Kì nghỉ hè nhanh chóng ập tới, đem theo sự phấn khích và hào hứng của các thanh thiếu niên. Nhưng đối với Trần Tiểu Niên, đây chẳng khác gì quãng thời gian địa ngục.
Làm việc với Trần Ngọc Lan trong một thời gian dài, dì ta mới phát hiện, Trần Tiểu Niên thực sự rất có ích, hoàn thành công việc xuất sắc không kém gì Kỷ Vỹ. Vậy là công việc đến với Trần Tiểu Niên giống như bữa cơm hàng ngày. Sáng làm việc, chiều làm việc, tối cũng làm việc, đầu cô thiếu điều muốn 'bug' luôn rồi.
"Báo cáo tháng này cũng tạm ổn, đúng là rất đáng tin cậy!" Trần Ngọc Lan chống tay lên cằm, vui vẻ nói với cô.
Còn Tiểu Niên thì chẳng thể nào vui vẻ nổi. Cứ nhìn quầng mắt thâm trên mặt cô thì biết, từ lúc nghỉ hè đến giờ, người phụ nữ này đã hành hạ cô như thế nào.
"Chậc, nhìn cô vất vả như vậy, thật đáng thương."
"Nếu có thể nói ra câu đó thì nên giấu sự hả hê trên mặt dì đi."
"Hahaha, có sao."
'Mua gương về mà soi' Trần Tiểu Niên thầm nghĩ.
Tình trạng lê lết này kéo dài suốt một kì nghỉ hè mới thực sự chấm dứt, khiến mỗi lần nhớ lại, Trần Tiểu Niên đều cảm thấy ám ảnh.
Cách ngày nhập học khoảng 1 tuần, cô gặp lại Lục Thời. Nói gặp quả thật không ngoa, bởi vì trong hai tháng 7 ngày qua, số lần cô đụng mặt Lục Thời là số không tròn trĩnh.
Ngày thứ hai của kì nghỉ hè, Lục Thời đã đặt chân lên nước Mỹ. Anh bận rộn với công việc ở thành phố hoa lệ lấp lánh, còn cô thì vùi đâu vào sổ sách, hợp đồng. Giữa hai người ở hai nửa của hai bán cầu, tưởng chừng như chẳng có điểm giao nhau, ấy vậy vẫn có thể thường xuyên liên lạc với nhau. Dù đó chỉ dừng lại ở những dòng tin nhắn không âm thanh không cảm xúc.
Vì vậy khi nhìn thấy bóng dáng của Lục Thời ở bữa tiệc của Ngô gia, Trần Tiểu Niên đã vô cùng sửng sốt, còn có hồi hộp.
Đã rất lâu rồi, cô mới nhìn thấy gương mặt thân yêu ấy.
Vẫn là dáng vẻ chán chường, lãnh đạm như mọi khi. Vô số người đến tiếp rượu anh, chào hỏi anh, nhưng đáp lại cũng chỉ là những lời khách sáo ngắn gọn. Dường như trong mắt anh, tất cả đều là một màu đơn sắc, nhàm chán, đơn điệu.
Và dĩ nhiên, hoàn cảnh hai người gặp lại nhau cũng hết sức... đặc biệt.
Ngô gia tổ chức bữa tiệc mừng 70 năm thành lập công ty, Trần Ngọc Lan được mời đến, còn cô chỉ đi theo với vai trò là trợ lí. Thành ra cô lại trở thành người tiếp rượu thay cho Trần Ngọc Lan.
Hết ly này đến ly khác, thậm chí còn chẳng có cơ hội để từ chối. Chẳng mấy chốc, Trần Tiểu Niên đã cảm thấy đầu óc chếch choáng. Cô đặc biệt chú ý đến tình trạng khi say rượu của mình, dù bây giờ chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng ai dám đảm bảo 10 hay 20 phút nữa cô không quậy tung cái bữa tiệc này lên, vậy là cô tìm cách lẩn đi, lảo đảo đi tới nhà vệ sinh.
"Oẹ.." Trần Tiểu Niên chống tay lên bồn rửa, nôn khan.
Trần Ngọc Lan chết tiệt. Nếu biết dì ta lôi mình đi uống rượu thay, có ném cô cho cá mập ăn cô cũng phải đấm vào mặt dì ta một phát.
Khốn khiếp, đau đầu quá!
Cô đỡ trán, phía trước như nhòe đi, bước được vài bước thì mấy lần suýt ngã. Bàn tay bám lên vách tường, chống đỡ thân thể đang run rẩy.
Một bàn tay lạnh toát chạm vào eo cô, khiến hai mắt Tiểu Niên mở lớn, thô bạo hất cánh tay kia ra. Đối diện cô là một người đàn ông cao lớn, điệu bộ ngả ngớn không đúng đắn. Dù say, nhưng Tiểu Niên vẫn có thể nhận ra, là cậu ấm của Ngô Gia, Ngô Bá Thiên.
Người đàn ông bị cô từ chối lập tức trở nên tức giận, một lần nữa cưỡng chế nắm lấy tay cô.
Thằng khốn ghê tởm!
"Mẹ kiếp." Trần Tiểu Niên chửi thề, dù cơ thể đã mềm nhũn không còn sức, cô vẫn gắng gượng đạp cho thằng cha biến thái kia ngã sõng soài trên sàn.
"Con khốn này, mày dám..."
Một cái tát mạnh mẽ giáng lên mặt cô. Làn da trắng nõn của cô liền trở nên ửng đỏ, trông đáng sợ vô cùng. Trần Tiểu Niên bị đánh, suýt thì ngã, đầu ngày càng thêm choáng váng. Cô mơ màng thấy Ngô Bá Thiên túm lấy tóc cô, chửi đổng:
"Mẹ nó, dám đánh ông đây. Mày biết tao là ai không? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạ..."
Ngô Bá Thiên chưa nói hết câu đã ăn một đạp. Sực lực này dường như muốn đem xương cốt hắn đập nát. Ngô Bá Thiên đớn ôm bụng, trong một ngày liên tiếp bị nhục nhã tới hai lần khiến hắn giận dữ vô cùng.
Nhưng hắn còn chưa kịp giở võ miệng ra, đã ăn thêm một cú đấm giáng trời, máu me cùng răng môi lẫn lộn.
"Ư..ư.." Bị đánh thừa sống thiếu chết, Ngô Bá Thiên mới nhìn rõ dung nhan kẻ tấn công mình.
Nhưng khoảnh khắc này, hắn thà mình không nhìn thấy gì còn hơn. Lục...Lục Thời, Lục gia...
"Lục...Lục thiếu.." Hắn kinh hãi không thốt nên lời. Tại sao người này lại xuất hiện ở đây?
Không gì có thể diễn tả được sự phẫn nộ của Lục Thời. Nếu không phải vì lo cho Trần Tiểu Niên, anh nhất định sẽ giết chết tên khốn này. Để hắn biết đụng vào người của anh sẽ phải chịu hậu quả gì.
Lục Thời bế cô trên tay. Trên gương mặt trắng nõn, dấu vết bị đánh càng trở nên rõ rệt. Người cô nóng bừng, ánh mắt đã có chút dại đi, hoàn toàn không nhìn thấy sức sống.
Dù vậy, cô vẫn mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của Lục Thời. Hương bạc hà quen thuộc phảng phất giống như một lớp màng bảo vệ khiến cô vô cùng an tâm, dựa dẫm vào.Hình như mỗi lần cô gặp chuyện, đều là Lục Thời xuất hiện giúp cô.
Không biết đây là số mệnh trớ trêu hay duyên trời sắp đặt nữa.
"Hợp đồng tối nay với Ngô gia không cần bàn nữa." Lục Thời lạnh lùng phân phó với thư kí đứng đằng sau.
Ngô Bá Thiên vừa nghe thấy đã kích động. Hắn không hề biết cô gái kia là người của Lục Thời, nếu như biết, cho mười cái mạng hắn cũng không dám xớ rớ đến cô. Hợp đồng với Lục gia, cha hắn đã tốn biết bao công sức mới có thể có được, nếu như biết hắn một giây đạp đổ, nhất định sẽ không tha cho hắn.
"Khoan đã..Lục thiếu, tất cả chỉ là hiểu nhầm. Tôi..tôi hoàn toàn không biết đây là người của ngài, tôi xin lỗi, xin đừng hủy bỏ hợp đồng..xin..xin ngài."
Nhưng những lời van xin thống thiết của Ngô Bá Thiên hoàn toàn chìm vào dĩ vãng, hắn hèn mọn bám lấy chân thư kí Hà, nhưng chỉ nhận lại được một lời phán quyết lạnh lùng:
"Động vào vảy ngược của Lục thiếu, đừng nghĩ Ngô gia còn cơ hội nào ở A thành này, Ngô thiếu."
Ngô Bá Thiên sững sờ, sự sợ hãi nhanh chóng trở thành khiếp đảm tột cùng, trực tiếp bất tỉnh. Thư kí Hà thở dài, gọi vài người bảo vệ đến khiêng cái thân thể vô dụng này đi.
...
Lục Thời từ trong nhà tắm bước ra.
"Cậu đỡ hơn chưa?"
Nhưng đáp lại anh chỉ là một mảnh im lặng.
Lúc này, Lục Thời mới phát hiện nãy giờ Trần Tiểu Niên vẫn luôn thẫn thờ ngồi trên giường, hàng mi mang theo chút mệt mỏi nhắm nhờ, thỉnh thoảng lại cong môi cười ngốc nghếch. Anh đỡ trán, nụ cười trên môi có chút bất lực.
Xem ra, bây giờ con mèo nhỏ nhà anh mới bắt đầu say đây.
"Trần Tiểu Niên." Anh gọi cô.
Ba giây sau, một tiếng hửm khe khẽ vang lên. Lục Thời không nhịn được bật cười. Bàn tay chầm chậm vươn lên, chạm vào mặt cô, dịu dàng vuốt ve:
"Đừng tự đem bán mình như vậy chứ, cậu biết đây là phòng ngủ của tô..."
Lời nói còn lại tự khắc chui ngược trở lại cổ họng. Lục Thời nghiến răng nhìn Trần Tiểu Niên bắt lấy bàn tay mình, đặt lên nó những nụ hôn. Khi thì rụt rè, e thẹn, khi thì mãnh liệt gấp gáp,
Anh có thể cảm nhận sức nóng từ khuôn miệng kia, giống như thiêu đốt từng mảng da thịt trên tay anh, sau đó lan ra toàn bộ cơ thể. Thân thể anh căng cứng, từng tế bào thần kinh như bị điều khiến, tê dại.
Rõ ràng đây chỉ là hành động trong vô thức của Trần Tiểu Niên, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo không chút tạp niệm kia, dục vọng trong anh lại như ngọn lửa mãnh liệt bùng lên. Anh muốn bắt nạt cô, khiến đôi mắt kia chỉ có thể hướng về phía anh, chỉ có thể chứa đựng hình bóng của anh.
Trần Tiểu Niên vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ. Cơ thể cô rất nóng, sự bức bách khó chịu dày vò khiến người ta không thể nào chịu nổi.
Cảm giác khi đôi bàn tay mát lạnh kia chạm vào, thực sự rất dễ chịu. Là mơ sao? Hình như cô nhìn thấy Lục Thời thì phải.
"Lục..Thời." Trần Tiểu Niên tươi cười, khóe mắt cong cong lộ ra dáng vẻ si tình.
Cô không biết rằng khoảnh khắc cô cất tiếng gọi kia, mọi sự lí trí cùng kiên nhẫn của Lục Thời đều tan bay trong gió. Trần Tiểu Niên đột ngột bị đẩy ngã xuống giường. Trong khi đầu óc vẫn trì trệ không rõ trời trăng, đôi môi cô đã bị mạnh mẽ chiếm lấy.
"Ư..ưm..."
Đôi môi hai người dính sát vào nhau, hơi thở hòa quyện. Đã từng nếm thử hương vị quyến rũ này một lần, đã từng nhiều đêm trằn trọc lưu luyến, sao có thể cưỡng lại khoảnh khắc quý giá lúc này.
Chẳng được bao lâu, hương rượu cay nồng từ miệng Tiểu Niên đã sớm truyền sang Lục Thời. Xúc cảm ngọt ngào sau bao ngày xa cách, hòa với men rượu say kích thích, thú tính trong Lục Thời đã sớm cuồn cuộn như sóng dậy. Anh mạnh mẽ đè cô dưới thân, chẳng còn chút dè chừng ban đầu, đem đầu lưỡi tiến vào khoang miệng nóng bỏng của cô.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, tạo nên những âm thanh mút mát khiến người khác nghe thấy phải đỏ mặt.
Nụ hôn nồng cháy nơi đôi môi kia vừa dứt đã từ từ rơi xuống cổ rồi dừng lại nơi xương quai xanh tinh tế.
Da Trần Tiểu Niên rất trắng, mỗi nơi Lục Thời chạm qua cơ hồ như bị hun nóng, đỏ ửng một màu động tình. Đầu óc Trần Tiểu Niên trống rỗng, cảm giác bị chiếm hữu hoàn toàn khiến cô không có khả năng phản kháng. Chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nóng, thân thể, nơi nào cũng bức bối, ngột ngạt, mong muốn được giải tỏa. Xúc cảm kì lạ vừa khiến cô thỏa mãn, vừa dày vò tâm trí cô.
"Hức.."
Tiếng nức nở vang lên khiến mọi động tác của Lục Thời ngay lập tức ngưng bặt. Đây là lần đầu tiên anh chân chính nhìn thấy những giọt nước mắt của Trần Tiểu Niên.
Cô vốn là một người kiêu ngạo, dù buồn bã, dù tức giận, thậm chí là tuyệt vọng, Tiểu Niên cũng sẽ không bao giờ dùng nước mắt để trút vào nỗi lòng của mình. Thế mà...
Bản thân biết rõ cô đang say rượu, cái gì cũng không rõ, cái gì cũng không biết.
Rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?
Lục Thời vươn tay lau đi những giọt nước mắt còn vương vấn trên khóe mắt, dịu dàng dỗ dành:
"Xin lỗi."
Đây là lần thứ hai trong buổi tối hôm nay, Lục Thời bước chân vào phòng tắm.
Dòng nước lạnh lẽo xối thẳng lên người, từ đầu tới thẳng bụng dưới, khiến Lục Thời thanh tỉnh không ít.
Trong khoảnh khắc, hình ảnh Trần Tiểu Niên động tình, quyến luyến dưới thân mình hiện lên trong đầu. Ánh mắt anh từ trầm mặc chuyển sang nóng bỏng, dục hỏa ban nãy còn dở dang lại từ từ thiêu đốt trái tim anh.
Vừa nãy... nếu không nghe thấy tiếng khóc của Trần Tiểu Niên, Lục Thời chắc chắn sẽ không rõ bản thân sẽ làm ra được chuyện gì.
Anh vốn là một kẻ lãnh đạm, đối với việc kiềm chế cảm xúc của mình lại càng dễ dàng. Kể cả khi tức giận, cãi nhau với Bạch Nhật Vy, người ta đều không thể nhìn ra được biến hóa trên mặt anh. Vậy mà...
Chưa bao giờ Lục Thời cảm thấy bản thân mất kiểm soát như vậy. Trước Trần Tiểu Niên, trước xúc cảm cô đem lại cho mình.
Chết tiệt! Anh ghét nhất việc mọi chuyện rời khỏi tầm tay của mình. Đặc biệt, hành động đó còn có thể gây tổn thương cho người anh yêu.
Khí tức bao quanh Lục Thời bắt đầu trở nên u ám.
Đêm nay vẫn là một đêm rất dài.