Hai người đi qua.
Hà Tăng để giỏ xuống: "Tổng giám Lâm."
Lâm Nại nhàn nhạt gật đầu.
"Sắp đi rừng Sơn trà rồi," Hà Tăng cười nói, "Qua bên đó ăn trưa, Tổng giám Lâm có muốn đi cùng hay không?"
Hà Tăng đây chỉ là đang mời lấy lệ, lãnh đạo khi ăn nhất định sẽ đi cùng nhóm lãnh đạo, làm sao có thể ăn cùng nhân viên cấp bậc phổ thông như vậy được. Thế nhưng thật không ngờ tới, Lâm Nại đồng ý.
Người phụ trách tập hợp mọi người lại, cùng nhau đi rừng Sơn trà.
Hôm qua các nàng lên núi, là men theo phía đông của rừng Sơn trà, còn hôm nay là tập trung ăn trưa ở khu rừng phía tây, phía đông chỉ có một con đường, nhưng phía tây lại khác, có ba căn chòi nghỉ mát lớn, trước cánh rừng còn có một nhà hàng nhỏ.
Đông Ninh đã đặt trước ở nhà hàng nhỏ, đến đó là có thể trực tiếp vào bàn. . truyện đam mỹ
Lâm Nại thật sự là ngồi cùng bàn với Hà Thanh Nhu các nàng, người phụ trách vốn định gọi cô, nhưng nhìn thấy cô nhẹ nhàng ngồi vào bàn, mới không qua mời.
Bàn này là bàn vuông, Hà Thanh Nhu ngồi chung với Lâm Nại, có đại lãnh đạo ngồi bên cạnh, khó tránh khỏi chuyện gây chú ý, cũng may Lâm Nại chỉ ngồi ăn, không có gắp thức ăn hay gì đó cho nàng.
Ăn trưa xong, mọi người qua bên chòi nghỉ trưa.
Sau đó là chụp ảnh tập thể, hái sơn trà, ba giờ hơn, đến giờ giải tán. Hà Thanh Nhu nói với Hướng dẫn viên Diệp một tiếng, sau đó cùng Hà Tăng bọn họ đi thăm Miếu Nhân duyên.
Miếu Nhân duyên nằm trên đỉnh núi, khách hành hương từ trong Miếu ra ra vào vào không dứt, xung quanh Miếu thờ trồng rất nhiều hoa cỏ, cả con đường được lát đá xanh, bao quanh bởi hai hàng cây, mỗi cây đều cột sợi dây đỏ cầu duyên, dây có mới có cũ, được thắt chặt trên các cành cây.
"Đợi chút nữa sẽ đi xin xăm, rồi tụi mình cũng đi cột một sợi dây đỏ lên." Hà Tăng hào hứng nói, "Nghe nói là cực kỳ linh nghiệm đó."
"Được." Hà Thanh Nhu đồng ý, một mặt đi dọa một mặt quan sát xung quanh, nàng theo chủ nghĩa duy vật, ngoại trừ lúc bé có đi cùng người lớn lạy Bồ Tát, bình thường rất ít khi gặp qua những chuyện này, nên bây giờ nhìn thấy mới cảm giác ngạc nhiên vô cùng.
Hà Tăng nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của nàng, mới nói: "Chị nói em biết, em đừng nên không tin nha, tâm thành tất linh, mượn chuyện xin xăm mà nói, có người xin được xăm thượng, ngược lại cũng có người xin phải xăm hạ, những cái này đều gọi là duyên số hết đó."
Hà Thanh Nhu không giải thích.
Đi xuống con đường lát đá, đi tới đại viện của Miếu thờ.
Ngay giữa khu thờ phụng có một bàn tế đàn lớn, nhang đèn rực rỡ, khói trắng bay lượn lờ, bay lên giếng trời, tiêu tan trong gió. Bên cạnh đại viện, bày rất nhiều sạp nhang đèn, Hà Tăng nhanh chóng lôi kéo nàng qua mua nhang, ba cây gộp thành một bó, một bó hai đồng.
Hà Tăng trực tiếp bỏ tiền ra mua hai bó nhang, rồi kéo Hà Thanh Nhu cùng mình đi dâng hương.
Cô lạy cực kỳ thành kính, nhắm mắt cầu thần, miệng lẩm bẩm. Hà Thanh Nhu buồn cười, nhưng cũng lạy theo.
Bởi vì nhiều người đến Miếu Nhân duyên, nên để vào trong Miếu phải xếp hàng, cả hai đợi nửa tiếng đồng hồ mới tới lượt mình.
Người giữ Miếu là một ông lão mặt đầy nết nhăn, con mắt già nua khép lại chỉ còn ti hí, ông ngồi trên một băng ghế dài, trước mặt bày một cái bàn thấp, trên bày bày rất nhiều thứ hỗn độn, sách, ống tre các loại.
Ông cũng nhìn nhìn Hà Tăng cùng Hà Thanh Nhu, trực tiếp vẫy tay: "Mời vào trong."
Hà Thanh Nhu hơi bất ngờ, nàng còn tưởng rằng bên trong một tòa Miếu thờ lớn như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều đại sư, thật không ngờ chỉ có một ông lão, có điều ông lão giọng rất mạnh, nhìn xem thấy tinh thần linh mẫn, nàng lễ phép gật đầu cùng ông, vào cửa, bỏ năm đồng vào thùng công đức.
Ông lão nhìn nàng trong chốc lát.
Tượng thần thờ phụng trong Miếu, Hà Thanh Nhu hoàn toàn không chút biết đến, Hà Tăng cũng không biết, ngược lại thì nhìn tượng thần nào được nhiều người bái lạy thì làm theo.
Bái lạy, xin xăm.
Ở mỗi tượng thần đều có đặt ống xăm, hai nàng cầm ống xăm, đi tới giữa sảnh, cầu xăm.
Hà Thanh Nhu ôm ống thẻ, bình tĩnh tâm trạng mình lại, nàng vố không mê tín, có lẽ là do hương nhang quá nồng, bị ảnh hưởng của bầu không khí xung quanh, trong lòng nàng cũng cảm thấy thành kính hơn, nàng nhắm mắt lại, rồi mở mắt, lắc ống thẻ, lắc hai lần, một thẻ tre liền rơi xuống.
Nàng đọc không hiểu lời ghi trên xăm, liền đi theo Hà Tăng, đến bàn ông lão giữ Miếu.
Hà Tăng đưa thẻ xăm cho ông lão, vẻ mặt tràn đầu nét mong chờ. Ông lão khẽ nheo mắt lại nhìn, thanh âm kéo dài: "Xăm số chín -----"
Số chín, là cửu, trường trường cửu cửu, một con số rất ý nghĩa, nhất thời mặt mày của Hà Tăng liền rạng rỡ hẳn lên.
"Xăm hạ hạ," Ông lão nói tiếp, bỏ thẻ xăm xuống, mở quyển sách ra, định giải thích với Hà Tăng, "Lấy tấm lòng cha mẹ..."
"Đừng đừng đừng," Hà Tăng vừa nghe được là xăm hạ hạ, liền không muốn nghe lời giải thích của lá xăm này nữa, nhanh chóng ngắt lời ông, "Lão bá ngài không cần giải thích lá xăm này đâu, ông nhìn xăm này đi."
Cô lấy cây xăm của Hà Thanh Nhu qua.
Ông lão nghiêng nghiêng đầu, đón lấy cây xăm, con mắt hơi nheo lại, nét nhăn trên mặt càng thêm sâu, ông chăm chú nhìn một lúc lâu, lại nhìn qua Hà Thanh Nhu.
Trong lòng Hà Thanh Nhu liền 'thình thịch' một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ cũng là xăm hạ hạ sao, hai người đều rút xăm hạ hạ, có phải là xui xẻo quá rồi hay không.
"Lão bá, xăm này ngài giải thích như thế nào ạ?" Hà Tăng thấy ông nhìn nửa ngày trời cũng không lên tiếng, liền hỏi ông.
Ông lão để cây xăm xuốngm từ từ nói: "Ta giữ Miếu mấy chục năm, đây là lần thứ hai gặp người ngẫu nhiên rút được cây xăm này."
Hà Thanh Nhu nhìn ông, chờ ông giả thích.
"Tiểu cô nương bao nhiêu tuổi rồi?"
Hà Thanh Nhu mỉm cười một cái: "29 rồi ạ."
Ông lão mở to mắt, thế nhưng có lẽ do mắt ông khá nhỏ, dù có căng mắt lên cũng không to được bao nhiêu, ông bỏ lại thẻ xăm vào trong ống, nói: "Vậy đây nhất định là một mối nhân duyên mong chờ nhiều năm mới có được một lần rồi."
Hà Tăng không rõ cho lắm: "Đây là xăm thượng thượng hay vẫn là xăm hạ hạ vậy ạ?"
Ông lão lại nghiêng đầu qua: "Là xăm Vương."
"Mang ý nghĩa gì ạ?"
"Là đoạn nhân duyên không cần tìm kiếm đâu xa nữa."
Hà Tăng bừng tỉnh: "Vậy chính là lá xăm tốt nhất rồi~."
Ông lão không để ý tới cô, phất tay, bảo hai người đi, phía sau còn cả hàng người đang chờ nữa đó.
"Bốn người phía sau, mời vào trong."
Ra ngoài Miếu Nhân duyên, Hà Tăng đi được hai bước, bỗng nhiên nghĩ tới lúc vào Miếu, Hà Thanh Nhu có cúng tiền công đức mà cô không làm, cô âm thần hối hận, lẽ ra nên cúng tiền công đức trước khi xin xăm!
Các nàng lại đi ra cái sạp nhỏ mua nhang khi nãy mua dây đỏ, Hà Tăng mua thêm một bó nhang, lại ra bàn thờ cúi lạy.
Hà Thanh Nhu đợi cô dâng hương xong, mới đi xuống con đường lát đá xanh khi nãy.
Trên con đường lát đá, có không ít các cặp đôi tình nhân đang thắt dây hồng, Hà Thanh Nhu chọn một cây thấp, lại chọn một nhánh chữ Y ít dây đỏ, Hà Tăng thì chọn một cây lớn nhất có thể.
Mấy cây đằng trước đều có người đứng cột dây, Hà Thanh Nhu đứng đợi người trước cột xong, mới tới gần. Nàng vuốt vuốt sợi dây đỏ, vòng qua cành cây, cột thật chắc tay, vừa xong, bỗng dưng phía sau có người đụng nàng một cái.
Lâm Nại ôm lấy nàng.
"Không nói một tiếng liền bỏ đi mất."
Nàng mặc kệ: "Không phải là do em đứng trò chuyện cùng Trương Tổng bọn họ hay sao."
Lúc nàng đi cùng Hà Tăng, Lâm Nại còn đang đứng nói chuyện trên trời dưới đất với mấy lãnh đạo khác, nàng liền không đi quấy rầy.
"Nói xong rồi." Lâm Nại nói, cúi đầu thân mặt áp sát vào má Hà Thanh Nhu, rút thêm một sợi dây đỏ ra, quấn đè lên sợi dây đỏ của Hà Thanh Nhu, buộc chặt.
Sau đó nghiêng người buông nàng ra.
Hà Thanh Nhu nhìn xuống sợi dây đỏ quấn chặt vào nhau của hai người, lại nhìn sang bên kia, đi ra ngoài nhìn, Hà Tăng vẫn còn đang xếp hàng.
"A Tầm bọn họ đến rồi." Lâm Nại nói.
"Nhanh như vậy." Hà Thanh Nhu hỏi, "Ở quán trọ?"
"Bọn họ đang xếp hàng xin xăm."
"Vậy có thể cùng nhau về trễ chút nữa." Hà Thanh Nhu nói, hẳn là Lâm Nại sẽ ở cùng nàng thêm một lúc nữa, có lẽ là Diệp Tầm bọn họ cũng lên đây cùng Lâm Nại rồi.
"Ừ."
Hai người ngầm hiểu cùng nhau đi dọc con đường lát đá.
Gió núi trên Miếu Nhân duyên mang đầy hương nhang khói, Hà Thanh Nhu nghĩ lại thẻ xăm vừa cầu, lén lút đánh giá Lâm Nại.
Lúc Hà Tăng cột dây đỏ xong, gặp được bạn cùng phòng, thấy các nàng qua, nhìn thấy Lâm Nại, hơi giật mình, làm sao mà đi đến đâu cũng gặp phải lãnh đạo vậy.
Có lẽ là không muốn ở quá lâu cùng Lâm Nại, bạn cùng phòng chỉ khách sáo vài câu, liền mượn cớ chuồn đi mất, Hà Tăng định lôi kéo Hà Thanh Nhu đi cùng.
"Em định gặp vài người bạn, một chút ở chỗ này đợi chị về." Hà Thanh Nhu nói.
Ngược lại là Hà Tăng cũng không muốn gặp Lâm Nại quá thường xuyên, vì vậy liền nói: "Vậy chị sẽ về cùng với mọi người, em không cần chờ chị đâu."
Hà Thanh Nhu gật đầu, cô liền chạy không kịp.
Đợi mọi người đi ra xa, Lâm Nại dắt tay Hà Thanh Nhu, kéo nàng đi vào nội viện của Miếu thờ.
Vừa vào trong, Tưởng Hành Châu liền nhìn thấy hai người, anh háo hứng cầm hai bó nhang chạy qua: "Qua đây, hai người mau quỳ xuống lạy đi, nghe nói linh lắm đó nha."
"Tôi đã lạy rồi." Hà Thanh Nhu cười nói.
Lâm Nại cũng không nhận.
Tưởng Hành Châu thắp lửa cho bó nhang, cưỡng ép nhét bó nhang vào tay hai người, đẩy hai người ra trước bàn thờ: "Hai người cùng lạy sẽ càng thêm linh, tay chân nhanh nhẹn lên."
Hà Thanh Nhu cũng ngại từ chối nữa, nghiêng đầu nhìn nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Nại, hai tay nắm chặt phần nhang trên tay, đi ra trước bàn thờ.
"Nhanh đi đi!" Tưởng Hành Châu thấp giọng thúc giục Lâm Nại.
Từ trước đến nay Lâm gia không có tập tục cúng bái thần linh, Lâm Nại cũng không quen với những chuyện này, cô se se cây nhang trên tay, đứng bên cạnh Hà Thanh Nhu, hai người cùng nhau khom người.
Tưởng Hành Châu lén lút mò lấy cái điện thoại di động ra, dựng máy chụp một tấm ngay đúng bóng lưng hai người, chuyện Lâm Nại quen với Hà Thanh Nhu, bốn người họ trên đường đến đây đã biết, vì thế mà ba 'nam sinh' trong nhóm còn lấy đó ra mà chế giễu Diệp Tầm.
Bình thường Diệp Tầm luôn là ga-lăng đến vô bờ bến, nhưng hễ gặp phải lão bản nương quán cà phê sách liền nhút nhát hẳn, cả ba người cố ý đặt trước ngày nghỉ, cả nhóm đến Trùng Khánh gặp cô, cũng đến quán cà phê sách kia ngồi nửa ngày trời, nhằm xác định nhan sắc mỹ miều của lão bản.
Lão bản nương quán cà phê sách cũng họ Hà, tên Hà Dư, tính tình ôn hòa, điểm ấy cùng Hà Thanh Nhu là giống nhau, có điều tính cách của lão bản nương cởi mở hơn, mặc kệ bọn họ nói gì, cô ấy đều cười đáp, cả nhóm liền không khách sáo mà hỏi một đống lớn chuyện.
Lúc Diệp Tầm bước vào trong quán cà phê sách khi đó, nhìn thấy cả đám cười cười nói nói, cả bộ mặt đều đen thành than.
Tưởng Hành Châu bọn họ còn cố ý gọi thức ăn xong không trả tiền, bắt cô đứng ra trả, định tạo cơ hội cho cô, nào ngờ đâu cô thật sự chỉ đi tính tiền, suốt quá trình chỉ nói đúng năm chữ ------ Bàn bên đó bao nhiêu.
Cả ba đều nhất trí, cảm thấy cô nên sống độc thân là vừa.
Bái lạy, dâng hương, Hà Thanh Nhu cắm nhang vào lư hương, Lâm Nại thì theo sát phía sau.
Dâng hương xong, Diệp Tầm ba người cũng vừa đi tới.
Hà Thanh Nhu lần lượt chào hỏi cùng ba người họ.
Tưởng Hành Châu thích náo nhiệt nhất, thấy mọi người đến đủ, liền đề nghị đi qua khu đông nam Cát Tiên Sơn đi dạo quanh khu tượng đá, cả nhóm thấy không chỗ nào đi, liền đồng ý.
Năm giờ rưỡi, đoàn người rời Miếu Nhân duyên, về khách sạn.
Khách sạn Hà Thanh Nhu ở đã đầy, bốn người chỉ còn có thể đặt phòng ở địa phương lân cận. Buổi tối, bốn người lại hẹn hai nàng ra ngoài tụ tập.
Hết chương 51.
- --------------
Madpuff: Hôm nay Wattpad bị gì á, mình không up trên laptop được nên xài đỡ app di động. Nếu có lỗi gì mn nói mình nhé!