Tiểu Niên và Lục Thời trở lại trường học sau gần một tuần nằm viện, vết thương tuy không quá nghiêm trọng nhưng đã gây ra những rắc rối rất lớn. Hầu như tất cả các phòng kí túc xá đều là kí túc xá đơn, tay của Lục Thời, chân của Tiểu Niên bắt đầu trở thành chướng ngại vật cực kì khó xử lí.
Mấy lần cô suýt bị ngã trong nhà tắm, còn Lục Thời, với tính cách khó chiều vốn có của anh, người hầu của Lục gia cũng tự nhiên từng người từng người bị đuổi ra ngoài đường phố.
Tối hôm ấy, vừa ăn tối với Phí Nhi ở căng tin trở về lớp, Lục Thời liền nói với cô:
"Cậu chuyển đến sống cùng tôi đi."
Lực sát thương của câu nói khiến Trần Tiểu Niên suýt thì phun ra những thứ bản thân cho vào bụng. Cô ngơ ngác nhìn Lục Thời, vẫn chưa hiểu rõ ý định trong câu nói của anh.
"Tay của tôi rất bất tiện, cậu cũng vậy." Lục Thời giải thích.
Đúng vậy a.
Cô bây giờ giống hệt như một kẻ tàn phế vậy, đi một bước cũng cần người đỡ người nâng. Nhưng chuyển đến sống cùng Lục Thời lại là một vấn đề khác.
Lục Thời cũng không thúc ép cô, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Cậu cứ suy nghĩ đi."
Với Tiểu Niên, những chuyện ngày qua giống hệt như một câu chuyện tình mơ mộng. Cô không còn thấy một Lục Thời vừa liếc mắt đã phô bày sự chán ghét với cô, thờ ơ và lạnh lùng nữa. Anh thậm chí còn không kháng cự sự tiếp xúc gần gũi với Tiểu Niên.
Điều này khiến cô vừa thấp thỏm hi vọng vừa lo sợ khi được khi mất. Suy cho cùng, tình cảm của con người là thứ khó có thể thay đổi. Lục Thời bây giờ có thể không chán ghét cô nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở hai chữ 'bạn bè', mãi mãi có lẽ sẽ không có gì thay đổi.
Tiểu Niên xách vali đi đến trước căn hộ cao cấp, hai mắt nhìn Lục Thời đang quay lưng về phía mình khẽ chớp.
Được rồi. Là cô không có tiền đồ, không có chính kiến.
Không thể trách cô được, lời mời gọi của Lục Thời có sức hấp dẫn quá lớn. Chỉ cần là anh, Tiểu Niên sẽ không bao giờ từ chối được.
Nhìn căn hộ trước mặt mình, Tiểu Niên liền cảm thấy vi diệu. Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ có thể bước chân vào ngôi nhà của Lục Thời lần thứ hai, chưa nói đến việc 'tạm thời' chung nhà chung cửa. Trên gương mặt hỗn loạn đủ loại cảm xúc, ngạc nhiên, sững sờ, còn có chút vui vẻ.
Công tắc điện được bật sáng, Tiểu Niên theo anh bước vào, đột nhiên rùng mình. Căn hộ sang trọng, sạch sẽ nhưng sao lạnh lẽo quá! Thời gian qua, Lục Thời vẫn luôn sống một mình tại nơi đây sao?
"Thỉnh thoảng tôi mới về đây nhưng vẫn có nhân viên dọn dẹp vệ sinh hằng ngày."
"...ừm." Tiểu Niên đặt vali xuống, quan sát xung quanh.
Lần trước vì quá vội vàng nên cô không kịp nhìn kĩ nơi này. Phòng khách khá lớn, ngay cạnh là phòng bếp, chếch sang bên phải có một phòng ngủ...
Khoan!
Một phòng ngủ???
"Sao vậy?"
"Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ thôi sao?" Vẻ mặt Tiểu Niên hết sức bình tĩnh nhưng ai biết được giọng nói cô đang run rẩy thế nào.
"Ừ."
"!!"
Sau đó anh nói tiếp:
"Một chiếc giường nữa chiều sẽ chuyển đến."
Đến đây Tiểu Niên mới lén lút thở phào. Dù sao cô cũng không tưởng tượng được cảnh hai người một nam một nữ ngủ trên một chiếc giường, vì chuyện này là điều không thể. Nhưng cô cũng không đành lòng để bản thân ngủ sofa qua những đêm dài lạnh lẽo. Lục Thời thì càng không.
Lục Thời đặt vali của cô vào trong phòng ngủ, kê thêm một chiếc bàn học, vừa ra, một mùi hương thoang thoảng từ gian bếp đã xộc vào mũi.
Anh nhìn đồng hồ đã điểm mười hai giờ lại nhìn bóng lưng của Trần Tiểu Niên đang bận rộn trong bếp. Dù đi đứng khó khăn nhưng Tiểu Niên vẫn cố lết từ đầu này sang đầu kia, thái thái, cắt cắt. Trong bếp vang lên tiếng nước chảy cùng tiếng va chạm của vật dụng nấu ăn thứ âm thanh khiến chính bản thân anh cũng phải ngạc nhiên.
Nhưng lại thấy vui vẻ, mãn nguyện một cách lạ lùng.
Tiểu Niên bưng hai đĩa cơm chiên đặt xuống bàn. Vốn dĩ cô không định làm món ăn trưa tùy tiện như vậy nhưng tủ lạnh nhà Lục Thời không cho phép cô.
Có thể thấy Lục Thời rất ít khi trở về đây nên hầu như trong tủ lạnh đều không có thức ăn. Vài quả trứng, một ít thịt còn hạn sử dụng và rau củ đã hơi khô héo, với chút nguyên liệu ít ỏi như vậy, làm được hai đĩa cơm chiên này đã là rất chất lượng rồi.
".. tôi nấu những thứ có trong tủ. Cậu ăn tạm vậy."
"Ừm. Cậu vẫn còn bị thương, đừng cử động nhiều."
"Được."
Lục Thời đỡ cô ngồi xuống, đặt chân bị thương lên một chiếc ghế khác. Tiểu Niên ảo não nhìn, không biết cô còn phải chịu đựng cảnh làm người tàn phế đến khi nào, dù được chăm chút như này cũng vui vui.
Trên bàn ăn, cả Tiểu Niên và Lục Thời đều không có thói quen tán gẫu lung tung, bàn ăn vô cùng im ắng, tiếng bát đũa lách cách va vào nhau, nhưng lại hòa hợp đến lạ.
Hơn hai giờ chiều, giường, tủ quần áo cùng vài thứ cần thiết được chuyển đến. Tiểu Niên ngồi trên giường, sắp xếp đủ thứ trên trời dưới đất. Đến lúc cô ngước nhìn thì đã hơn bốn giờ. Tiểu Niên đỡ trán, vẫn còn phải đi mua đồ ăn cho bữa tối nữa.
Tiểu Niên vội vàng muốn đứng dậy, quên luôn cả cái chân vô dụng đang bị thương kia. Vì ngồi quá lâu, chân cô tê rần, vừa nhỏm dậy đã quýnh quíu suýt thì ngã xuống đất.
Cạch.
Tiếng chân va vào tủ giường chói tai như muốn đem chân cô bẻ gãy làm hai nửa. Tiểu Niên xuýt xoa kêu lên, đau đớn không tả nổi.
Cô bám vào thành giường cố gắng đứng dậy nhưng bất thành.
Cô đưa mắt về phía cửa, bất lực gọi:
"Lục Thời..."
Chưa tới một phút, cửa phòng đã mở ra. Vừa nhìn thấy dáng vẻ chật vật không tả nổi của Tiểu Niên, một tia hoảng hốt xẹt qua mặt anh. Lục Thời đi tới, giọng nói đều là lo lắng:
"Chân cậu sao vậy?"
Trán Tiểu Niên vã mồ hôi vì đau, khó khăn nói:
"Chân tôi bị va vào tủ..."
Lục Thời đỡ chân cô lên, dùng cánh tay không bị thương chậm rãi xoa bóp nhưng tình hình càng ngày càng tệ. Sắc mặt Tiểu Niên vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ đụng tới xương rồi!?
Một tiếng chửi thề bật ra từ miệng anh. Lần đầu tiên anh thấy bản thân lại vô dụng đến mức này. Ngay cả việc đỡ cô dậy cũng là một vấn đề.
"Đi bệnh viện."
"Kh..không cần đâu. Đợi một lát là tốt lên thôi."
Nhưng anh không cho phép cô từ chối. Lục Thời lấy điện thoại gọi cho nhân viên bảo vệ. Tiểu Niên thở dài, vẫn là cô gây phiền phức cho anh rồi.
Chẳng mấy chốc, nhân viên bảo vệ đã tới, đưa cô tới bệnh viện.
...
Trần Tiểu Niên ngồi trên giường bệnh, vị bác sĩ trẻ tuổi quan sát chân cô rồi ghi chép lại vào trong hồ sơ bệnh án.
Thấy cô gái cứ thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn mình, vị bác sĩ bật cười:
"Trên mặt anh có gì à?"
"Không, tôi chỉ đang nghĩ xem, liệu có phải bệnh viện này nhận hối lộ hay không thôi."
""Haha, đừng lo. Anh chỉ đến đây thực tập thôi, không có chuyện PJA ăn tiền đen đâu."
"Mà, dù sao trong tương lai anh cũng sẽ là người ở đây thôi, phải không, Lâm Tử Bắc."
Lâm Tử Bắc nhìn cô, cũng vẫn chỉ cười, sau đó khẽ đáp:
"Chuyện đó... ai mà biết được."
Cửa bị đẩy ra.
Là Lục Thời.
"Chân cậu ấy có vấn đề gì không?" Giọng Lục Thời hơi khó chịu. Dù sao người này cũng là tình địch của anh, có họa mới tay bắt mặt mừng với người thầm thương trộm nhớ người mình thích.
"Va chạm mạnh, có đụng vào phần xương mềm nhưng may mắn không có gì nghiêm trọng. Thời gian tới vẫn nên hạn chế hoạt động để vết thương mau lành hơn." Lâm Tử Bắc chậm rãi đáp lại.
Hai người lại mắt đối mắt, bầu không khí liền trở nên căng thẳng.
Trần Tiểu Niên nhìn hai người đàn ông trước mặt, giống hệt như chuẩn bị chọi nhau, không khỏi nghi hoặc.
"Khụ khụ, nếu...không có vấn đề gì, vậy thì xin phép bác sĩ về trước vậy."
"Để tôi đi lấy đơn thuốc cho em."
"Không cần. Tôi đã nhờ giúp việc mua về nhà rồi."
"!!!" Lâm Tử Bắc nghĩ tới điều gì đó, không tin nổi nhìn về hai người. Anh cố giữ bĩnh tĩnh, nhưng vẫn không nén được cảm xúc đang sôi trào:
"Hai người cùng kí túc xá à, Lâm Dương hình như không có tòa chung nam nữ thì phải."
"..."
"Đây không phải điều một bác sĩ cần quan tâm đâu." Nói xong, Lục Thời liền đỡ Trần Tiểu Niên ngồi lên xe lăn, rời đi.
Lâm Tử Bắc hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt hào hoa lúc nào cũng mỉm cười lịch sự, giờ lại hiện lên vẻ u ám khó coi.
"Bác sĩ Lâm..." Nữ y tá gọi y lần thứ ba, Lâm Tử Bắc mới bắt đầu hoàn hồn trở lại sau cơn mộng mị. Y lại mỉm cười, nhưng nụ cười vô cùng gượng gạo, méo mó.
"Có chuyện gì vậy?"
“À..trưởng khoa gọi cậu đến văn phòng.” Nữ y tá hơi đỏ mặt.
“Được, cảm ơn cô nhiều.”
“Không có gì.”
...
Không khí trên xe có chút ngột ngạt, Trần Tiểu Niên chỉ có thể chăm chú nhìn ra bên ngoài để phân tán sự chú ý của bản thân. Dù rất mờ nhạt, nhưng cô có thể cảm nhận Lục Thời đang không vui. Cô không biết vì sao, đành im lặng.
Trời bắt đầu sẩm tối, tuy chưa đến giờ cao điểm nhưng ngoài đường xe cộ đã tấp nập qua lại.
“Cậu muốn ăn gì?”
Trần Tiểu Niên mơ màng tỉnh giấc, đại não chững lại vài giây mới load được câu hỏi của Lục Thời.
“Món gì cũng được. Tôi không kén ăn.”
“Cậu không ăn được hành đúng không?”
“À..ừ.”
“Mùi?”
“Không ăn.”
“Đồ cay?”
“Không quá cay là được.”
“Cần tây?”
“Không ăn.”
“...”
“..."
Trần Tiểu Niên xấu hổ cúi đầu. Má nó, cái gọi là ‘không kén ăn’ của cô cũng tiêu chuẩn kép quá rồi.
Nhưng Lục Thời không nói gì cả. Chỉ thấy khóe miệng anh hơi cong lên nhưng rất nhanh liền hạ xuống.
Hai người túi lớn túi nhỏ từ siêu thị trở về nhà. Nói thật, đi siêu thị là một chuyện rất bình thường nếu như bạn cũng bình thường, còn nếu đem cái chân què quặt này theo cùng chiếc xe lăn thì lại là một chuyện mất mắt khác.
Tiểu Niên vừa ngước lên đã thấy căn hộ của Lục Thời có ánh đèn sáng từ bên trong hắt ra.
Cánh cửa mở, một người phụ nữ trung niên hấp tấp từ gian bếp chạy ra.
“Cậu chủ về rồi.”
“Chào dì.”
Thật hiếm thấy Lục Thời lại nói chuyện nhẹ nhàng với ai như vậy. Xem ra anh rất coi trọng người phụ nữ này.
“Đây là...” Bảo mẫu Ngô nhìn Tiểu Niên.
“Chào dì, cháu là bạn của Lục Thời.” Tiểu Niên ái ngại đáp lại.
Bảo mẫu Ngô hơi ngẩn người, lại trông thấy thương tích trên người cô, trong lòng đã tường tận phần nào:
“Tiểu thư không cần khách sáo vậy đâu. Hai người mau về nhà đi.”
Lục Thời cởi giày, sau đó đỡ cô vào tới tận sofa mới nhẹ nhàng buông ra. Bảo mẫu Ngô thỉnh thoảng vẫn liếc sang hai người. Là người trông nom và chăm sóc Lục Thời từ khi tấm bé đến lớn, không ai ở Lục gia hiểu rõ anh như bà. Thứ dòng máu nhà họ Lục vốn đã mang theo hơi thở lãnh lẽo, bà không trách Lục Thời thờ ơ, vô cảm xúc, cũng không trách nổi vị phu nhân máu lạnh vô tình.
Nhưng...
Đây là lần đầu tiên bảo mẫu Ngô thấy anh ân cần, săn sóc với người khác đến vậy. Thứ đãi ngộ mà ngay cả chính mẹ ruột, anh chị em ruột cũng không có được nửa phần. Trong lòng bảo mẫu Ngô dâng lên nỗi sầu muộn, đôi mắt chăm chú quan sát Trần Tiểu Niên nhưng không dám nhìn nhiều, rất nhanh liền quay đi.
Dù là ai thì đây cũng là việc của Lục Thời, người giúp việc như bà không nên nhiều chuyện.
Lục Thời an bài cho Trần Tiểu Niên xong liền trở vào gian bếp. Anh dựa nửa người vào tường, dáng vẻ dịu dàng ôn hòa ban nãy liền mất tăm mất tích.
“Bà ta bảo dì tới sao?”
“Phu nhân rất lo cho cậu chủ, sự việc kia khiến phu nhân rất tức giận, may vẫn có ông chủ khuyên ngăn.”
Lục Thời cười khẩy.
“Dì không cần phải lo lắng đâu, vết thương của tôi không nghiêm trọng tới mức đó.”
“Vậy còn phu nhân? Tôi biết ăn nói như nào với phu nhân đây, không chỉ tôi mà phu nhân cũng rất lo cho cậu.”
Vẻ mặt bảo mẫu Ngô cực kì khó xử. Ngày ấy khi biết Lục Thời bị thương, Lục phu nhân suýt thì đem toàn bộ Lục gia đập cho hả giận. Đến giờ bà vẫn còn ám ảnh cảnh tượng ngày hôm đó.
Chữ ‘lo lắng’ vào tai Lục Thời nghiễm nhiên trở thành một trò hề không đáng tiền. Nếu như người phụ nữ đó thực sự lo cho anh, vậy thời gian anh nằm viện, bà ta đang ở đâu? Ngày anh xuất viện, Lục phu nhân cao quý kia ở nơi nào?
Thậm chí ngay cả bây giờ, một người hầu cũng có thể tận tình tới hỏi han, nấu cơm cho anh, vậy người mẹ ruột của anh đang làm cái gì?
Suy cho cùng, lời nói đầu môi chính là lời dối trá nhất.