W.
Đã mấy ngày rồi Nhà thiết kế không đến quán cà phê.
Không điện thoại, không nhắn tin, cũng không thấy người đâu cả.
Không một lời nào, cứ như đột nhiên biến mất.
Nếu không phải chỗ ngồi độc quyền của Nhà thiết kế vẫn còn mấy thứ tạp nham,
Chủ quán quả thực phải nghi ngờ, liệu có phải người này cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.
Có lẽ tại anh ấy không muốn nhìn thấy mình.
Chủ quán đặt sổ sách trên tay xuống,
Y không thể nào tập trung được.
Ngày đó, ngay trước mặt mọi người, y cường hôn Nhà thiết kế, sau đó lại từ chối lời tỏ tình của anh,
Bây giờ nhớ tới chuyện đó,
Trong lòng vẫn dâng lên một trận cảm xúc không nói rõ thành lời được.
Tim y đập loạn nhịp.
Lời tỏ tình của Nhà thiết kế, khiến y hoảng sợ
Tuy rằng, Chủ quán thật sự thích anh.
Người kia, lúc nào cũng nghiêm túc, lại lạnh lùng.
Nhưng Chủ quán biết, anh luôn mang đến cho người ta những dịu dàng bất ngờ,
Ở bên anh, dường như thời gian cũng chậm lại —
Đó là một loại bình yên khiến người ta cảm thấy nó quá xa xỉ.
Chủ quán nghiện nó.
Nhưng mà ngày ấy, khi y thấy được rõ ràng sự nghiêm túc trong mắt Nhà thiết kế lúc anh thổ lộ,
Y bỗng có chút không biết phải làm sao.
Y thậm chí không biết bản thân mình rốt cuộc đã chuẩn bị tốt chưa.
Y muốn cái gì, Nhà thiết kế muốn cái gì,
Trong một tình huống hỗn loạn như thế,
Y không thể nào suy nghĩ được,
Trời biết y hi vọng mình có thể làm giống như suy nghĩ lúc trước, mỉm cười trả lời anh một câu: Thật là khéo, em cũng thích anh.
Nhưng kết quả, y lại đẩy anh ra.
Một người cô đơn đã lâu, sẽ trở nên nhút nhát.
Mà cái hôn hôm đó, dường như đã cướp sạch dũng khí của y.
Chủ quán, một trà sữa mang đi.
Một giong nói trong trong làm Chủ quán lấy lại tinh thần.
Y ngẩng đầu, phát hiện là cô gái của công ty thiết kế lần trước mua rất nhiều cà phê.
Chủ quán vừa bắt đầu bận rộn, vừa giả bộ lơ đãng hỏi: Công ty các cô nhàn thật đó, không phải tăng ca nữa à?
Cô gái cười cười: Nhân viên bình thường như bọn tôi xong việc là có thể tan tầm rồi. Chỉ có sếp là ngày nào cũng tăng ca, còn bận hơn cả bọn tôi.
Chủ quán nhịn không được run người một cái: Sếp? Là người lần trước mời các cô uống cà phê ấy hả?
Cô gái gật đầu: Đúng thế, anh gặp rồi mà, không phải anh còn tặng anh ấy một ly trà đó thôi. Đấy là Tổng giám đốc của bọn tôi, mấy ngày nay, hôm nào cũng tăng ca ở công ty.
Cô gái mua cà phê đi rồi, Chủ quán bắt đầu nhìn di động ngẩn người,
Ngón tay y lướt qua tên Nhà thiết kế trên màn hình một lần rồi một lần.
Y cảm thấy có gì đó trong tim y đang đòi nhảy ra ngoài.
Rốt cuộc là cái gì cơ chứ?
Y rất muốn biết.
Vì thế y ra khỏi quán cà phê, đi về phía tòa nhà công sở.
Từ quán cà phê đến công ty thiết kế chỉ là quãng đường rất ngắn,
Bước chân của Chủ quán vô cùng thong thả.
Nhưng y biết, mỗi một bước đều là một đường y muốn chạy.
Chủ quán chậm chạp đi vào công ty thiết kế.
Bên trong hơi tối, hơn nữa rất yên lặng, chỉ còn gian phòng trong cùng còn sáng đèn.
Đó hẳn là văn phòng của Nhà thiết kế.
Chủ quán nhẹ nhàng bước tới,
Còn chưa tới cửa, qua lớp kính trong suốt, đã thấy Nhà thiết kế đang chăm chú nhìn máy tính.
Khi y đang định rời đi,
Trong phòng lại truyền ra tiếng nói chuyện có chút kì quái:
Mộ Dung Vân Hải tôi, thề với đất rộng, với trời cao, với mây, với gió, với hoa, với áng cầu vồng, cả đời này tôi chỉ yêu mình Sở Vũ Tiêm, tôi sẽ khiến cô ấy vui vui vẻ vẻ cả đời, cho đến khi già, rồi chết đi.
Chủ quán: ...
Chủ quán thấy Nhà thiết kế cau mày, nhấn chuột một cái, tiếng nói chuyện lại thay đổi:
Tử Vi, nàng cố ý làm ta lo lắng, sợ hãi có phải hay không? Nàng không muốn ở bên ta cả đời hay sao? Trước kia thân phận của nàng không minh bạch, ta đã lo lắng, sợ hãi, nay thân phận nàng rõ ràng rồi, ta vẫn phải lo lắng, sợ hãi. Ta xin nàng, chúng ta hãy kết thúc những ngày tháng không yên này đi có được không?
Lách cách, lạch cạch, chuột lại được click hai cái, lần này là một giọng nói hơi trầm: I have crossed oceans of time to find you.
...
Chủ quán chợt nhận ra, Nhà thiết kế đang làm cái gì.
Những câu vừa rồi hình như là mấy câu tỏ tình trong phim thường chiếu trên TV,
Tuy y không rõ vì sao bỗng dưng Nhà Thiết lại nghĩ ra việc xem mấy thứ này,
Nhưng, Chủ quán biết,
Nhất định là vì y.
Chủ quán xoay người, nhẹ nhàng dựa vào tường,
Trời bên ngoài đã hơi tối.
Qua khung cửa sổ, y có thể thấy được nhà nhà đã lên đèn, sao trên trời cũng đã xuất hiện.
Trong phòng làm việc, Nhà thiết kế vẫn đang mở từng đoạn, từng đoạn tỏ tình đủ các kiểu,
Có vài cái nghe rất buồn nôn;
Có vài cái nghe thực chân thành.
Chủ quan hơi nhắm mắt lại:
Những người khác nhau, nói những câu khác nhau, thực ra lại chỉ đang làm cùng một việc.
Y thở dài một hơi.
Từ lúc bắt đầu lâu lắm rồi,
Nhà thiết kế đã gieo một hạt giống trong lòng y.
Hạt giống ấy đã nảy mầm,
Mỗi một ngày, nó lại lớn thêm.
Đến giờ phút này —
Chủ quán chạm vào ngực mình:
Nó đã tới lúc nở hoa rồi.
Một câu thoại trong phim "Cùng ngắm mưa sao băng 2" (hay còn được gọi là BOF phiên bản Trung Quốc) của nhân vật nam chính Mộ Dung Vân Hải.
Một câu thoại trong phim "Hoàn Châu Cách Cách" của nhân vật Phúc Nhĩ Khang.
"Tôi đã vượt qua bao đại dương thời gian để tìm thấy em" – Một câu thoại nổi tiếng trong phim "Bram Stoker's Dracula" (Bá Tước Dracula) của nhân vật bá tước.
X.
Nhà thiết kế hôm nay đi làm sớm.
Thời gian đi làm là 9h, 8h anh đã tới văn phòng.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cúc cổ cùng cúc tay đều đóng cẩn thận.
Bên ngoài là một bộ âu phục sẫm màu,
Trên cổ còn có một chiếc cà vạt màu đỏ thẫm.
Hai tay anh đan vào nhau, nghiêm túc ngồi ở chỗ mình.
Khi thư kí đi làm sớm thấy anh, liền giật mình —
Rất lâu rồi không thấy Nhà thiết kế nghiêm túc như vậy.
Thư kí dè dặt hỏi: Kỷ tổng, hôm nay có phải có chuyện gì quan trọng cần thông báo à?
Nhà thiết kế gật đầu: Đúng vậy, một chuyện rất quan trọng.
Một chuyện liên quan đến đại sự cả đời.
Thực ra Nhà thiết kế đã dựa theo đề xuất của nhân viên đưa ra trong buổi họp ngày đó,
Xem không ít mấy trích đoạn tình yêu, còn kết hợp với tính cách của Chủ quán,
Nghiên cứu xem tỏ tình lần nữa như thế nào,
Thậm chí còn tưởng tượng ra cách đối phó với từng loại câu trả lời.
Anh đã chuẩn bị mấy ngày rồi,
Nhưng trái tim vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Có lẽ đây chính là cái gọi là "sự tra tấn ngọt ngào".
Cuộc đời mỗi con người,
Dường như sẽ phải trải qua tâm trạng không thể chờ đợi được, lại còn bất an như thế này, mới có thể hoàn chỉnh.
Cuối cùng cũng chịu được đến lúc tan tầm,
Nhà thiết kế cố gắng như mọi người, bình tĩnh bước vào quán cà phê,
Chủ quán đang dọn bàn.
Nhà thiết kế đi đến trước mặt y, nói:
Tủ lạnh ở nhà bị hỏng, nhưng bên trong vẫn còn ít rau củ, anh mang đến đây luôn rồi, cơm tối làm luôn ở chỗ em, rồi ăn có được không?
Chủ quán hình như đối với việc sau vài ngày anh đột nhiên xuất hiện cũng không có gì quá bất ngờ,
Chỉ gật đầu nói: Được.
Trong quán cà phê có một gian bếp nho nhỏ giản dị,
Cơm trưa và cơm tối bình thường Chủ quán đều tự mình giải quyết trong gian bếp nhỏ này.
Nhà thiết kế ngồi trước bàn ăn lột đậu tương.
Chủ quán dọn dẹp bên ngoài xong, ngồi xuống đối diện anh bắt đầu tính sổ,
Vừa tính vừa lải nhải không ngừng —
Rau lại tăng 5 mao tiền rồi;
Hôm nay có một vị khách làm vỡ một cái ly thủy tinh trong quán;
Cái tiệm bánh mì mới mở ở bên đường có khuyến mại;
...
Nhà thiết kế lột vỏ đậu xong, đi vào bếp gọt gì đó xong, đi ra vẫn thấy y đang tính tiền.
Nhà thiết kế nhìn y một cái: Này!
Chủ quán không ngẩng đầu lên: Sao?
Nhà thiết kế: Anh có nhà, có xe, còn có công ty.
Chủ quán gật đầu: Vậy à, nhà thiết kế nổi tiếng ngay cả mấy thứ đó còn không có, thì coi sao được.
Nhà thiết kế: Anh thật sự rất có tiền.
Chủ quán: Người có tiền xin chào, người có tiền tạm biệt.
Nhà thiết kế: Vậy nên —
Chủ quán: Vậy nên?
Trước mặt Chủ quán bỗng xuất hiện một cái bát thủy tinh trong suốt đựng đầy đậu tương, bên trên là một củ cà rốt được gọt thành hình trái tim.
Y ngẩng đầu.
Nhà thiết kế có chút căng thẳng nhìn y:
Vậy nên, em có muốn ở bên cạnh anh không?
Y.
Cách tỏ tình này,
Là anh ấy đúc kết được từ tối hôm xem mấy trích đoạn phim ấy sao?
Bát thủy tinh trong suốt, đậu tương xanh biếc, cà rốt màu da cam,
Làm thiết kế có khác, nhìn thôi đã thấy đẹp.
Nhưng mà, nếu nghe lời anh nói,
Người không hiểu rõ nhất định sẽ nghĩ Nhà thiết kế muốn dùng tiền tài hấp dẫn y.
Nhưng Chủ quán biết, ý anh không phải vậy.
Y nghĩ rằng, Nhà thiết kế chỉ muốn nói cho y biết —
Anh rất an toàn, rất đáng tin cậy.
Chủ quán nhịn không được nở nụ cười.
Rõ ràng khi anh tới, cũng đã đoán được hôm nay anh sẽ nói gì,
Nhưng khi chính tai mình nghe, trong lòng vẫn không ngừng rung động.
Y ngẩng đầu, đưa tay trái ra cầm lấy tay phải của Nhà thiết kế:
Anh còn nhớ "hợp đồng" khi anh đăng kí chỗ ngồi độc quyền mà chúng ta đã kí không?
Nhà thiết kế gật đầu.
Tay Chủ quán chậm rãi dùng nhiều sức hơn, bắt đầu kéo cả Nhà thiết kế về phía y:
Hai ngày trước tôi cẩn thận nghiên cứu, phát hiện ra, nghiêm túc mà nói, cái thứ hợp đồng mà chỉ kí tên thôi không được chính quy cho lắm...
Nhà thiết kế bị hành động của y làm cho có chút ngây ra, thân thể cũng thuận theo lực kéo của y nghiêng về phía trước.
Anh biết mà, tôi là một người luôn tuân thủ pháp luật...
Càng lúc càng gần.
Giọng nói của Chủ quán hơi run lên, có chút khàn khàn.
Suy nghĩ vì quyền lợi của cả hai bên...
Càng lúc càng gần hơn.
Nhà thiết kế dường như đã hiểu ra cái gì, anh thấy tim mình bắt đầu đập loạn xạ.
Tôi cảm thấy, mối quan hệ của chúng ta nên chính thức một chút —.
Tuy rằng cách một cái bàn, nhưng khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ cùng lắm bằng một hạt gạo.
Tay bọn họ đan vào nhau, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Chủ quán nhìn vào mắt Nhà thiết kế, nói từng chữ một:
Em thích anh. Chúng ta ở bên nhau đi.
Sau đó, y còn chầm chậm mà nghiêm túc hôn lên môi Nhà thiết kế:
Ngày mà bản hợp đồng có cả hai bên ký tên, đóng dấu chính thức có hiệu lực.