Trần Tiểu Niên thản nhiên về chỗ ngồi. Từng cử chỉ và bước đi đều tao nhã và kiêu ngạo, dường như tất cả vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết.
Lục Thời đã đọc bài viết trên diễn đàn. Thấy cô bình tĩnh như vậy, ngược lại không cảm thấy ngạc nhiên. Con người cô vốn rất kiêu ngạo, gặp những chuyện như vậy chắc chắn sẽ không để yên. Bức hình kia không chỉ có Lục Thời, còn có cả Lâm Tử Bắc, anh liếc mắt cũng nhận ra người đàn ông kia. Anh ta vẫn luôn đặt tầm mắt về Trần Tiểu Niên trong suốt bữa tiệc hôm đó.
Tuy anh có chút giận Trần Tiểu Niên khi cô đi cùng Lâm Tử Bắc, nhưng anh không cho phép người khác sỉ nhục cô, chỉ cần một câu nói của Lục Thời, mọi thứ đều sẽ bị xóa bỏ, không một ai dám to nhỏ sau lưng cô.
“Đến rồi?”
Trần Tiểu Niên không biết nên dùng ánh mắt gì để nhìn Lục Thời, cô đoán anh cũng biết chuyện kia rồi, chỉ có thể cười:
“Ừ.”
“Bài viết kia...” Cô chủ động nhắc đến.
“Tôi đã đọc.”
“Ồ, xin lỗi nhé. Lại gây phiền phức cho cậu rồi.”
Phiền phức? Không đúng, rõ ràng bài viết kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Lục Thời. Người đăng bài cũng không phải ngu, mục đích của hắn chính là làm xấu mặt Trần Tiểu Niên, không dại gì mà đụng tới Lục Thời. Người khiến cô gặp phải chuyện này là Lục Thời mới đúng.
Nhưng cô vẫn luôn nhận lỗi về mình. Dù là bất cứ chuyện gì xảy ra, câu cửa miệng đầu tiên của cô dành cho anh luôn là ‘xin lỗi’.
Một tia đau lòng thoáng hiện trên gương mặt anh. Giọng nói cũng nhẹ nhàng biết bao.
“Cần tôi giúp không?”
Trần Tiểu Niên hơi bất ngờ. Cô không nghĩ Lục Thời sẽ chủ động mở lời giúp đỡ mình. Phải chăng vì bức hình kia có sự xuất hiện của anh, nên khó chịu? Có lẽ là như vậy. Cô tự biên tự diễn.
Tuy sự việc lần này nghiêm trọng thật. Tất cả mọi người trong ngoài trường đều đang nhằm về cô, đẩy cô xuống vũng bùn. Nhưng họ càng đem chuyện này sục sôi, cao trào, ngược lại cơ hội Trần Tiểu Niên lật ngược ván cờ này càng lớn. Tùy tiện nhục mạ, đăng thông tin sai sự thật dính dáng không ít tới pháp luật đâu.
Trong trò chơi này, bọn họ là những nàng bạch tuyết ngây thơ khờ dại. Còn cô? Ôi chao, ai bảo cô sinh ra đã là mụ phù thủy độc ác cơ chứ! Việc của cô chính là dùng quả táo độc này, cho bọn họ nếm thử vị ngọt của đau khổ.
Vậy nên trước sự nhiệt tình không mấy khi của Lục Thời, Trần Tiểu Niên chỉ cười nhẹ. Nhưng thực chất phong thái đã hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt trở nên lạnh lùng, như thể không màng đến mọi chuyện, chỉ cần là chuyện cô muốn làm, dù quỷ thần muốn ngăn cản cũng không được. Giống như ác quỷ từ thiên đường, xinh đẹp lại hiểm ác. Lục Thời cười có phần bất đắc dĩ. Không hiểu sao dáng vẻ xấu xa của Trần Tiểu Niên như bây giờ lại khiến anh yêu thích không thôi.
“Không cần đâu. Tôi sẽ có cách giải quyết của mình. Dù sao cũng cảm ơn cậu.”
Bọn họ đã muốn chơi, thì cô sẽ chơi với họ tới cùng.
Quyền quyết định nằm trong tay Trần Tiểu Niên. Dù là đồng ý hay từ chối, Lục Thời đều sẽ ủng hộ cô.
.
.
Tin tức không nhanh không chậm đã tới tai các giáo viên trong trường. Dưới sức ép của dư luận (không ngoại lệ còn có lời cảnh cáo từ Lục gia), hội đồng nhà trường như ngồi trên chảo nóng vội vàng xóa bài viết của KIK, diễn đàn trường cũng không thoát khỏi việc bị khóa lại, mọi tài khoản admin quản lí page đều đang nằm trong tay giáo viên.
Không ít học sinh khóa trên phẫn nộ, chỉ vì một học sinh mà nhà trường làm ra những hành động ảnh hưởng đến tập thể, ảnh hưởng đến các hoạt động của các học sinh khác. Nhưng đây là quyết định chính thức, bọn họ có kêu gào cũng như nước đổ lá khoai, vô ích.
Lão Từ cũng không rảnh rỗi gì. Cả ngày trên phòng hội động, tường trình mọi việc với ban tập thể giáo viên và viện trường, còn không có thời gian lên lớp. Vì việc lần này mà mái tóc vốn đã ít ỏi của ông giờ sắp biến mất đến nơi.
Phòng học buổi sáng vừa yên tĩnh vừa thoáng đãng, ánh nắng ấm áp rọi vào, xua đi không ít sức căng thẳng của lớp học. Vì các giáo viên phải bận họp, nên hầu như các lớp đều phải dồn các tiết tự học lên trước. Trần Kỳ Nhan đứng trên bục giảng, vừa làm bài vừa trông coi lớp.
Xoạch. Cửa mở ra. Một học sinh lớp mười hai đeo cặp mắt kính nặng trịch gần che hết gương mặt ló đầu vào, giọng đều đều:
“Xin phép cả lớp, thầy Từ nhờ tôi gọi bạn học Trần Tiểu Niên lên phòng giáo viên.”
Cả lớp vốn đang liu thiu buồn ngủ, ai dè vừa nghe thấy cái tên kia, cặp mắt của ai cũng bừng mở như chiếu đèn pha. Người nào người nấy đều tỉnh táo hóng chuyện.
Trần Tiểu Niên thong thả đứng dậy. Dáng vẻ nhàn nhã đến khó tin thực sự khiến người ta gai mắt, khó chịu.
Còn ra vẻ điềm tĩnh, lão Từ đã nhúm tay vào thì cô đừng hòng giảo biện.
Không ít người cười thầm trong bụng.
“Cả bạn học Lục Thời nữa. Hai em nhanh chóng chuẩn bị, thầy đang đợi.”
Nói đến đây thì Trần Tiểu Niên cũng phải ngoái đầu nhìn lại. Tại sao Lục Thời cũng phải đi cùng cô? Không chỉ mình cô, đây còn là thắc mắc của rất nhiều người khác. Nhưng họ không có cơ hội để biết được câu trả lời. Chị gái lớp mười hai nói xong liền quay lưng rời đi. Còn Trần Tiểu Niên và Lục Thời, vài giây sau cũng đã ra khỏi lớp. Để lại sau lưng là những lời xì xầm bàn tán.
“Nè, sao lại gọi cả Lục Thời đi cùng vậy?”
“Sao tôi biết được? Có khi nào...”
“Dẹp ngay mấy suy nghĩ vớ vẩn của bà đi. Ai cũng có thể là ‘ấy’ của cậu ta, trừ Lục Thời.”
“Tui đang đoán thôi mà.”
“Lo lắng làm gì, cũng có thể vì Lục Thời là người ngồi cạnh cậu ta nên lão Từ gọi lên để hỏi chuyện thì sao.”
“Cũng có thể.”
Mặc mọi người xung quanh to nhỏ suy đoán, Phí Nhi một mực nhìn về phía hướng hai người vừa rời đi, mặt đăm chiêu.
Chẳng lẽ...
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến bàn tay cô hơi run sợ. Nếu như thực sự là như vậy, thì Phí Nhi cô đúng là tội chồng thêm tội.
.
.
Phòng giáo viên rất yên tĩnh, nói đúng hơn là các giáo viên khác biết trước Trần Tiểu Niên cùng Lục Thời sẽ đến nên đã tạm thời lánh đi chỗ khác. Dù sao một khi Từ Hiên nổi giận, họ cũng sẽ bị vạ lây không ít.
Từ Hiên dạy ở học viện Lâm Dương đã gần 20 năm, nổi tiếng là dễ tính, cưng chiều nhất là học sinh lớp mình. Nhưng cũng là ác mộng của không ít học sinh đã từng theo học. Bạn có thể một tay vung trời nhưng đó là khi bạn ngoan, thành tích bạn tốt, còn nếu không, cứ đợi bị đuổi học đi. Từ Hiên sẽ cho bạn thấy một chân lí: Vào đây thì khó, còn ra ngoài chỉ cần một nốt nhạc.
Trần Tiểu Niên và Lục Thời cùng bước vào. Từ Hiên vừa trông thấy liền dừng ngay các công việc còn dang dở, ông di chuyển tầm mắt, khẽ hất cằm về phía cô, ánh mắt dưới chiếc kính lóe lên một tia sáng sắc nhọn:
“Hai em ngồi đi. Nhất là em đấy, Trần Tiểu Niên.”
Có thể thấy rằng, từ khi nhập học, lão Từ phải giải quyết không ít chuyện có sự có mặt của Trần Tiểu Niên. Nói không mệt, không phiền thì là nói dối. Nhưng cô vẫn là học sinh trong lớp của ông, nhiệm vụ và trách nhiệm của một người thầy không phải chỉ là hàng ngày lên lớp mở sách dạy học, mà còn phải bảo vệ học sinh của mình.
Đặc biệt, sự việc lần này đã không còn là những chuyện nhỏ, chỉ cần kiểm điểm, hứa hẹn. Trong thâm tâm, Từ Hiên chắc chắn Trần Tiểu Niên không phải loại người kia. Ông tin vào mắt nhìn người của mình, cũng tin học sinh của mình.
“Em đọc bài viết kia rồi đúng không?”
Trần Tiểu Niên gật đầu.
Từ Hiên: “Nhà trường không ngăn cấm các em sống cuộc sống của các em nhưng có một số việc, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chính em cũng như của học viện. Viện trưởng ngay lập tức cho xóa bài viết kia, diễn đàn trường hiện cũng đang nằm trong sự kiểm soát của nhà trường. Và yêu cầu em phải cho hội đồng nhà trường một câu trả lời thỏa đáng. Em hiểu chứ?”
Trần Tiểu Niên im lặng ngồi nghe, dáng vẻ nghiêm túc khác hoàn toàn với khi ở lớp học.
“Em hiểu. Mấy bức hình kia đều là thật.”
Từ Hiên nín thở, cảm thấy lời nói của cô như một quả tạ đè nát sự tự tin và tin tưởng của ông ban nãy.
Cô nói tiếp:
“Nhưng không giống như mấy lời bịa đặt kia, hai người kia, một người là Lâm Tử Bắc, anh họ của Phí Nhi. Người còn lại là Lục Thời.” Ngắt lời, cô liền liếc mắt nhìn người phía sau. Vẫn là gương mặt lạnh đạm của mọi khi, không vui không buồn, trông có vẻ rất hờ hững, nhưng thực chất từng câu từng chữ mà Trần Tiểu Niên nói ra, anh đều cẩn thận coi trọng, lắng nghe.
Lục Thời!? Cái tên này khiến trái tim già treo lơ lửng của Từ Hiên suýt thì rơi xuống đất. Khi câu chuyện về Trần Tiểu Niên bị đưa tới đỉnh điểm, cũng chính Lục gia đã yêu cầu nhà trường chèn ép nó xuống. Chính nhờ lời tối hậu thư này mà viện trưởng đang bình chân như vại cũng phải chân tới chân lui, nóng ruột yêu cầu toàn bộ giáo viên trong trường họp hội đồng, giải quyết theo ý Lục gia.
Vì để che đậy cho Lục Thời??
Từ Hiên không kìm được nảy ra suy nghĩ này. Nhưng ánh mắt sắc bén của Lục Thời đã phản bác lại chính ông. Ai cũng có khả năng, còn nếu là Lục Thời chắc ông cần vài tuần để suy xét thêm.
“Tôi vẫn chưa tiếp thu hết. Phiền em kể rõ ngọn ngành mọi việc như nào được không, Trần Tiểu Niên?”
Trần Tiểu Niên đồng ý. Cô chậm rãi kể lại mọi việc.
...
“Mọi việc là như vậy?” Mặc dù là hỏi Trần Tiểu Niên Niên nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Thời. Ông đang đợi câu trả lời từ anh.
“Đúng.”
Nhận được lời khẳng định đáng tin cậy, Từ Hiên không khỏi thở dài. Gánh nặng trong lòng nhẹ đi không ít, quả nhiên ông đã không nhìn nhầm người. Nhưng bên cạnh đó, cũng vô cùng giận dữ. Chỉ vì mấy bức hình không rõ ngọn nguồn, sự việc mà tung tin đồn bịa đặt, bôi nhọ nhân phẩm người khác, đẩy học sinh của ông lên đầu ngọn gió.
Việc này nếu không làm rõ, thì danh dự của Trần Tiểu Niên để đâu, mặt mũi của giáo viên chủ nhiệm như ông để đi đâu.
Chân mày Từ Hiên nhướng lên, gương mặt nghiêm nghị mà bất cứ học sinh nào nhìn vào cũng phải tê dại da đầu, nhưng từng lời nói với Trần Tiểu Niên đều rất nhẹ nhàng:
“Được rồi, em yên tâm, thầy nhất định sẽ đề nghị nhà trường giải quyết nghiêm vụ việc lần này, cho em một câu trả lời công bằng, thỏa đáng. Càng không thể để những việc làm không có đạo đức như vậy tiếp diễn được.”
Giọng nói mạnh mẽ, từng lời đều chắc nịch như đóng cọc khiến Trần Tiểu Niên nhẹ lòng phần nào. Cuối cùng mọi việc cũng xong xuôi!
Trần Tiểu Niên đứng dậy, chuẩn bị rời đi, thì Từ Hiên đã gọi cô lại.
Việc sau đó ông nói mới khiến Trần Tiểu Niên thực sự bất ngờ. Vậy hóa ra đây mới là lí do ông gọi cả cô và Lục Thời cùng tới văn phòng.