môi:
"Nhóc con, không khóc nữa à?"
Lục Cảnh ngoan ngoãn lắc đầu.
"Được rồi, bé tí như vậy sao lại đến chốn ăn chơi làm gì vậy chứ. Nhóc tên gì?"
"Lụ..." Lục Cảnh suýt thì nói ra tên thật của mình. Bảo mẫu Ngô đã dặn trừ trường học, ra bên ngoài tuyệt đối không thể nói mình là người nhà họ Lục. Lục Cảnh không dám cãi lại "Lâm...Lâm Cảnh ạ."
"..."
Lúc này, từ trong đám người, Mục Cảnh Nhiên như tên lửa phóng tới. Y vừa thấy Lục Cảnh liền không quan tâm ai cả, cơn giận bùng nổ, quát:
"Nãy giờ đi đâu? Hả? Nói như nào, anh đã nói phải luôn theo sát anh cơ mà."
Lục Cảnh bị mắng, sợ hãi khóc nức nở:
"Em..hức...em xin lỗi, em không dám nữa đâu..huhuhu"
Tìm được Lục Cảnh, Mục Cảnh Nhiên không khỏi thở một hơi nặng nề, bế cậu chủ nhỏ lên, dịu dàng dỗ dành. Dù vậy vẫn không quên cảnh cáo:
"Lần sau còn dám không?"
"Không ạ..huhuhu."
"Được rồi, đừng khóc nữa, dẫn em về nhà."
"Vâng, Mục ca." Nhưng giữa chừng lại kêu Mục Cảnh Nhiên dừng lại, cậu nhóc cố ngoái cổ ra đằng sau, chị gái xinh đẹp đã biến mất từ lúc nào, cậu thở dài tiếc nuối.
"Tiếc nuối cái gì, có tin anh mách cả anh trai nhóc lẫn phu nhân không?" Mục Cảnh Nhiên hăm dọa.
Vừa mách anh trai lại mách cả phu nhân, mặt Lục Cảnh tái xanh như lá chuối, nín thin thít không nói lời nào.
Mục Cảnh Nhiên vừa có cảm giác thị uy của người lớn, vừa đau lòng cậu nhóc trước mặt. Tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng chỉ là một trong số đám con riêng của Lục gia. Không thể không trách khỏi việc bị đàn áp bởi mụ Lục phu nhân máu lạnh có tiếng – Bạch Nhật Vy.
Số phận của con người đều chẳng bao giờ tránh thoát được éo le...
...
Biệt thự Lục gia. Bảy giờ tối.
Lục phu nhân ngồi trên sô pha, gương mặt nhàn nhã, hoàn toàn không để tiếng khóc cầu xin ở đằng sau vào đầu.
Lục Cảnh bị phạt đứng giơ hai tay, vị bảo mẫu đằng sau không ngừng dùng roi mây đánh vào chân cậu. Cậu đau đớn muốn chết, đầu gối run rẩy chống đỡ để cơ thể không ngã xuống, nếu ngã sẽ bị phạt đánh thêm mười cái.
"Huhu, con biết lỗi rồi. Phu nhân, cầu xin ngài. Á, đau quá...xin phu nhân...á."
Tiếng khóc thất thanh của Lục Cảnh hoàn toàn không được Bạch Nhật Vy đoái hoài tới, khuôn mặt lạnh lùng ra lệnh:
"Cầu xin một lần đánh thêm 5 cái."
Tiếp đó là tiếng cười khoái chí của đám con riêng trong nhà. Bình thường bọn nó đều bị đánh tới lăn lộn trên đất, Lục Cảnh bị phạt đánh vào chân chẳng giúp bọn nó thống khoái được hơn bao nhiêu. Đám con riêng nghiến răng nghiến lợi nghĩ, bình thường chẳng phải hay lấy lòng Lục Thời lắm sao, giờ không có anh ta ở đây, đố mày dựa dẫm vào ai. Chờ bị đánh phế đi.
Vừa nhắc tào tháo tào tháo tới, tiếng xe ở bên ngoài truyền tới, đám con riêng người nào người nấy mặt khó chịu, xếp thành hàng, lần lượt đi xuống. Phòng khách Lục gia đột ngột yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mếu máo của Lục Cảnh.
Lục Thời vừa vào nhà đã bị tiếng khóc của trẻ con làm cho nhăn mày. Lục Diệp Anh mặt mày hoảng hốt nhìn Lục Cảnh đứng một góc ăn roi mây, đau lòng vô cùng nhưng chỉ có thể cúi đầu thật thấp.
"Chào buổi tối phu nhân."
Bạch Nhật Vy liếc mắt nhìn cậu con trai độc nhất của mình, đôi khi chính bà cũng bị khí tức quanh người anh dọa sợ. Bảy năm nay, anh đã vẫn luôn là tình trạng này. Lạnh lùng, xa cách và cũng tàn nhẫn hơn.
Lục Thời quá cường đại, ngay cả Bạch Nhật Vy cũng không tin được con trai bà lại có thể như ngày hôm nay. Anh còn chẳng thèm dựa vào Lục gia, tự tay mình làm nên sự nghiệp đồ sộ, khiến người người kính nể. Bây giờ ở Lục gia, Lục Đình cũng chẳng có tiếng nói bằng Lục Thời.
Đây là điều bà luôn muốn ở Lục Thời. Nhưng không hiểu vì sao, Lục Thời càng mạnh mẽ, quyền lực càng lớn càng thêm chán ghét người khác. Thậm chí chán ghét cả cái Lục gia này.
Lục gia chỉ còn duy nhất một lí do để Lục Thời còn do dự. Là Lục Cảnh...
Không, nói đúng hơn là đôi mắt của Lục Cảnh. Nó quá giống, nó thực sự quá giống Trần Tiểu Niên- người phụ nữ duy nhất mà Lục Thời yêu thương.
"Về rồi à?"
Lục Thời nhướn mày về phía Lục Cảnh.
"Lén lút chạy ra ngoài, còn bị lạc hại người khác đi tìm, phạt 50 roi. Con thấy sao?"
Gương mặt của Lục Thời rất lạnh lẽo, chẳng ai nhìn ra anh có lấy biểu cảm gì.
Sơn Thiên, thành phố K... Đáy mắt Lục Thời càng thêm tối tăm.
"Tùy mẹ."
Sau đó rảo bước về phòng.
Đằng sau, vẫn là tiếng khóc tha thiết của Lục Cảnh.