Khang Ngôn và Trầm Bạch thật là một đôi uyên ương khiến người người ghen tỵ.Khang Ngôn yêu Trầm Bạch, cái thứ tình cảm nhẹ nhàng mà ấm áp ấy đã sớm ngày ăn sâu bén rễ, khiến Khang Ngôn không cách nào cưỡng lại được. Nhìn Trầm Bạch, trái tim Khang Ngôn đập rộn ràng, giống như một cậu thiếu niên lần đầu tiên biết yêu. Trầm Bạch chính là mẫu người lý tưởng của Khang Lương, cả đời này, Trầm Bạch là người đàn ông duy nhất mà Khang Lương muốn dựa vào.
Có phải hay không, đó chính là sự sắp đặt của số mệnh? Bước chân vô thức hướng Khang Ngôn tiến tới bên Trầm Bạch, vô thức mà trầm luân, giống như là bùa mê mà Khang Ngôn tình nguyện nhảy vào. Có những điều tưởng chừng như không tưởng, nhưng nó lại ngoài ý muốn khiến cho không ai kịp thời gian để chuẩn bị tâm lý, cứ như vậy, thụ động tiếp nhận, thụ động chở che. Như vậy là yêu, như vậy là thương, quả nhiên là một điều thực mĩ mãn.
Trầm Bạch đối với Khang Ngôn cũng chính là thứ tình cảm mặn nồng khiến cho người người ghen tỵ. Khang Ngôn là một điều gì đó rất đặc biệt, cư ngụ trong trái tim của Trầm Bạch, cả đời Trầm Bạch cũng không muốn để Khang Ngôn thoát ra được. Đó chính là tình yêu, là sự chiếm hữu.
Bình luận truyện