Kì nghỉ đông nhanh chóng ập tới, đem theo sự lạnh lẽo và cô đơn của lòng người.
Trò đùa tương ai tương sát giữa Trần Tiểu Niên và Lục Thời vẫn kéo dài tới tận thời điểm này. Sau chuyện ở bữa tiệc kia, mỗi lần gặp Lục Thời, người cô đều nhảy dựng như đụng phải nước sôi, vô cùng khó xử.
Cô biết chẳng thể nào trốn tránh anh mãi được, nhưng vẫn không kìm được. Mỗi lần nhìn thấy Lục Thời, nụ cười tối hôm đó lại ùa về trong tâm trí khiến trái tim cô đau nhói.
Tại sao Lục Thời lại có vẻ mặt như vậy? Tiểu Niên không dám nghĩ, cô cũng không còn dám mơ mộng về những điều viển vông, xa vời.
Lần đầu tiên cô ao ước kì nghỉ đông này tới nhanh một chút như vậy.
“Qua mùng 5 tết cậu sẽ rảnh chứ?” Trước ngày nghỉ một ngày, phân nửa lớp học đã lên đường về nhà, Tiểu Niên cũng hoàn thành xong lớp học phụ đạo đặc biệt mà Từ Hiên dành cho mình. Không đợi cô trả lời, Phí Nhi đã tự hiểu nói:
“Dừng, tớ biết cậu định nói gì. Đời học sinh trừ nghỉ hè cũng chỉ có ngắn ngủi mấy ngày tết, vậy mà cậu định ru rú trong nhà thật sao?”
Trần Tiểu Niên cau mày giơ điện thoại lên, bên trên là đoạn hội thoại giữa cô và lão Từ. Ông còn đặc biệt căn dặn, sau kì nghỉ đông hai tháng chính là kì thi liên kết, hối thúc cô tuyệt đối không được lơ là việc học tập, sửa chữa lại bảng thành tích đang thụt lùi kia.
Phí Nhi ôm đầu than trời, mắng:
“Từ Hiên đúng là lão già ác ma, tết đến rồi mà vẫn như duyên âm bám không dứt.”
Trần Tiểu Niên chỉ cười, cũng không để ý đến cô nữa, chuyên tâm thu dọn hành lí. Phí Nhi đứng dậy, ngồi xuống cạnh cô, đột ngột hỏi:
“Cậu với Lục Thời vẫn chưa làm hòa à?”
“...” Tiểu Niên sững người một hồi, làm ra vẻ không để ý, tùy tiện đáp lại cô:
“Bọn tôi cãi nhau khi nào mà phải làm hòa.”
Phí Nhi mang vẻ mặt khi thế giới sắp bị hủy diệt, ánh mắt nhìn Trần Tiểu Niên như mang theo kim châm, từng cây một săm soi chòng chọc lên người cô.
“Ai trong lớp cũng nhìn ra hai người có vấn đề. Tụi này có mù đâu.”
“Vậy giả vờ mù là được.”
“...” Phí Nhi câm nín. Nói chuyện với Trần Tiểu Niên đúng là không chỉ hại não mà còn khiến tâm trạng trở nên vô cùng bực bội.
Cô suýt thì phun ra một búng máu nhưng cũng chỉ phun ra được như vậy.
“Tớ thấy hai người sớm muộn cũng sẽ hối hận.”
Tay Trần Tiểu Niên dừng lại. Hối hận sao? Trái tim Tiểu Niên nhảy lên một nhịp, cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Phí Nhi, thẳng thắn nói rằng hai người vốn dĩ chỉ là bạn, hối hận gì chứ. Nhưng không thể cất nổi thành lời.
Sự im lặng của Trần Tiểu Niên khiến tâm trạng Phí Nhi cũng vô tình xuống dốc. Chưa khi nào cô thấy Tiểu Niên lại mang bô dạng uể oải, thiếu sức sống như vậy. Ngay cả khi bị vu oan, bị hiểu lầm, sống lưng thẳng tắp vẫn luôn mạnh mẽ, cao ngạo.
“Nè, Tiểu Niên, cậu có biết tại sao có một đoạn thời gian, anh họ tớ không làm phiền đến cậu nữa không? Dù ban đầu anh ấy theo đuổi cậu rất quyết liệt?”
Đôi mắt Phí Nhi hết sức chân thành. Là người bên cạnh quan sát Lục Thời và Trần Tiểu Niên những ngày tháng qua, nhìn ra được sự yêu mến sâu nặng mà cô dành cho Lục Thời, sự cưng chiều thầm kín của anh đối với Tiểu Niên.
Rõ ràng là song hướng thầm mến nhưng lại luôn bỏ lỡ nhau.
Trần Tiểu Niên không rõ sao Phí Nhi lại đột ngột nhắc đến chuyện này. Nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản nghĩ rằng Lâm Tử Bắc đã chán rồi. Dù sao chuyện này cũng chẳng hiếm lạ gì.
“Không phải anh ta đã chán trò theo đuổi nhảm nhí đó rồi sao?”
Phí Nhi nở nụ cười:
“Anh họ tớ không tồi vậy đâu. Là tớ ngăn không cho anh ấy theo đuổi cậu ấy.”
Tiểu Niên không kịp phản ứng, Phí Nhi đã nói tiếp một tràng:
“Tớ cảm thấy cậu và Lâm Tử Bắc thực sự rất xứng đôi á, để cậu làm bạn gái anh ấy còn không an tâm hơn so với cô gái lạ hoắc nào đó sao. Nhưng tớ không có cơ hội làm điều đó a.”
“??”
“Lục Thời cảnh cáo tớ rằng: Đào góc tường bạn mình không phải là chuyện tốt đâu, nếu tớ còn dám đẩy cậu vào vòng tay của người đàn ông khác, cậu ấy nhất định sẽ không tha cho tớ.”
"Cậu có biết không, lúc đấy tớ sợ chết khiếp luôn. Ai mà có ngờ, Lục Thời lại có thể nói ra những lời bá đạo như vậy."
Hàng mi dài run run, Tiểu Niên không dám tin những gì mình nghe được. Cô cúi đầu, giọng nhè nhẹ:
“Cậu đang chém ra à?”
“Cậu đoán xem.”
“Này Tiểu Niên, cậu không để ý sao? Lục Thời chưa bao giờ tình nguyện gần gũi với một ai đó, tớ ngồi trước cậu ấy hơn một năm, số câu mà Lục Thời nói với tớ đếm cả ngón chân may ra mới gọi là nhiều.”
“Lão Từ nhờ cậu ấy giúp cậu ôn tập, cậu ấy cũng đồng ý, thậm chí còn đánh nhau chỉ vì thấy cậu ở trong đó, sợ rằng cậu sẽ bị thương, chưa từng có người nào nhận được đãi ngộ này cả.”
“Tiểu Niên, cậu là ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất của Lục Thời.”
Phí Nhi càng nói Tiểu Niên càng cảm thấy mờ mịt. Nếu nói người khác chán ghét cô, Tiểu Niên cũng sẽ vui lòng chấp nhận. Vì cô biết bản thân chẳng tốt đẹp gì để đòi hỏi người ta phải yêu thích. Nhưng khi nghe Phí Nhi nói những điều này, Tiểu Niên lại vô cùng bối rối.
Liệu sẽ có người thực sự thích cô ư?
Một người luôn ích kỉ nghĩ cho riêng mình. Một người âm hiểm, sẵn sàng hãm hại người khác. Một kẻ như vậy, cũng xứng đáng được yêu sao?
Huống hồ, người kia lại là Lục Thời. Trần Tiểu Niên lại càng không dám tin.
"Đừng đùa nữa, tôi... người như tôi cũng có người nhìn thuận mắt sao?" Tiểu Niên chua chát nghĩ.
Phí Nhi thấy cô tự hạ thấp bản thân mình, càng cảm thấy đau lòng. Tiểu Niên không biết, trong mắt người khác cô đã rất hoàn hảo, đã rất tốt rồi.
Người khác sống để hướng về tương lai, còn Tiểu Niên vẫn chìm trong bóng tối của quá khứ.
"Tiểu Niên, đừng lúc nào cũng đánh giá thấp bản thân mình."
"Cậu rất tốt, cực kì tốt. Trong mắt tớ, cậu rất xứng đáng được yêu thương."
"..."
Phí Nhi vỗ vai cô, dịu dàng khuyên nhủ:
"Cậu cứ suy nghĩ kĩ đi. Đừng để bản thân phải hối hận là được. Giống như tớ và Giang Trì, nếu cậu ta dám cho tớ cao thêm một cái sừng, tớ nhất định sẽ thiến chết cậu ấy."
"Gặp được nhau là điều may mắn. Qua đi rồi chính là bỏ lỡ cả mọt đời."
Cánh cửa phòng khép lại. Phí Nhi chưa vội rời đi, im lặng đứng bên ngoài chờ đợi. Quả nhiên, không tới 15 phút sau, cánh cửa một lần nữa được mở ra. Từ bedn trong, Trần Tiểu Niên xách hành li, ba bước gộp làm một gấp gáp rời đi.
Phí Nhi vui vẻ nhìn theo cô, sau đó lấy điện thoại gọi Giang Trì tới đón mình.
Vậy là tốt rồi!
Càng bước càng nhanh, chằng biết khi nào bước đi đã thành những bước chạy.
Tiếng la oai oái của quản lí kí túc khi nhắc nhở cô không được chạy trên hành lang, Tiểu Niên cũng để lại phía sau.
Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Lục Thời.
Cô muốn gặp Lục Thời, cô muốn hỏi anh. Hỏi anh rằng... những lời kia đều là thật sao?
Những thứ như danh phận, quyền thế, hợp đồng gì đó đều bị cô trực tiếp ném ra sau đầu.
Thất vọng cũng được, bị từ chối cũng được, hay đau đớn một chút cũng chẳng sao. Cô chỉ biết rằng, nếu lần này bỏ lỡ, e rằng cả đời này cũng chẳng còn bất cứ cơ hội nào.
...
Tiểu Niên đứng trước tòa kí túc xá nam, nhưng nơi đây quạnh quẽ một cách lạ thường.
Số ít các nam sinh lúi húi tay lớn tay nhỏ xách đồ đạc lỉnh kỉnh lên xe, thấy Tiểu Niên cứ đứng đợi mãi cũng không khỏi tò mò.
Có người lớn tiếng trêu chọc:
"Cô bé còn định đứng đây làm hòn vọng phu đến bao giờ. Nam sinh cả trường đi hết trơn rồi."
"Đúng rồi đấy."
Tiếng cười của nam sinh xa dần. Trần Tiểu Niên vẫn cố chấp đứng trong gió.
Gió đông heo hút ập tới, thổi bay mái tóc dài của Trần Tiểu Niên. Trên sân lớn, bóng dáng cô càng trở nên nhỏ bé. Cô quấn lại khăn, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Tay lạnh, người lạnh, trái tim cô cũng vô cùng lạnh lẽo.
Thật sự đã rời đi rồi ư?
Đôi mắt chăm chú hướng về phía cánh cửa sổ mờ hơi nước. Ánh mắt Tiểu Niên chứa đầy thất vọng, cô kéo áo khoác, thất thiểu quay đầu. Chưa quay được bao nhiêu, nửa thân trên đã rơi vào lồng ngực ấm áp.
Mùi hương bạc hà quen thuộc lại quẩn quanh bên chóp mũi. Không rõ là hơi nước hay là do xúc động, Tiểu Niên thấy mắt mình ươn ướt.
Cô bối rối lau đi, sau đó ngẩng đầu, trìu mến nhìn người con trai trước mặt:
"Lục Thời..."
Giọng nói như ủy khuất, như oán trách, lại đong đầy nỗi nhớ da diết của cô như cào nhẹ lên trái tim Lục Thời, khiến nó mềm nhũn.
Anh không quan tâm vì sao cô lại xuất hiện ở đây. Vì sao thời gian qua luôn cố tình tránh mặt mình. Anh chỉ biết lúc này Trần Tiểu Niên thực sư rất yếu đuối. Cô cần một người kề bên. Cô cần anh.
Đôi tay anh vỗ về cô, trong ánh mắt toàn là dịu dàng và cưng chiều.
"Ừm, tôi đây."
...
Lục Thời đưa Tiểu Niên về kí túc xá của mình. Căn phòng rất yên tĩnh, đồ vật như bước vào giấc ngủ đông, quạnh quẽ, im lìm.
Anh có lẽ đã rất lâu rồi chưa trở lại đây, sofa trước mặt cũng đã phủ một lớp bụi mỏng.
"Thỉnh thoảng tôi mới về đây. Cậu đừng ngồi xuống đó, sẽ bẩn quần áo."
Tiểu Niên đang định ngồi xuống sofa ngay lập tức chững người lại, sau đó từ tốn đứng dậy.
"Cậu vẫn ở căn hộ kia sao?"
"Ừm."
"Nó khá xa so với kí túc xá, đi lại rất bất tiện."
"Đúng vậy. Nhưng tôi không muốn rời đi, tôi không nỡ."
Tôi không nỡ rời bỏ nơi đã ghi lại dấu vết của cậu, dấu vết của chúng ta.
Như hiểu được câu nói sâu xa của anh, Trần Tiểu Niên không khỏi cảm thấy xấu hổ. Ban nãy, giữa thanh thiên bạch nhật, ôm chặt cứng Lục Thời cũng không ngại ngùng như lúc này.
"Cậu định về thành phố K?" Lục Thời liếc nhìn vali bên cạnh cô, hỏi.
"Ừm."
"Hi vọng lần này cậu sẽ không phải ra ngoài đường để trốn."
"..."
"Chắc không đâu."
Rõ ràng Lục Thời đang nhắc đến câu chuyện ngu ngốc của cô trong đợt nghỉ đông năm ngoái. Người ta về nhà để ăn no mặc ấm, chui rúc trong chăn hưởng thụ, còn cô về nhà lại phải tới quán net để tiêu tán nỗi buồn, còn phải lẩn trốn kẻ khác.
Tìm kiếm cả đất nước chắc cũng chẳng mấy ai thảm hơn cô. Bảo sao qua lâu như vậy rồi, Lục Thời vẫn ghi nhớ.
"Không ai nói trước được gì đâu."
Tiểu Niên nghẹn họng. Sao cô cảm thấy sau khi làm hòa, người này ăn nói đều trở nẻn thiếu đánh quá vậy.
"Nếu cậu thực sự không có nơi để về, có thể đến chỗ tôi."
Tiểu Niên nhìn anh, khúc khích cười.
"Thành phố A cách nhà tôi 2 giờ đồng hồ đường cao tốc. Liệu nửa đêm giao thừa cậu có thể chào đón tôi ư?" Lúc nói câu này, tâm trí của Tiểu Niên hoàn toàn là trêu đùa. Cô không hi vọng Lục Thời đáp ứng bản thân, chỉ đơn giản muốn chọc ghẹo anh một chút.
"Có thể. Chỉ cần đó là cậu."
"Trần Tiểu Niên, chỉ cần cậu cần tôi.."
Tiểu Niên ngẩn người. Trong ánh sáng le lắt của phòng tối, mắt Lục Thời sáng như sao trời. Nó phản chiếu hình bóng của cô, của một tình yêu nồng cháy.
Cô không dám rời mắt khỏi anh, chỉ sợ vừa chớp mắt, liền cái hóa thành giấc mộng ban trưa.
Trong đầu cô vang vọng một câu nói:
'Cậu ấy thích mình ư? Cậu ấy sẽ thích mình sao?'
Trần Tiểu Niên, mày còn chần chờ gì nữa. Mau nói ra đi. Nói rằng mày rất thích cậu ấy... nói đi!!!
"Lục Thời..."
"Hửm?"
"Tôi thích cậu. Tôi thích cậu đã rất rất nhiều năm rồi."
Giọng Tiểu Niên nhẹ bẫng, không hồi hộp, không lo lắng. Đôi mắt trong trẻo hướng về phía anh, ngoan ngoãn chờ đợi.
Cô đã toàn tâm toàn ý trao đặt trái tim mình, chỉ cầm đợi xem Lục Thời sẽ nhận lấy hay đạp cho nó một phát thật đau điếng.
Tới mức đường này rồi còn sợ đau sao? Tiểu Niên thầm nghĩ.
Bàn tay ấm áp chạm tới má cô như mang theo tia điện giật. Tiểu Niên rùng mình, vừa ngước nhìn, một nụ hôn nồng cháy đã rơi xuống trên môi.
Không cuồng dã, không thô bạo, một nụ hôn như chuồn chồn lướt nước nhưng lại khiến trái tim Tiểu Niên thình thịch nhảy lên.
Lục Thời rời khỏi môi cô, cong môi cười xán lạn:
"Thật trùng hợp, tôi cũng thích em, Trần Tiểu Niên."
Khóe mắt Tiểu Niên ánh lên vệt nước, một nụ hôn khác lại rơi xuống môi cô.
Tiếng chuông gió leng keng vang lên. Chiếc rèm cửa tung bay trong gió, thoắt ẩn thoắt hiện hai bóng hình thiếu niẻn và thiếu nữ. Thanh xuân rực rỡ cùa họ như dưng lại tại khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Giống như Phí Nhi đã từng nói, cứ yêu hết mình đi, chỉ cần đừng để bản thân sau này phải hối hận là được.