Chữ trên bảng ngày một nhiều cùng với đó là sự hài lòng ngày một tăng của lão Từ. Học viện trước nay chưa từng có tiền lệ ưu tiên học sinh có thành tích xuất sắc, đến tận ngày hôm nay khi nghe phổ cập, nhận học sinh tâm trạng Từ Hiên lúc lên lúc xuống. Vừa vui vì học viện cuối cùng đã coi trọng thành tích hơn, vừa khó chịu vì ông cũng từng nghe đến danh tiếng của nữ sinh này, có vẻ tính tình không được tốt lắm.
Đến bây giờ tận mắt chứng kiến, ông mới thực sự an tâm. Viện trưởng nói không sai, tuy bối cảnh gia đình có chút khó nói nhưng thực sự là một bảo vật, tính tình hoàn toàn trái ngược so với trước kia.
Lão Từ càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, gật gật đầu.
Còn người bên dưới thì ngược lại. Giang Trì càng nhìn, biểu cảm càng trở nên nghiêm túc. Cậu không tin một người có thể thay đổi lớn đến vậy. Nếu có thì đặt trên người một kẻ như Trần Tiểu Niên càng không hợp lí.
Trần Tiểu Niên viết liền một mạch từ đầu tới cuối, còn không thấy cô nháp ra ngoài một lần nào, toàn bộ đều đem công thức và các phép tính nhẩm trong đầu.
Tới khi đầu phấn dừng lại, lão Từ đã cười tới ngoác cả miệng. Đào tạo được một Lục Thời thứ hai thực sự là chuyện tốt, tiền lương lại tăng thêm vài con số rồi.
"Tốt lắm."
Học sinh lớp A trợn tròn mắt.
Vậy mà thật sự làm được à. Lão Từ đang cười kìa. Đùa phải không?
Trần Tiểu Niên khẽ ném viên phấn vào hộp, chậm rãi về chỗ ngồi. Qua một phút, ý cười vẫn còn hiện rõ trên mặt Từ Hiên. Ông chậm rãi cầm thước, gõ gõ vào bài làm của cô, trầm giọng:
"Đáp án chính xác. Tuy rằng hầu hết đều áp dụng kiến thức căn bản của lớp 10 nhưng có thể làm như vậy thì thật sự rất xuất sắc." Lão Từ nhìn cô, thiện cảm so với khi nhận lớp đã tăng thêm mấy chục phần trăm " Tuy vậy sao em không áp dụng những công thức của những bài trước, tuy có sáng tạo nhưng khi áp dụng vào thi cử sẽ rất mất thời gian suy nghĩ."
"Em đã nghỉ học hơn ba tuần, những bài trước em đều chưa học qua."
Một câu trả lời hiển nhiên của cô khiến cả lớp một lần nữa dậy sóng. Lão Từ thì vui tới mức đầu cũng nở hoa rồi, có thể được, chắc chắn có thể thành một Lục Thời thứ hai.
Vừa lúc nãy họ còn còn hả hê xem thường cô, bây giờ người ta không những làm được bài, mà còn làm được khi người ta chưa từng học qua. Đây là kết cấu của thứ quái vật gì!!???
Còn 5 phút nữa là hết giờ, tâm trạng vui vẻ khiến Từ Hiên phá lệ cho lớp tan giờ sớm. Lão Từ vừa đi khỏi cửa là Phí Nhi đã ngay lập tức quay xuống.
"Giỏi quá đi, hồi trước cậu học ở đâu vậy? Cậu biết không, bài này lần trước tụi mình đã kiểm tra rồi, cả lớp không ai làm được hết á. Chỉ có Lục Thời làm được thôi à. Cậu giỏi thiệt đó."
'Ôi trời ơi, ai mượn cậu không đánh mà khai vậy hả Phí Nhi.' Bạn cùng bàn của cô âm thầm khóc lóc. Không biết cậu ngây thơ hay ngu ngốc nữa. Lại tự đi bêu rếu mình.
Giọng của Phí Nhi rất lớn nên khi cô vừa dứt lời mọi người đều tập trung hết về phía này. Đa phần là cái nhìn không có thiện cảm.
Trần Tiểu Niên cũng không mù. Cô nhàn nhạt đáp lại lời khen ngợi của Phí Nhi:
"Không có gì."
"...."
Đây rõ ràng là chọc khóe rồi còn gì. Kiêu ngạo cái gì chứ! Chẳng phải chỉ là làm được một cái bài tập thôi sao.
Ấn tượng đã xấu càng thêm xấu.
Giang Trì không biết đã đứng lên từ khi nào, khinh thường nói:
"Cũng chỉ là một bài tập, ai biết được con người như nào!!"
Ôi Giang Trì vạn tuế. Cậu đúng là thiên sứ của lớp A.
Trần Tiểu Niên không đáp lại. Cô cũng phiền khi phải tranh cãi với cậu ta. Huống hồ học ở đây tốt nhất nên im hơi lặng tiếng một chút, không được gây phiền phức.
"Đúng a. Trì ca nói đúng lắm. Ai biết được vào đây bằng cách nào. Chúng ta người trần mắt thịt sao mà tường tận mọi chuyện được."
"...."
Không khí tĩnh lặng lại lần nữa bao trùm lớp học. Nữ sinh ngồi cạnh Giang Trì liếc xéo Tiểu Niên, nhếch môi rời đi:
"Kiêu ngạo gì chứ."
Nói không sai. Kiêu ngạo gì chứ. Cô hiện tại thì có gì để mà kiêu ngạo. Vì vậy càng phải nhẫn nhịn. Không thể gây rắc rối được.
Giang Trì không nghĩ Trần Tiểu Niên sẽ nhẫn nhịn như vậy. Cô trước khi không phải người có thể chịu đựng, có khi bây giờ đã lao vào đánh nhau rồi cũng nên.
Một Trần Tiểu Niên như vậy khiến Giang Trì càng cảm thấy bực bội. Cậu ta muốn tiến lại gần lại bị Trần Kỳ Nhan ngăn cản.
"Được rồi. Bây giờ đều là bạn học. Giang Trì, chú ý một chút."
"Tiểu Nhan, cậu bảo vệ cậu ta cái gì..." Giang Trì trợn mắt nhìn cô, những thứ mà Trần Tiểu Niên gây ra, có dùng cả sinh mạng cũng không thể đền nổi. Vậy mà bây giờ cô còn bảo vệ cậu ta.
"Mọi chuyện đã qua rồi mà." Trần Kỳ Nhan nhéo cánh tay Giang Trì, thấp giọng nhất có thể.
"Cậu..." Giang Trì còn muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt ngăn cản của Nghiêm Cẩn phía sai làm cho câm miệng.
Cuối cùng bức bối rời đi.
Nghiêm Cẩn cũng không ưa gì Trần Tiểu Niên, thậm chí phải nói là chán ghét cùng cực. Nhưng trước Trần Kỳ Nhan dễ mềm lòng dễ tha thứ, cậu ta cũng chỉ tạm thời chiều theo cô, im lặng thể hiện sự bất mãn.
Suy cho cùng cậu ta vẫn còn thắc mắc tại sao Trần Tiểu Niên lại được chuyển tới đây.
Chắc chắn có uẩn khúc. Nếu chuyện này ảnh hưởng tới Trần Kỳ Nhan thì cô sẽ không xong với y đâu.
Cảm nhận được cái nhìn lạnh lẽo của Nghiêm Cẩn, Trần Tiểu Niên cũng không đả động. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị nhìn như vậy.
Cô chỉ sợ những ngày tháng tiếp theo sẽ không dễ dàng gì sinh sống bình thường thôi. Giang Trì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, còn chưa kể đến đám công tử tiểu thư trong lớp ngoài lớp nữa.
Đến bây giờ Trần Tiểu Niên mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Nếu có thể cô chỉ muốn cút khỏi đây ngay lập tức. Ý tốt của Trần Ngọc Lan thực khiến cô hộc máu mà chết sớm.
"Cậu...cậu đừng để ý cậu ấy. Tính cách cậu ấy là như vậy đó. Cậu cũng...."
"Ừm."
"Tớ...tớ là lớp trưởng. Tên tớ là Trần Kỳ Nhan."
Làm như không quen? Một màn này trong mắt Trần Tiểu Niên nghiễm nhiên thành một trò hề.
Cũng có thể cậu ta có ý tốt muốn che giấu quá khứ cho cô là thật. Cũng có thể có hàm ý chế giễu nhưng dù là gì cô cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng ừm.
"Chúng ta add nhé, tớ sẽ kéo cậu vào nhóm."
"..."
Nghiêm Cẩn cau mày.
Hoàn toàn không có thiện ý.
"Cậu..."
Phí Nhi ngồi ngay đó cũng cảm nhận được bầu không khí không được ổn lắm. Cô giơ điện thoại ra trước Trần Tiểu Niên, chặn lại lời nói của Nghiêm Cẩn vui vẻ nói:
"Ấy, add mình nữa. Có gì tớ sẽ hỏi cậu bài tập nhé."
Ấn tượng về cô bạn ngồi trước không tệ lắm. Trần Tiểu Niên gật đầu, chủ động lấy điện thoại add bạn bè.
Từ đầu đến cuối đều bơ đẹp Trần Kỳ Nhan.
Không thích là một phần. Không muốn dính dáng là nhiều phần hơn.
"Í lớp trưởng, để tớ kéo Tiểu Niên vô nhóm lớp cho. Cậu khỏi lo nha."
Ý định hòa giải quá rõ ràng. Trần Kỳ Nhan cũng cười:
"Ừm, vậy nhờ cậu nha Phí Nhi."
"Okela."
Lục Thời ngồi xem từ đầu đến cuối, chỉ cảm thấy nhàm chán không có cảm xúc.
Anh nhìn Trần Kỳ Nhan ngồi cạnh. Vừa nãy đúng thật là ủy khuất cô.
Vậy là vào tiết học thứ hai, vị đại thần mặt lạnh nào đó bỗng dưng đem điện thoại đến trước Trần Tiểu Niên với ý nghĩ sau khi kết bạn sẽ cho Trần Kỳ Nhan nick wechat của cô để Kỳ Nhan đỡ tủi thân:
"Add wechat."
Trần Tiểu Niên lập tức chấn động. Cô kinh ngạc đến mức chỉ có thể trưng ra một gương mặt lạnh tanh không cảm xúc mà nhìn anh.
"??"
"Cậu có ý gì?"
"Add wechat."
Trần Tiểu Niên trong lòng rối bời. Nếu với Giang Trì, Trần Kỳ Nhan, Nghiêm Cẩn cô còn có thể hiểu. Còn với Lục Thời , cô hoàn toàn không thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Kể cả lúc trước hay bây giờ đều như vậy.
Lúc trước cô một lòng yêu thích Lục Thời . Còn Lục Thời lại đem lòng yêu Trần Kỳ Nhan, cô mới sinh lòng ghen ghét tìm đủ cách hãm hại cậu ta.
Đến bây giờ cô đã không còn có ý định động chạm hay dính dáng tới Trần Kỳ Nhan, nhưng sự yêu thích của cô với Lục Thời vẫn còn đó. Mấy năm qua đều chưa hề thay đổi.
"Tôi...không muốn."
"Ừm."
Lục Thời liền đem điện thoại trở về, mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, không mặn không nhạt, lạnh như tuyết mùa đông.
Phí Nhi và bạn học ngồi trước âm thầm nắm chặt tay nhau, mắt thì nhìn thẳng lên bảng đen trước mặt nhưng lòng thì loạn con cào cào. Hình như bọn họ vừa nghe được thứ gì rất kinh khủng thì phải.
.
.
.
"Alo."
"Sao rồi? Mọi chuyện sao rồi? Mày có đi gặp Gia Hưng không? Mày có đi gặp anh ấy không?"
Trần Tiểu Niên bị giọng nói kích động của Lưu Lệ Bình làm cho mày mặt tối sầm lại.
Từ ngày cô trở về thành phố A, Lưu Lệ Bình đều cực kì 'quan tâm' mà hàng ngày gọi điện quấy nhiễu cô.
Tất cả đều chỉ vòng lại một câu hỏi. Cô có đi gặp Trần Gia Hưng không? Gặp được ông ta thì hãy xin tha thứ, xin quay về.
Ban đầu cô còn kiên nhẫn bỏ qua cho tới khi những cuộc gọi làm phiền ngày càng nhiều thì cô liền trực tiếp dập máy giữa chừng. Lòng Tiểu Niên nguội lạnh, nhàn nhạt đáp lại:
"Không gặp. Con cũng không muốn gặp ông ta."
"Mày nói cái gì? Sao mày lại không đi gặp anh ấy? Hả? Mày muốn tao sống như thế này sao? Mày...."
Trần Tiểu Niên đã sớm nghe đi nghe lại tới thuộc lòng. Nhận ra giọng nói của Lưu Lệ Bình ngày càng dữ dội, thậm chí còn có tiếng đập phá đồ đạc Tiểu Niên liền cúp máy, sau đó còn thản nhiên tắt nguồn điện thoại.
Trong phút chốc không gian trở nên tĩnh lặng khiến cô không khỏi nhẹ nhõm.
Từ ngày nhập học tới nay đã gần một tuần. Đi học thì bị đám người Giang Trì gây phiền phức đủ đường, về nhà thì bị Lưu Lệ Bình quấy rầy tới không ngủ nổi.
Cô cũng cảm tưởng bản thân cũng sắp điên rồi.
Cộc cộc...
Khi nhập học, Trần Tiểu Tiên cũng chuyển tới kí túc xá để tiện cho việc tới lớp, một phần cũng để tránh tai mắt của Trần Ngọc Lan.
Kí túc xá của học viện thoải mái và tiện nghi không khác gì căn hộ cao cấp kia. Quả nhiên biết chi tiền cho học sinh.
Mọi người trong lớp A đều không có thiện cảm gì với cô. Kí túc xá hay các buổi tụ tập cũng hầu như không ai thèm ngó ngàng. Ngược lại khiến cô cực kì thoải mái.
Vậy mà bây giờ có người gần 10 giờ tối rồi vẫn còn đến làm phiền khiến cô phải rửa mắt mà nhìn.
Tiểu Niên nhàm chán rời bàn học, đi đến mở cửa.
Không nghĩ tới người phía sau cánh cửa khiến cô trợn tròn mắt.
"Lục..Thời??"