Suốt quãng đường trở về cả hai người hầu như không ai nói với nhau một câu nào. Lục Thời tập trung lái xe, còn Trần Tiểu Niên, không biết nghĩ gì, vẫn luôn hướng tầm mắt ra ngoài, một ánh nhìn thật xa xăm và lạnh lẽo.
Lục Thời mở cửa, đi vào nhà nhưng Trần Tiểu Niên vẫn một mực đứng ngoài cửa. Anh đã mơ hồ nhận ra điều bất thường, cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi cô:
"Không vào nhà sao?"
Trần Tiểu Niên ngẩng đầu, khóe môi gượng gạo nhếch lên một nụ cười dù cô biết nó xấu xí không tả nổi.
"Tôi..có lẽ nên chuyển đi rồi."
"Tại sao?" Anh chất vấn cô.
Hai tay Lục Thời siết lại. Tại sao? Chẳng phải mọi thứ vẫn đang diễn ra tốt đẹp đó ư?
"Dù sao chân tôi cũng đã đi lại bình thường, không nên làm phiền cậu nữa."
Đôi mày anh lại càng chau lại. Anh muốn hỏi cô, như thế nào là làm phiền? Chỉ vì tâm trạng không tốt nên mới chuyển đi ư? Hay vì một lí do nào khác? Nhưng khi nhìn thấy gương mặt uất ức, đau khổ của Trần Tiểu Niên lại không đành lòng buông lời tổn thương cô.
Cuối cùng anh quay người đi qua cô, lạnh lùng nói một câu:
"Về kí túc xá?"
"Không, tôi sẽ dọn ra ngoài."
"..."
"Tùy cậu. Khi nào dọn xong thì hãng bảo tôi trở về."
"Được."
Câu trả lời của Trần Tiểu Niên càng khiến cơn giận dữ vô cớ của Lục Thời có lí do để sôi trào mạnh mẽ. Tại sao anh phải tức giận làm gì? Anh lấy tư cách gì mà tức giận. Trần Tiểu Niên muốn rời đi, anh có tư cách để cản cô, ép buộc cô ở lại ư? Chút xót xa ban nãy anh dành cho cô tan biến thành cát bụi, cuốn theo chiều gió mà bay đi. Mặt mày Lục Thời xám xịt, anh bỏ đi, không hề ngoảnh đầu lại lấy một lần.
Mà ở phía sau anh, Trần Tiểu Niên, mặt đã sớm rơi đầy nước mắt.
Cô kéo vali ra cửa, không đành lòng nhìn lại căn hộ nhỏ hai người chung sống mấy tháng qua. Lục Thời vẫn chưa trở lại, Trần Tiểu Niên bắt đầu hối hận khi chính mình đã đưa hai người vào mối quan hệ khó xử này. Nhưng tên đã bắn, không có cách nào cứu vớt được mọi chuyện nữa.
Tránh xa Lục Thời, tránh xa cuộc sống của anh... là lựa chọn tốt nhất cho cả hai người.
Đôi chân ngập ngừng trước cửa, cuối cùng cô mím môi, quyết tâm khép lại cánh cửa kia, chạy thẳng vào trong bóng tối.
...
Bóng tối. Và nỗi nhớ. Đó là tất cả những gì Trần Tiểu Niên cảm nhận được lúc này.
Hai người vẫn tới trường, vẫn là bạn cùng bàn, nhưng có thứ gì đó đã thay đổi. Học sinh lớp A đều dễ dàng nhận ra. Trần Tiểu Niên và Lục Thời giống như trở về con người của lúc ban đầu.
Họ đã không còn thấy bóng dáng đôi nam nữ cùng tới văn phòng giáo viên, cùng tới thư viện luyện đề. Hình ảnh Trần Tiểu Niên và Lục Thời mỗi người một đường một ngả khiến ai nấy đều cảm thấy xa lạ, dường như đã quên mất, trước khi Trần Tiểu Niên tới, Lục Thời vẫn luôn là tình trạng như bây giờ.
Cần thì nói, không cần thì tuyệt đối im lặng. Thờ ơ, lãnh đạm. Không khí lớp cũng vì hai người mà trở nên căng thẳng không ít.
"Hai người họ sao vậy?" Trần Kỳ Nhan lo lắng tự hỏi.
Giang Trì cau mày, y vốn đã chướng mắt cái thái độ của hai người này mất hôm nay rồi. Mặt mày hệt như đưa tang người chết, làm bộ mặt đấy cho ai xem? Dù có cãi nhau thì cũng đóng cửa tắt đèn mà bảo nhau đi chứ, hại Phí Nhi ngày ngày ủ rũ lo lên lo xuống, hoàn toàn không xem người bạn trai này tồn tại.
Chưa bước tới được hai bước, đã bị Nghiêm Cẩn ngăn lại.
"Gì đấy?" Y nhếch mắt hỏi.
"Kệ nó. Mày đừng quan tâm làm gì."
"Chắc tao muốn quan tâm."
"Mẹ nó." Giang Trì xẵng giọng. Cuối cùng hậm hực bỏ đi.
Nghiêm Cẩn thở một hơi dài. Ánh mắt cũng không tự chủ đặt lên người Lục Thời và Trần Tiểu Niên phía cuối lớp.
Buổi tối hôm đấy, hai người đã xảy ra chuyện gì, Nghiêm Cẩn hoàn toàn không rõ. Nhưng một điều y rõ ràng nhất, tối đó, rất rất lâu rồi tâm trạng Lục Thời mới kích động như vậy. Nếu y không đến kịp, e rằng Lục Thời đã phá hủy luôn kho hàng rồi.
Trong cả bọn, Lục Thời là người ít nói nhất, cũng lí trí nhất, nhưng anh mới là kẻ đáng sợ nhất. Từ nhỏ Lục Thời đã không cướp của ai thứ gì, cũng không để kẻ khác chạm tới đồ vật của anh. Nhưng khi đã muốn thứ gì đó, Lục Thời sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để chiếm lấy. Sống ở Lục gia, sống trong vòng quẩn quanh của xã hội thượng lưu dơ bẩn này, điều mà Lục Thời luôn thấy đúng nhất chính là "Không lấy được thì cướp, dù dùng bất cứ cách nào."
Đây cũng là một phần tính cách đen tối Nghiêm Cẩn vừa hãi hùng vừa kính nể Lục Thời.
Trần Tiểu Niên, chơi thì chơi, giận dỗi thì giận dỗi, tốt nhất cậu đừng có chạm tới giới hạn của Lục Thời. Anh không muốn phải có một ngày nhìn thấy người bị giam giữ trong cái lồng của Lục gia...
Bỏ đi. Nghiêm Cẩn không dám nghĩ tiếp, ôm Trần Kỳ Nhan rời đi.
Suốt hai tuần, tình trạng giữa Trần Tiểu Niên và Lục Thời hoàn toàn không có dấu hiệu khởi sắc. Đến ngày phát phiếu điểm, sự lo lắng trong lòng học sinh lớp A càng mạnh mẽ giống như ngọn lửa phun trào.
Hạng 1- 749 điểm, Lục Thời.
...
Hạng 10 - 698 điểm, Trần Tiểu Niên.
Một khi học ở lớp A, mỗi bài thi đều giống như trận đấu, giành giật nhau, hơn kém nhau dù chỉ là nửa điểm. Người khác thi không tốt, chính là cơ hội để nâng cao thứ hạng của bản thân. Nhưng giờ đây khi nhìn thấy Trần Tiểu Niên từ vị trí thứ 2 kiên cố rớt xuống thứ 10, ai nấy đều không cười nổi.
Họ biết thực lực của Trần Tiểu Niên không chỉ có thế này. Nhưng còn có thể làm gì?
Trái ngược với đám đông, Trần Tiểu Niên rất bình tĩnh nhận lấy bài thi của mình, hoàn toàn không coi việc điểm số thành thứ gì đó quá quan trọng cần để vào mắt. Phí Nhi cuối cùng cũng không chịu được bộ dạng không có chí tiến thủ này của cô, tức giận hỏi:
"Cậu không buồn ư?"
"Tại sao phải buồn?"
Đầu Phí Nhi kêu ong ong, cô có chút không tin nổi nhìn Trần Tiểu Niên, vẫn cố gắng nói lí với cô gái đang bày ra vẻ chán chường này:
"698 điểm, cậu có biết khoảng cách giữa 600 điểm và hơn 700 điểm là bao nhiêu không?"
Trần Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn Phí Nhi, bình thản nhếch môi cười:
"Vậy thì sao? Tôi đi học cũng đâu phải để so sánh mấy con số này."
Người Phí Nhi lập tức cứng đờ. Trước khi cô kịp phản ứng tiếp, Trần Tiểu Niên đã quay lưng bỏ đi. Phí Nhi tức ứa cả nước mắt, bất lực không nói nên lời.
Người phát hiện ra sự bất thường của Trần Tiểu Niên sau học sinh trong lớp chính là Từ Hiên. Ông cầm trên tay tờ điểm của Trần Tiểu Niên, thở một hơi dài, ánh mắt có điểm thất vọng.
"Thầy Từ đang xem phiếu điểm đó hả? Sao thở dài vậy, điểm lớp thầy có lúc nào thấp đâu, nghe nói Lục Thời được 749 điểm, thực sự quá kinh khủng rồi."
"Đúng vậy nha, không bù cho học sinh lớp tôi. Thằng nhóc Hạ Từ Thanh tổng 5 môn không nổi 300 điểm. Tôi còn đang không biết làm sao đây! Aizz"
"Thành tích của Lục Thời vốn là điều dĩ nhiên. Tôi đang xem phiếu điểm của Trần Tiểu Niên."
"Ồ, tôi nghe nói cô bé đó cũng rất giỏi, chỉ kém Lục Thời 2, 3 điểm thôi. Tốt như vậy, thầy còn than ngắn thở dài gì nữa."
"Đó là chuyện của kì thi trước, lần này em ấy còn không được 700 điểm."
"Tụt điểm nhiều như vậy?"
"Đúng." Từ Hiên ảo não đáp.
Một giáo viên dạy lớp A cũng quan tâm nói:
"Dạo này tâm trạng của Trần Tiểu Niên có vẻ không tốt, trên lớp cũng không tập trung."
"Vậy à?!"
"Thầy nên nói chuyện với con bé, xuất sắc như vậy, tôi cũng không nỡ nhìn em ấy thụt lùi. Dù sao đội tuyển toán của tôi, em ấy sớm đã giành được một ghế cạnh Lục Thời rồi. Nhưng cứ tiếp tục e là..."
Giáo viên kia chưa nói hết, cửa phòng giáo viên đã vang lên tiếng gõ cửa.
"Em xin phép." Trần Tiểu Niên bước vào. Những thầy cô khác nhìn thấy cũng thức thời rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho hai thầy trò.
"Em ngồi đi."
"Không cần đâu ạ, dù sao cũng sắp vào tiết rồi."
Từ Hiên lại thở dài lần thứ bao nhiêu cũng không rõ. Ông đặt phiếu điểm trước mặt cô, hỏi:
"Thầy cũng không muốn vòng vo mất thì giờ. Có thể nói trừ Lục Thời, em là người thứ hai khiến tôi rất phục khả năng học tập, nhưng bài thi lần này của em thực sự khiến tôi thất vọng."
Trần Tiểu Niên mím môi, chính cô nói không để ý nhưng bài thi lần này thực sự như một cái tát đánh vào hiện thực. Vừa là thất bại vừa là sự nhục nhã.
Cô đã trải qua kì thi cuối kì như thế nào nhỉ, chính cô cũng không nhớ nổi bản thân đã viết gì, đọc gì. Như một cái máy, tính toán, viết viết. Khi còn ở thành phố K, Tần Phương đã từng dạy Trần Tiểu Niên, để cảm xúc riêng xen vào là điều tối kỵ, nhưng cô đã hết lần này đến lần khác để tình cảm của bản thân chi phối hành động. Nếu đây là chiến trường, e là cô đã mất mạng từ lâu rồi.
Tiểu Niên cúi đầu, nói xin lỗi.
"Trần Tiểu Niên, nếu nói tôi không quan trọng thành tích thì chắc chắn là nói dối. Nhưng thành tích không phải tất cả, tôi biết thực lực của em, vì vậy tôi càng không nghĩ tới em sẽ có được điểm số như thế này."
"Trên lớp em gặp chuyện gì sao? Bạn học và các thầy cô khác cũng phản ánh lại, tâm trạng của em những ngày qua không được ổn định."
Cốc cốc... Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Lục Thời bước vào, không khí lập tức chuyển sang màu đen u ám.
Từ Hiên có mù cũng nhìn ra mưa gió bão bùng đang nổi lên giữa hai người. Chính vì thế ông mới gọi cả Lục Thời và Trần Tiểu Niên lên đây.
"Lục Thời, em tới rất đúng lúc."
"Thầy có chuyện gì sao?" Lục Thời liếc mắt cũng không nhìn sang Trần Tiểu Niên. Cô cũng đồng dạng như anh. Hai người hệt như hai cá thể xa lạ, không quen không biết.
"..."
"Thật ra tôi muốn chuyển chỗ ngồi cho hai em."
!!!
"Nghĩ lại từ lần thầy nhờ em giúp đỡ Tiểu Niên thì thành tích của em ấy đã tiến bộ rất tốt, tuy nhiên bài thi lần này lại không suôn sẻ cho lắm. Có phải hai em có vấn đề gì khó nói không?"
"Không có." Cả hai đồng thời đáp lại.
Hai người nhìn nhau, trong lòng không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác hơn thua ấu trĩ. Trần Tiểu Niên nhanh hơn, cô hắng giọng:
"Bọn em không có vấn đề gì. Nhưng nếu thầy muốn chuyển chỗ, em cũng không có ý kiến."
Lục Thời cũng không hề yếu thế.
"Chỗ ngồi rất tốt, không cần thiết phải đổi."
"..."
Như này còn nói không có gì ư? Cô cậu chỉ thiếu nước nhảy vào nhau như gà chọi thôi!!
Từ Hiên trầm mặc nhìn hai người. Ông đi dạy mấy đã chục năm, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy suy nghĩ của đám học trò quá phức tạp, quá rắc rối. Tịnh tâm hồi lâu, ông đột ngột ngồi thẳng dậy, dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể:
"Thật ra đây chỉ là dự tính của tôi mà thôi. Dù sao từ khi ngồi cạnh Lục Thời, Tiểu Niên đã tiến bộ rất nhiều. Tạm thời chúng ta không bàn đến việc đổi chỗ... Nhưng tôi vẫn phải nói trước một điều, nếu sang giữa kì sau bài thi của em vẫn không có sự thay đổi, tôi e phải sắp xếp lại vị trí lớp. Dù sao tâm trạng thoải mái thì việc học sẽ tập trung hơn. Hai em hiểu rồi chứ?"
Trần Tiểu Niên còn muốn nói gì đó ngay Từ Hiên đã ngay lập tức chỉ vào hai tờ giấy đặt trên bàn, nói tiếp:
"Đây là đơn đăng kí tham gia đội tuyển Olympic toán của trường ta, cô Hà rất hi vọng hai em sẽ tham gia. Hai em thấy thế nào?"
Bây giờ là thời gian nào? Trần Tiểu Niên cô hoàn toàn không có tâm trí gì để tham gia những thứ được gọi là đội tuyển. Lời từ chối đã tới cửa miệng nhưng Lục Thời đã nhanh tay cầm lấy hai tờ đơn, trực tiếp bơ đẹp phản ứng kháng cự của cô, trực tiếp nói:
"Bọn em sẽ suy nghĩ."
Từ Hiên hài lòng gật đầu, khoát tay ra hiệu cho hai người trở về lớp.