Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 2 - Chương 7



Toàn thế giới, dường như đột nhiên câm bặt.

Trong ống xi măng kiên cố lạnh lẽo, Đồ Đồ nắm chặt hai bàn tay, đang định chạy ra, bỗng nghe thấy bên ngoài “uỳnh” một tiếng vang động, khiến đất bụi trong ống rơi xuống lả tả.

Đồ Đồ lao vọt ra ngoài, lập tức rú lên khiếp đảm.

Huyền nẳm ngửa trên mặt đất, thở hồng hộc, trên ngực có một vết cào sâu hoắm. Máu, đang phun trào ra khỏi cơ thể hắn. Trong bầu không phía xa xa, đôi cánh của con mèo trắng đang dang rộng dưới ánh trăng, ẩn trong vẻ diễm lệ tuyệt luân, là sát khí ngùn ngụt.

– Huyền… – Đồ Đồ quỳ thụp xuống bên cạnh hắn, muốn đỡ hắn dậy, nhưng không biết nên đặt tay vào đâu, toàn thân bất lực run lên khe khẽ.

– Tôi không sao! – Huyền nghiêm túc nhìn vào mắt cô – Cũng không để cho cô bị làm sao!

Huyền cắn răng, khoanh chân ngồi dậy, hít sâu một hơi, tay phải xuất chưởng, di chuyển từ Đan điền lên trên, một luồng sáng đỏ rực từ trong cơ thể hắn lờ mờ hiện ra, hội tụ ở yết hầu. Một hạt ngọc đỏ rực tròn xoe, có làn khí vấn vít xung quanh như mây khói, được nhả ra khỏi miệng Huyền.

– Cậu… – Đồ Đồ đột nhiên hiểu ra, hoảng hốt nắm lấy tay Huyền, lắc đầu thật mạnh:

– Không được! Cậu không thể!

Lời còn chưa dứt, một cơn gió hung hãn, cuốn theo mùi máu tanh nồng, xộc thẳng từ trên không xuống. Đôi cánh trắng đẹp đẽ kia cứ vỗ thêm một lần, đường vào địa ngục lại rộng thêm một tấc.

Huyền nắm chặt viên ngọc đỏ trong tay, đẩy bật Đồ Đồ sang một bên. Hắn còn chưa kịp đứng dậy. đôi cánh lạnh lẽo kia đã quét ngang đầu. Trong cơn đau đớn khủng khiếp, chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng nổ tung, toàn thân nhẹ bẫng, hồn phách như một cọng rơm bay dạt tới một nơi nào đó trong hư không. Dưới cũng cảm thấy bỏng rát, dường như có một bàn tay thọc vào trong, moi móc toàn bộ máu thịt và linh hồn của hắn ra ngoài.

Ánh trăng đầy trời không còn là màu trắng, cũng chẳng phải màu lam, mà là một màu đỏ nhàn nhạt, hệt như những ánh tà dương sau rốt. Trong ánh sáng tà dương, có một khuôn mặt, nhoà nhạt nhưng thân quen.

Con mèo trắng chưa hề tổn thương lấy một sợi lông, từ giữa không trung lao vụt xuống ngạo nghễ như một vương giả, vuốt phải cắm lút vào bụng Huyền trong tư thế của kẻ chiến thắng tuyệt đối. Dưới đôi cánh và móng vuốt của nó, Huyền chỉ là một con kiến nhép mà sự sống chết đều do nó định đoạt.

Hạt ngọc màu đỏ bất lực lăn xuống từ bàn tay buông lỏng của Huyền. Huyền lúc này đã sức tàn lực kiệt, mấp máy đôi môi, nhìn vào đôi mắt của con mèo trắng, có nuối tiếc song không hề oán hận. Hắn muốn đứng dậy, nhưng không đủ sức. Cái nhìn cuối cùng, Huyền dành cho Đồ Đồ, những nỗi niềm phức tạp trong đó, chỉ bản thân hắn hiểu. Khói toả như mây mủ bốc ra tán loạn từ thân thể Huyền, từng gang tấc da thịt, xương cốt dần dần thu nhỏ. Cuối cùng, Huyền biến thành một con mèo đen nhỏ bé nắm cuộn tròn trên đất.

– Huyền… – Đồ Đồ thì thầm.

Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt con mèo trắng.

Cá và mèo, vốn là kẻ địch trời sinh. Vai trò của cá, chỉ có thể là thức ăn cho mèo. Đây là sự thực được tất cả mọi người công nhận, là quy tắc cần tuân thủ.

Thế nhưng, đối mặt với một con mèo như thế này, Đồ Đồ lại mỉm cười. Một nụ cười khiến người ta liên tưởng đến sự tinh khôi của giọt sương đầu tiên trong mùa xuân, hoặc sự ấm áp của ngọn lửa đầu tiên cháy trong bếp lò giữa đêm đông lạnh.

Viên nội đan của Huyền, được Đồ Đồ lặng lẽ ngậm vào trong miệng.

Con mèo trắng thu vuốt về, liếm láp máu tươi trên đầu vuốt, cặp mắt như phủ băng sương nhìn chằm chằm vào người con gái đối diện đang mỉm cười với mình.

Mèo ăn cá, là một điều hiển nhiên.

Tứ chi của con mèo trắng lướt nhanh trên mặt đất, quét sạch chướng ngại đáng ghét là Huyền, thứ nó muốn có đang ở ngay phía trước, khẽ vươn tay là lấy được. Đáng mừng hơn cả, là mục tiêu của nó không hề có ý phản kháng, thậm chí không buồn bỏ chạy.

Đồ Đồ chỉ là một con cá, dù rằng đã sống mấy ngàn năm, cô vẫn chỉ là một con cá thích ăn kem. Cô không biết bùa chè, không biết giết chóc, thậm chí không biết bảo vệ chính mình. Thứ cô hiểu được, chỉ có một việc duy nhất.

Trong cái miệng tua tủa những chiếc răng sắc nhọn của con mèo trắng còn vương lại mùi của Huyền. Khi cặp vuốt của nó cắm ngập vào vai Đồ Đồ, nụ cười của Đồ Đồ càng rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào. Đôi tay nhỏ nhắn trắng muốt của cô dịu dàng nâng khuôn mặt của nó, hôn lên chiếc miệng đang muốn nghiến đứt yết hầu mình…

– Khải, tôi sẽ không đi đâu!

Trước khi nhắm mắt, cô nói một câu cuối cùng với con mèo trắng…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv