*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hương vị gia đình, bốn món một canh nha ♥
Sau khi vào thu, Khang Ngôn mới thật sự chuyển đến sống với Trầm Bạch. Trước lúc chuyển nhà, Khang Ngôn có đem một số đồ đạc cầm được, tay xách nách mang đem đi rồi.
Còn lại có một số đồ không thể đem đến nhà anh, cậu chỉ chọn một ít đồ cần thiết bỏ vào hành lý, chờ Trầm Bạch đến sẽ chuyển đi. Khang Ngôn không có thói quen yêu thương chăn giường, nhưng nhìn thấy chiếc giường mình đã ngủ mấy năm, sau này sẽ mất đi điều quen thuộc ấy, trong lòng có chút không nỡ, càng lúc càng luyến tiếc không gian tràn ngập hương vị của bản thân.
Cũng may là khí trời không tồi, ánh nắng chiếu vào trong nhà, soi rõ quang cảnh xinh đẹp. Quả thật, chọn hôm nay làm ngày chuyển nhà quả là không tồi.
“Xong hết chưa?”
Đang đếm lại đồ đạc trong hành lí, nhìn quanh quất xem mình có bỏ xót gì không thì Trầm Bạch đã mở cửa, mỉm cười với cậu.
“Cũng gần rồi, mấy cái còn lại thì chờ người đến thu dọn thôi”
Lúc hai người ôm đồ đạc đi xuống dưới lầu thì gặp được mấy người hàng xóm, Khang Ngôn liền cùng họ nói chuyện rôm rả. Cũng gần đến lúc nhà dỡ bỏ, mọi người đều phải dời đi, nên từ trên xuống dưới đều là người đang chuyển nhà, so với lúc trước thì náo nhiệt hơn.
Qua lại mấy lượt, đồ đạc cũng đã đóng gói chuyển hết xuống dưới. Sau khi khép cánh cửa lại, Trầm Bạch nhìn Khang Ngôn cười tà tà: “Từ nay về sau, em chính thức thành người của anh rồi”
Hôm nay, Trầm Bạch mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, lại còn là màu xanh nhạt mà Khang Ngôn thích nhất. Cậu nhìn chăm chú vào bên mặt của Trầm Bach, đột nhiên trong lòng bỗng được hâm lên bằng một tia ấm áp.
“Làm sao mà nhìn anh mãi thế?”, thấy Khang Ngôn không nói câu nào mà cứ nhìn mình chằm chằm, Trầm Bạch vuốt vuốt cằm hỏi, “Hôm nay hẳn không có chuyện râu cạo chưa sạch đâu ha?”
Nhìn Trầm Bạch thêm một lúc lâu, Khang Ngôn mới chậm rãi nói: “Không có, hôm nay anh rất đẹp trai”
Nếu không phải đang có nhiều người qua lại, Trầm Bạch thật sự muốn hôn Khang Ngôn mấy cái, vì thế liền nhẫn nhịn chịu đựng. (tội thằng bé=]])
Đến nửa chiều đã xử lí xong tất cả, Khang Ngôn đang sửa soạn lại phòng mình. Trầm Bạch đôi lần đã nói sẽ phụ với cậu một tay nhưng đều bị Khang Ngôn từ chối. Cho nên anh đành phải nằm trên sô pha ở phòng khách xem tin tức, hoặc là cứ nằm một hồi lại chạy đến trước cửa phòng nhìn Khang Ngôn bận rộn thu xếp.
Nhưng chuyện gì cũng không cho anh mó tay vào, cũng khiến Trầm Bạch nhanh cảm thấy chán, anh liền bắt đầu kêu gào với Khang Ngôn, đòi cậu phải ra nghỉ ngơi nhưng cậu hoàn toàn không thèm để ý đến anh.
Cho nên, cuối cùng là Khang Ngôn bận rộn cả một chiều, còn Trầm Bạch thì vì quá chán nên không biết khi nào đã ngủ quèo trên sô pha, lúc tỉnh lại đã thấy trên người được khoác thêm tấm chăn mỏng. Anh nhìn đồng hồ, đã năm giờ hơn rồi.
Đi đến phòng Khang Ngôn nhìn quanh quẩn một lát, mọi thứ đều đã được sắp xếp xong. Đồ đạc được bày trí không khác gì căn nhà xưa, có lẽ người kia vẫn nhung nhớ, cho nên đã sắp xếp giống như trước, hèn chi không chịu cho mình phụ giúp là phải.
Thế nhưng, người đâu?
Trầm Bạch lúc trở lại phòng khách vẫn còn suy nghĩ Khang Ngôn đã lẩn chỗ nào. Vừa lúc Khang Ngôn mang tạp dề từ phòng bếp đi ra, tạp dề này là trước đây do Hàn Đống cùng Lí Tuệ đem đến, là Lí Tuệ từng dùng. Tuy rằng phòng bếp trong nhà có nguyên liệu đầy đủ nhưng Trầm Bạch không hề nấu cơm, quá lắm thì chỉ dùng lò vi ba hâm nóng ít thức ăn mà thôi.
“Anh tỉnh rồi? Nhìn anh ngủ trên sô pha say quá, không ngờ lúc ngủ anh cũng đáng yêu thế đó”
Đại khái là lần đầu tiên nghe được Khang Ngôn dùng từ “đáng yêu” để nói về mình, anh cảm thấy đây quả thật là một cách nói rất thân mật, khiến cho bụng anh không ngừng gào thét. Là tên quái nào dám nói đàn ông hai lăm tuổi thì không có quyền được gọi là “đáng yêu” chứ?
“Em nấu cơm sao?”
Mỗi lần Hàn Đống cùng Lí Tuệ đến nhà nổ súng, Trầm Bạch đều thấy cuộc sống của mình mới chính thức là “sống”. Tuy rằng thức ăn ở nhà hàng cao cấp là không thể chê được, nhưng mỗi khi cùng Hàn Đống và Lí Tuệ ăn cơm, Trầm Bạch luôn mỉm cười hạnh phúc. Bởi vì lúc ấy, thức ăn mới đúng là có mùi vị “gia đình”.
“Ừ, em nấu canh trước, sau mới làm thức ăn”
“Em dọn phòng xong là đi mua đồ ăn, sau đó quay về bếp nấu nướng?”
“Dù sao cũng tiện luôn mà”
Trầm Bạch đến gần, nhìn sâu vào cậu, sau đó tiến gần thêm, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Bốn món ăn một món canh, chính là bữa cơm gia đình, lại làm cho Trầm Bạch ươn ướt đôi mắt. Ở trong lòng anh liền cảm nhận được không khí gia đình. Trầm Bạch lại bắt đầu nhớ nhung.
“Trước kia em thường xuyên nấu cơm sao?”
“Cũng có, chỉ là đôi khi thôi. Không phải là quá khó ăn đấy chứ?”
Nhìn vào mắt Khang Ngôn, Trầm Bạch liền nở nụ cười, cảm giác hạnh phúc bắt đầu lan khắp thân thể, “Ngon lắm, sau này mỗi ngày đều làm cho anh ăn nhé?”
“Ui”, Khang Ngôn do dự một hồi, cúi đầu gắp một miếng thịt bỏ vào bát mình, “Chuyện này, đi làm về đã mệt chết rồi, tùy lúc đi vậy”
Trong bữa cơm, Trầm Bạch cùng Khang Ngôn nói chuyện rất nhiều. Cảnh tượng như này thật giống với cuộc sống của đôi vợ chồng son vừa mới cưới. Sau khi ăn, Trầm Bạch chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén, anh nói Khang Ngôn đã làm cơm vất vả nên phải để cậu nghỉ ngơi. Khang Ngôn cũng không khách khí, cậu chui vào sô pha an nhàn xem phim.
Chờ Trầm Bạch mang trái cây ra, Khang Ngôn đã nắm điều khiển mà ngủ mất tiêu. Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, đặt dĩa trái cây lên bàn, Trầm Bạch nhìn Khang Ngôn vì mệt mỏi mà ngủ say, trái tim bỗng đập liên hồi. Nhưng thật ra, Trầm Bạch đang rất ngạc nhiên, vì bản thân lại chẳng khác gì cậu nhóc học trò còn ngây thơ cả.
Anh hôn lên má Khang Ngôn hai cái, đang muốn ôm Khang Ngôn vào phòng, nhưng vừa ôm lấy, cậu đã tỉnh giấc.
“Em ngủ sao?”
“Ừ, do mệt mỏi quá thôi”, Trầm Bạch yêu chiều xoa tóc cậu, “Đi tắm rồi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm”
Khang Ngôn kéo Trầm Bạch ngồi xuống, đầu dựa vào bờ vai của anh một lát, rồi mới chịu đứng lên đi tắm….