Nó bâng khuân không biết rồi mình sẽ đi đến đâu, nó thắc mắc xen lẫn chút tò mò, có vẻ như là nó nên đi tìm một hạnh phúc cho mình rồi. Nhưng chắc chắn người trong mộng của nó không phải là cái tên kiêu căng, tự phụ đáng ghét kia!!!! Kể đến Nam và Mai, sau khi đã làm hòa và chấp nhận nhau rồi thì cả hai trở nên hạnh phúc và…………….chưa thấy cãi nhau lần nào. Bộ ba rắc rối kia cũng đã tìm thấy người trong mộng của mình. Bây giờ chỉ còn nó, hắn và Vũ là vẫn “chưa có động tĩnh” gì mà thôi. Nhưng mọi chuyện vỡ lẽ khi Vũ “tay trong tay” với một đứa con gái!!!!
-Wow!! Người yêu hả? Trông xinh đó chứ!-Nam cười cười nhìn “cô gái” của Vũ và gặp ngay được một ánh nhìn “thân thiện” hết mức của cô người yêu
-Hỳ ừ! Chắc vậy đó!-Vũ cười trừ
Trong khi tất cả mọi người đều hạnh phúc với “một nữa” của mình thì đâu đó trên Trái Đất này có hai người đang “trêu đùa” nhau.
-Tên chết bằm kia! Ngươi có cần ta “tiễn” ra đến cổng bệnh viện không?-người con gái vênh mặt
-Hờ, có vẻ người cần vào BỆNH VIỆN là cô đó! Con nhỏ KHÓ ƯA!-người đối diện cũng không vừa
-Ờ, ta khó ưa, còn hơn cái bản mặt HÚT TÓ kia!-người con gái lại nở một nụ cười gằn
-C…co…cô….-người con trai ấm ức
-Sao cháu? Hay là cháu KHÁT SỮA? Về nhà mà UỐNG SỮA đi cho mau lớn cháu nhá!-người con gái cười
-!@#$%^&*(_)_)(*&^%$#@...............-cả hai “đối khẩu” với nhau một cách “vui vẻ, hòa đồng”
Nãy giờ có ai nhận ra đó là ai không? Vâng, đó chính là hai main chính của bộ truyện đó ạ! Cả hai vẫn “nói chuyện” hằng ngày từ sáng tới trưa, từ trưa về tối đó mà không hề biết mệt. Cả hai cứ gặp là lại chọc nhau, chửi nhau và………..đánh nhau cũng có luôn!
{Câu chuyện có lẽ sẽ kết thúc nhưng có vẻ như NÓ và HẮN không muốn có một cái kết NHƯ THẾ.}
2 năm sau………………………..
Nó và hắn ra trường, nó đỗ được vào trường y học còn hắn thì “vi vu” sang Mỹ để du học. Nó có vẻ như rất rất buồn, rất rất chán khi không có hắn ở bên. Lúc trước, một ngày của nó rất ngắn, vui và thú vị nhưng mà bây giờ, nó chỉ có thể đến trường và mong đến tối để cắm vào cái Iphone của nó để “nói chuyện” với hắn. Một ngày của nó cứ lập đi, lập lại như vậy, như một vòng tuần hoàn và không bao giờ biến mất nếu như có thứ gì tác động và khiến “vòng tuần hoàn” đó biến mất. Nó mong chờ cái ngày hắn được về, hoặc là có một chàng “hoàng tử” đến đưa nó đi. Ngày nào nó cũng thấy GATO với mấy người bạn của mình khi thấy họ hạnh phúc với “nửa kia” của mình. Còn nó thì hôm nào cũng phải một mình làm việc.
-Ê bà!-một người con gái đến trước mặt nó và chìa ra một lon nước
-Gì?-nó đón lấy ly nước rồi lại cắm mắt vào quyển sách
-Sao bà xênh hơn con………………tênh tênh thế này mà mãi tui chưa được “ăn mừng” vậy?-cô bạn nó cười cười trêu chọc nó
-Vớ vẩn, muốn chêt đó à?-nó tặng cho nhỏ bạn một cái nhìn “thân thiện”
-Hỳ hỳ, tui đùa thôi mà, có cần phải “nặng nề” thế không?-bà bạn cười trừ
-Thôi mệt quá, tránh tui học!-nó “nhỏ nhẹ” nói
-Ừ ừ! Mà hôm nay nghe nói có một người về đây dạy thực tập đó! Không biết là trai hay gái nhỉ?-người bạn vẫn tiếp tục luyên thuyên
-MUỐN MUA QUAN TÀI SỚM ĐÓ HẢ?-lần này thì nó bực thật sự rồi, bà bạn nó chỉ còn nước là CAO CHẠY XA BAY mà thôi
Nó chán nản gập quyển sách lại và nằm dài ra, ngẩng mặt lên nhìn những đám mây đang lơ lững trôi mà nhớ về hắn. Hình như hôm nay hắn về nước thì phải! Nó nở nụ cười nhạt, chắc là hắn thay đổi nhiều lắm, mà có khi khi về hắn cũng sẽ dẫn người yêu ra mắt mọi người luôn rồi đó chứ không đùa đâu!
>>Reeng….reeeng………..reeeng……<<
Tiếng chuông báo hiệu đã hết giờ nghỉ, nó đứng dậy rồi đi về lớp, đang đi thì nó vô tình va vào một người con trai.
-Xin lỗi! Thành thật xin lỗi nhiều ạ!-nó cúi đầu luôn miệng xin lỗi rồi nhặt quyển sách rơi lên và chạy nhanh về lớp
Chàng trai nở một nụ cười rồi đi về hướng mà nó đang chạy về. Nó chạy nhanh chống về lớp và thở phào khi biến GV chưa vào, ngồi vào chỗ của mình nó ngạc nhiên khi thấy có một bó hồng đỏ ở trên bàn, bực mình nó cầm lấy bó hồng rồi vứt vào thùng rác mà không thương tiết. Nó quay về chỗ rồi cắm headphone nghe nhạc, vừa lúc đó thì cả phòng học nhốn nháo lên, nó bực mình nhìn ra phía cửa, rồi đơ người, đó là người con trai mà nó đâm phải lúc nãy.
-Xin chào! Lâu rồi mới gặp!-chàng trai tươi cười nháy mắt nhìn nó tinh nghịch
Nó làm ngơ và tiếp tục vào bài hát của mình. Người con trai đó đi đến bên nó và giựt headphone của nó ra mà không thương tiết gì. Nó ngẩng lên nhìn cái con người vô duyên kia
-Ê, hồi mẫu giáo cô giáo chưa dậy tôn trọng người khác à?-nó bực tức
-Ờ, chưa! Mà chắc tôi bị quên rồi!-người con trai cúi đầu giọng buồn buồn
-Xin lỗi, nhưng tôi không quen anh!-nó nói rồi cắm headphone nghe nhạc tiếp
-Cô không biết Nguyễn Hoàng sao?-người kia cười
-Nguyễn Hoàng?-nó ngẩng lên nhìn người lạ kia
Cái tên đó là tên của hắn, đã lâu lắm rồi nó không được nghe mọi người nhắc về cái tên đó nữa nên rồi nó cũng quên dần cái tên đó. Rồi cả căn phòng lại tiếp tục ồn ào, trước cửa láo nháo vài người nữa, nó nhìn ra, là bọn Vũ.
-Hello everyone!-Vũ tươi cười
-Về rồi à? Lâu mới gặp đó nha!-Mai ra rước mặt người con trai kia
-Hỳ, chị với Nam sao rồi? Hạnh phúc chứ?-người con trai tươi cười
-Ê……khoan…….khoan! Sao ngươi biếtchuyện của Nam?-nó chen ngang
-Ủa?! Bà không nhận ra đây là ai sao?-Nam ngơ ngác
-Ừ!-nó lạnh nhạt
-Là Nguyễn Hoàng chứ ai!-bộ ba từ đâu xen vô
Nó ngỡ ngàng, là hắn sao? Mới có hai năm thôi mà hắn đã thay đổi đến như thế rồi, vậy mà……………….Nhưng khoan! Tại sao cái lũ lắm miệng kia lại có mặt ở đây chứ?
-Tụi anh được về đây dạy thực tập!-Vũ như đọc được ý nghĩ của nó
Nó im lặng, vậy là tất cả mọi người đã quây quần với nhau ở đây, và cả hắn nữa, đã quá lâu rồi nó mới có thể gặp lại người mà nó nghĩ sẽ mãi mãi coi như là một giấc mơ.
NÓ KHẼ ĐƯA TAY LÊN GẠT NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT MÀ NÓ ĐÃ CỐ GẮNG KHÔNG ĐỂ NÓ RƠI. HẮN KÉO NÓ LẠI VÀ ÔM NÓ VÀO TRONG VÒNG TAY ẤM ÁP CỦA HẮN!
-Làm người yêu anh nhé!-hắn mỉm cười nói, nó khẽ gật đầu
~~THE END
~BỎ CẢ THẾ GIỚI ĐỂ YÊU EM
Vũ trụ này.. biết bao nhiêu thứ để tìm vui
Anh gặp em là điều duy nhất làm anh cảm thấy là niềm vui
Anh là 1 thằng nhỏ.. bỏ cả thế giới để yêu em
Em không tin thì cứ ôm anh để biết tình cảm bao nhiêu xem
Anh không yêu bằng lời nói.. anh yêu bằng thời gian
Vì chỉ thời gian cho ta biết được, đâu mới là hạnh phúc trời ban
Anh nhớ em nhiều lắm.. anh muốn về với em
Nơi Hải Phòng này quá chật chội, nó làm cuộc sống anh lấm lem
Những lời nói phô bày tình cảm, em đừng nghĩ anh cắc cớ
Anh có thể đánh vần trái tim bằng từ: "nhờ ơ nhơ sắc nhớ"
Anh ghét ông trời, cho anh và em gặp gỡ
Sau đó bắt 2 ta xa nhau.. anh như loài cá lên bờ tập thở
Thế giới này thật to, nhưng anh chỉ yêu một phần nhỏ
Phần còn lại sẽ chăm sóc em và lo cho em như thế đó
Thế giới này thật to, tim anh chỉ cần em hiểu rõ
Lãng mạn và yêu em, mong em một ngày sẽ hiểu nó
Mel :
Đi vòng quanh tìm nơi có em
Nhiều khi lòng anh lạc lối giữa đêm
Biết những tháng ngày này.. không có em trôi qua càng dài
Gió ơi xin gửi lại chút thương.. đến bên em nằm mơ anh mớ
Lời anh nói thì thầm.. đến nhẹ nhàng.. nếm chút ít yêu thương
Ver 2:
Hạnh phúc ! Khó khăn lắm mình mới có được
Vì thế nên anh đâu dám đem ra cá cược
Cuộc sống anh giờ có em như vậy là đủ
Anh không muốn yêu ai hay quay lại người cũ
Đơn giản vì anh xác định được mình thương ai
Anh muốn mình cố gắng hơn nhiều.. cho tương lai
Mặc kệ con đường này đi nhiều chướng ngại
Anh sẽ cố dẫn em theo nếu lỡ em có vướng lại
Hôm nay trời mưa to hơn mọi ngày
Vì như thế làm anh nghĩ đến em trong mọi giây
Trong cơn mưa hôm nay sao lại có nắng
Giống như anh trong lòng cũng đang nhiều trống vắng
Chắc là do tim anh đang cần ai đó
Có phải là em, một bàn tay hay bờ vai nhỏ
Suy nghĩ trong anh, có chăng em hiểu rõ
Lãng mạn và yêu em.. mong em một ngày sẽ hiểu nó
Nếu con thuyền là em.. một ngày sẽ ra khơi
Anh là bến cố gọi thật to: liệu em có trả lời
Dòng đời là sóng biển, xô đẩy em rã rời
Chỉ cần em nói là về: Ok anh sẽ đợi
Đợi nơi mà em đã từng.. để em sẽ nhìn thấy anh
Đợi nơi mà em quay lưng.. để em vẫn còn nhớ anh
Đợi nơi mà em bước đi không ngần ngại
Đợi nơi mà em vì anh mà dừng lại
Mel :
Vì yêu vì thương ngày qua còn vương.
Như anh viết bức thư không hình dung
Và nhiều cảm xúc ùa về
Thật quá khó để la to là: anh nhớ em
Yêu một người là phải hy sinh
Thương một người là tim chôn kín
Vì nếu nói rằng yêu lâu về sau
Hạnh phúc sẽ không còn như lúc ban đầu.