"Ừ." Hà Thanh Nhu bình tĩnh dời tầm mắt mình đi, thế nhưng vẫn vô thức liếc nhìn cảnh xuân một chút, Năm Lạng nghe được giọng nói cũng từ trong ổ nhảy ra, vòng qua vòng lại quanh cô, dùng chân cào cào giày cô.
"Tôi vừa mới xin nghỉ nửa ngày giúp chị, vì thế nên mới không gọi chị dậy." Lâm Nại nói, "Điểm tâm vừa nấu xong, ăn chung nha?"
Hà Thanh Nhu gật đầu, đi rửa mặt trước, rồi mới ngồi vào bàn ăn, trong cái đĩa sứ trắng trên có hai quả trứng chiên, kế bên đặt ly sữa, điểm tâm này thật đúng là... đơn giản. Nàng ngồi xuống, Năm Lạng liền nhảy lên trên ghế, xoay qua ngồi chồm hổm lên trên đùi nàng.
Nàng xoa xoa bóp bóp gáy của tiểu tử, Năm Lạng thoải mái đến híp mắt lại, ngoan ngoãn cạ cạ bàn tay của nàng.
"Nó như vậy mà lại rất dính lấy chị." Lâm Nại nhấp một hớp sữa rồi nói, "Tôi còn lo là nó sẽ cào xước tay chị, dù sao thì bình thường nó bị nuông chiều đến ngang ngược, a di trong nhà cũng không cho đụng."
"Không có, Năm Lạng rất nghe lời." Hà Thanh Nhu trả lời, Năm Lạng nghe thấy giọng nói của nàng, nghiêng đầu 'meo' một tiếng, rất khôn khéo.
"Có thể là do nó thích mỹ nhân." Lâm Nại nói, lúc nói những lời này, cũng không quên nhìn sang Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu cúi đầu chuyên chú ăn, nhai kỹ nuốt chậm, nghe rất hiểu từng chữ trong câu nói của cô, nhưng trầm mặc không nói.
"Ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đến công ty," Lâm Nại nói, "Hai giờ chiều mới tới giờ làm, không cần phải gấp."
"Ừm," Hà Thanh Nhu đáp, nàng ngẩng đầu nhìn người đối diện một chút, nhìn thấy ánh nhìn của đối phương luôn nhìn thẳng vào mình, bất chợt nàng cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, rất không tự nhiên đáp, "Cô đừng nhìn nữa, nhìn nữa là hoa cũng nở luôn rồi đó."
Lâm Nại nhíu nhíu mi, thầm nghĩ 'Hoa cũng không đẹp bằng chị', nhưng không nói ra.
Hai người ăn điểm tâm xong, Lâm Nại rửa chén dọn dẹp, Hà Thanh Nhu ngồi ở phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, Năm Lạng dán sát kế bên nàng, trực tiếp nằm ngửa ra, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ, còn ngáy cả lên. Hà Thanh Nhu nửa suy nghĩ nửa quan sát, nhìn nhìn cái bụng tròn vo căng phồng của nó, nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng chọc chọc, nó liền khẽ co co cái chân sau, nhưng không có một dấu hiệu tỉnh giấc nào.
Nàng lại giương mắt nhìn qua hướng phòng bếp, vừa may có thể nhìn thấy bóng lưng cao gầy của đối phương, dưới tầng áo ngủ tơ lụa, chính là cặp chân vừa thon lại dài, cử động qua lại, rất mê người...
Miệng Hà Thanh Nhu có chút khát khô, ngón tay siết chặt cái gối trên ghế salon.
Nàng không phải là Liễu Hạ Huệ -Tọa hoài bất loạn[1], thân làm người bình thường, nhu cầu nhất định là có, nhưng nàng luôn tự khắc chế, trước đây sự chú ý đều đặt hết vào công việc, đối với những chuyện đó thật sự là không để tâm đến, thế nhưng có thể là từ sau khi gặp được Lâm Nại, mọi thứ dường như đều trở thành một mớ bòng bong, rất nhiều chuyện không nên phát sinh đều đã xảy ra, rõ ràng là những chuyện có thể từ chối được, vừa định lên tiếng lại thấy không đành lòng.
Mà tối hôm qua, nàng có cảm giác, đó là thật, thế nhưng hơn cả mức đó, lại chính là nỗi sợ hãi, nếu lúc đó Lâm Nại không buông tay, sẽ như thế nào?
Ngay cả nàng cũng không rõ ràng cho lắm.
Thời điểm chưa quen biết nhau, có thể ở trên giường từ nửa đêm đến hừng đông, còn bây giờ là quan hệ cấp trên – cấp dưới, dục niệm là có, cảm giác cũng có, thế nhưng chính là khoảng cách ngay giữa đó, nàng không bước qua được, luôn cảm thấy có chỗ không ổn, không nên có chuyện như vậy.
Nàng biết, có một số chuyện, tưởng chừng như là vô ý, nhưng thật ra đều là cố ý, sống đến ba mươi năm rồi, những khả năng đó không phải là nàng nhìn không ra, thế nhưng đến lần này đến lần khác đều bị lôi kéo vào nó.
"Đang nghĩ gì vậy?" Không biết là Lâm Nại đã rửa xong chén đĩa, đi ra từ lúc nào, cô xoa xoa tay, cởi tạp dề ra, treo lại lên giá mắc áo.
Cái khoát tay khẽ động này của cô, vô ý liền để lộ phong cảnh.
Hà Thanh Nhu chớp chớp mắt, nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Cô chú ý một chút." .
||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
"Gì cơ?" Lâm Nại thắc mắc, không hiểu nàng đang nhắc tới chuyện gì.
Hà Thanh Nhu không trả lời, ánh mắt nhìn đảo từ trên xuống dưới, dùng điều này để ám chỉ, nàng ngược lại còn vô cùng chính khí, không liếc nhìn xuống phần đùi.
Lâm Nại đã hiểu ý của nàng, cười cười, trái lại với sự ngượng ngùng, ngược lại cô còn ngồi ngồi xuống trước mặt ai kia, biết nhưng vẫn hỏi: "Làm sao vậy?"
Hà Thanh Nhu im lặng, thật sự là chưa thấy qua da mặt ai dày đến như vậy.
Lâm Nại không chút ngay thẳng, có lẽ là đột nhiên nổi tà tâm muốn trêu chọc nàng một chút, dù sao thì ngày thường, Hà Thanh Nhu thật sự là quá nghiêm túc cùng đứng đắn rồi, cô lấy tay khều khều lòng bàn tay Hà Thanh Nhu, rồi còn cù lét cả eo người ta nữa, vừa cù vừa nói: "Chị nói mau..."
Hà Thanh Nhu bị hù dọa đến trực tiếp lui về sau vài bước, lùi không được bao nhiêu thì đụng đến cạnh ghế salon, tiến thoái lưỡng nan.
"Chị trốn đi đâu," Lâm Nại nhanh tay lẹ mắt kéo cổ chân nàng lại, dùng sức kéo mạnh một cái, đem người ta kéo tới thân dưới liền đè xuống, "Chạy không thoát đâu!"
Hà Thanh Nhu kinh ngạc nhìn cô, bỗng nhiên cong môi cười cười, biết mình không lay chuyển được người này, thẳng thắn trực tiếp nằm bất động: "Tôi không có tránh, chỉ là bị bất thình lình cô hù dọa."
Vốn dĩ là Lâm Nại định cù lét Hà Thanh Nhu, nhưng khoảng cách gần như vậy, cặp môi đỏ mọng mở ra khép lại ngay trước mắt, người dưới thân lại vừa thơm vừa mềm, cô không khỏi cảm thấy chệch mục tiêu, trong thân thể như có tiếng gào thét dữ dội, thúc giục cô tuân theo suy nghĩ chôn sâu trong nội tâm mình.
Lâm Nại khác với Hà Thanh Nhu, ban đầu, cô không nhận ra tính hướng của mình rõ ràng cho lắm, cô lớn lên cùng Lâm mẹ, chịu sự giáo dục rất truyền thống, khi ý thức được chính mình là đồng tính luyến, cũng chính là lúc có cảm giác với phái nữ, khi đó, đã lên đến đại học rồi.
Phương pháp đơn giản nhất để kiểm nghiệm xu hướng tính dục của một người, chính là nhìn xem bản thân bị thôi thúc bởi nam hay nữ, nói trắng ra, chính là muốn ngủ cùng nam hay nữ, đương nhiên, lúc cô còn đến trường, đương nhiên là chưa thử qua rồi, chỉ là có một ngày, đột nhiên cô tỉnh ngộ, so với vóc người cao lớn cùng cơ bụng rắn chắc, cô càng thích khuôn ngực mềm mại cùng cặp chân vừa thẳng, vừa thon, lại dài, muốn được âu yếm phụ nữ hơn.
Lúc vừa nhận ra, tất nhiên là nội tâm rất bối rối cùng đau khổ rồi, thế nhưng dần dần rồi cũng tiếp nhận, bởi vì càng trốn tránh chính là lại càng tự mua dây buộc mình, cơ bản là vô nghĩa mà.
Cô ngưng mắt nhìn Hà Thanh Nhu, ngửi được khí tức trên người đối phương, tâm tư không khỏi nhộn nhạo, mọi suy nghĩ đều giống như thiên lôi gặp địa hỏa vậy, xoẹt xoẹt – đùng đùng đánh phá lý trí cô, cháy đến nổ lốp bốp không ngừng, não nóng như thiêu đốt, cô ôm lấy Hà Thanh Nhu, vùi đầu vào cần cổ nàng, giọng khan khan: "Ừm..."
Chân dài cuốn lấy đối phương, hàm xúc nhưng chứa đầy vô vàn ý tứ mà co co lên.
Hà Thanh Nhu hơi nghiêng khuôn mặt, không tỏ thái độ.
Lâm Nại xem như nàng ngầm thừa nhận, trước tiên liền hôn một cái lên mặt nàng, không bị đẩy ra, không từ chối. Lâm Nại liền tùy ý, can đảm hơn.
Hà Thanh Nhu nhắm mắt lại, thoáng chuyển hướng hai chân, có lẽ là nàng bị điên thật rồi, không biết mình đang làm gì, ngay cả hậu quả cũng không thèm quan tâm đến nữa.
...
"Meo meo meo meo ―― "
Ngay lúc ý loạn tình mê, một tiếng 'meo', đem cả hai người suýt nữa bốc cháy kia bừng tỉnh lại.
Thì ra trong lúc cả hai cùng 'chơi đùa', chẳng biết lúc nào đã 'hất văng' mèo xuống ghế, Năm Lạng lăn tròn hai vòng trên thềm nhà êm ái, hoa mắt, có thể là đầu óc còn đang lơ lửng, một lúc sau nó mới phát hiện mình đang đo đất, cái đầu lệch lệch, thấy hai người nào đó quấn quýt với nhau trê ghế salon, liền bất mãn 'meo' lên, tức giận đến ria mép cũng muốn dựng hết lên trời.
Lúc này Hà Thanh Nhu liền bừng tỉnh như bị tạt nước, nàng vội vàng đứng lên, xử lý y phục xốc xếch, giả ý che che miệng, che giấu tâm tình.
Lâm Nại không nhúc nhích, giống như người không xương mà dựa lưng vào ghế salon, cặp chân dài chéo lại, ánh mắt nhìn nàng thẳng thừng.
Hà Thanh Nhu bị cô nhìn tâm sinh sợ hãi, cầm áo khoác mình lên, giọng ngang ngang: "Đến sớm một chút, tôi đi trước."
Nàng động một bước, Năm Lạng lại thừa cơ nhào tới, ôm giày cao gót của nàng chơi đùa, nàng liền không dám động đậy.
Phía sau, Lâm Nại đứng lên, từ phía sau vây lấy nàng, cằm đặt lên bả vai nàng, trầm giọng nói: "Đợi một chút cùng đi..."
Bỗng dưng Hà Thanh Nhu siết chặt góc áo, bởi vì dùng quá sức mà đốt ngón tay nhỏ bé cũng trắng bệch.
Hai người một trước một sau đi vào công ty, Hà Thanh Nhu đi vào trước, vừa ra thang máy liền đụng phải Trì Gia Nghi.
"Thanh Nhu!" Trì Gia Nghi gọi nàng, "Sáng nay làm gì mà xin nghỉ vậy? Đến phòng làm việc không gặp được cậu, mình gửi Wechat cũng không trả lời, mình còn định tan tầm tới nhà cậu nhìn một cái nữa."
Hà Thanh Nhu sửng sốt, nàng không nhìn qua điện thoại di động, không biết.
"Bận một chút việc riêng thôi, làm sao vậy?"
"Không có gì, tiền tuyến đánh xong rồi, nên tối nay định hẹn cậu ra ngoài uống gì đó, thả lỏng một chút." Trì Gia Nghi nói, tầm mắt cũng không ngừng thăm dò nàng, việc riêng, từ lúc Hà Thanh Nhu bắt đầu làm việc cho đến này, chưa từng bởi vì có việc riêng mà xin nghỉ qua, việc riêng quan trọng đến như vậy à?
Vừa liếc mắt nhìn qua, bỗng nhiên cô nhìn thấy ở sâu... sâu trong đó, là ở trên xương quai xanh của Hà Thanh Nhu, dù có lớp cổ áo che lại, mặc dù nhìn không rõ cho lắm, nhưng cô lia một cái liền biết đó là cái gì.
Cô kéo Hà Thanh Nhu vào một góc, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được: "Cậu... gì gì đó rồi?"
Hà Thanh Nhu cứng đờ, lập tức phủ nhận: "Không có."
Trì Gia Nghi nghi ngờ nhìn nàng một cái, tất nhiên là không tin: "Gạt con nít à!"
"Là sự thật," Hà Thanh Nhu biện giải, "Cậu đừng đi loạn tưởng."
"Vậy tối hôm qua cậu ngủ ở chốn nào vậy? Để mình nói cậu nghe, tối hơm qua mình có qua nhà cậu, nhà cậu không có ai, đừng nghĩ tới chuyện gạt mình." Trì Gia Nghi cười hí hửng, con mắt tia tia vào trong cổ áo của nàng, "Với ai vậy? Cái người lần trước?"
Hà Thanh Nhu thật sự là hết đường chối cãi, có nói cũng không giải trong sạch được
Trong lúc hai người giằng co, cửa thang máy mở ra, một thân tiểu tây trang màu đen – Lâm Nại – từ bên trong đi ra, tấm lưng của Hà Thanh Nhu liền căng thẳng lên trong nháy mắt.
[1] Tọa hoài bất loạn
Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.
Một phụ nữ vô gia cư đã tìm nơi trú ẩn trong một đêm đông lạnh. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô ấy có thể chết vì lạnh, nên ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp chặt cơ thể của cô vào mình. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn.
Nhờ điều này, ông được xem là một nam tử hán chính trực, và có một câu tục ngữ về ông: Tọa hoài bất loạn (ngồi mà trong lòng vẫn không loạn).
Hết Chương 14.
- --------------
Beta trong lúc hối hả, có lỗi chính tả xin báo mình nhé! (・ω<)