Rất nhanh, không đến mười phút, ông Khiêm đã đến văn phòng lấy chìa khóa xe đi. Sau đó, ông ấy mang theo hai trăm tỷ tiền mặt mà Trần Hạo Vân đã bảo người chuẩn bị rồi mang đến chỗ ông chủ Ngụy. Đối với những thế lực ngầm như bọn họ, số dư trong thẻ ngân hàng còn lâu mới có sức thuyết phục bằng những tờ tiền giấy đỏ chồng chất trước mặt.
Trong văn phòng, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh gõ bàn phím của Liễu Địch, Trần Hạo Vân thì nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế. Tuy nói là đi ngủ, nhưng chỉ cần có bất kỳ động tĩnh gì thì anh lập tức có thể tỉnh lại, điều này đã trở thành bản năng của cơ thể.
Thấm thoát đã đến hơn bốn giờ, cách thời điểm ông Khiêm ra ngoài đã được một lúc lâu, lúc này, điện thoại của Trần Hạo Vân cũng reo lên.
"Alo." Anh nằm trên ghế, không mở mắt.
"Cậu chủ, người của ông chủ Ngụy giữ xe lại."
"Giữ xe?" Bỗng nhiên, Trần Hạo Vân mở to mắt, cau mày: "Bọn họ giữ xe làm gì?"
"Tôi cũng không biết." Ông Khiêm sốt ruột nói: "Bọn họ nói tôi phải gọi chủ nhân của chiếc xe này tự mình đến, nếu không thì sẽ không thả tôi đi."
"Khẩu khí rất lớn ha."
Nghe thế, Trần Hạo Vân không còn tâm trạng nghỉ ngơi nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi. Thư ký Liễu muốn hỏi nhưng không dám, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục làm kế hoạch.
Đi xuống dưới tầng công ty, sau khi nhận được định vị ông Khiêm gửi đến Trần Hạo Vân liền bắt taxi đi thẳng đến đó.
Nhưng tài xế lái được một lúc thì ngừng lại: "Anh đẹp trai à, tôi nhiều nhất chỉ có thể đưa anh đến chỗ này, nếu muốn đi thêm về phía trước thì tôi cũng không dám đi."
"Không dám đi?" Trần Hạo Vân nhìn thoáng qua, đoạn đường phía trước rất tốt, vì sao lại không dám đi?
"Anh từ nơi khác đến hả?" Tài xế quay đầu nhìn Trần Hạo Vân một cái, sau đó giải thích: "Địa chỉ mà anh cho tôi là hang ổ của ông chủ Ngụy, những người bình thường như chúng tôi hoàn toàn là có đi mà không có về."
"Khoa trương đến thế?" Trần Hạo Vân sinh lòng nghi hoặc, sao lại cảm giác tên của ông chủ Ngụy này còn kinh khủng hơn cả tên của ông chủ Vân vậy?
"Tôi bảo có đi mà không có về là chỉ chiếc xe." Sợ Trần Hạo Vân hiểu lầm, tài xế lại vội vàng giải thích: "Đoạn đường bên này ban ngày còn có thể miễn cưỡng chạy xe qua, nhưng giờ sắp đến năm giờ rồi, bọn họ muốn đua xe cho nên sẽ chặn kín hết đường. Nếu như xông vào trong, bọn họ gặp một cái xe thì liền đập một cái xe." "Còn có loại chuyện này à?"
Lời giải thích của tài xế ngừng lại, Trần Hạo Vân không ép buộc ông ta, thanh toán xong tiền liền xuống xe, dù sao cũng không còn xa nữa, đi nhanh chắc chỉ tốn hơn mười phút.
Quả thật như lời tài xế nói, sau khi đi vào đoạn đường này, Trần Hạo Vân không gặp một chiếc xe nào, ngược lại có không ít ngã tư sắp đặt chướng ngại vật trên đường. Phía bên này cho người ta cảm giác như tự thành một phương, trừ người đi bộ trên đường ra thì ngay cả một chiếc xe đạp cũng không thấy.
Trần Hạo Vân rất nhanh đã đi tới hang ổ của ông chủ Ngụy. Ở cổng, anh phát hiện có rất nhiều xe đã cải tạo lại đang dừng ở đó, đương nhiên, cũng có cả những chiếc xe thể thao nguyên bản, xem ra chuyện đua xe là sự thật.
Nhưng mà, trong rất nhiều xe này, Trần Hạo Vân liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc McLaren màu vàng của mình. Anh vừa đi qua đấy thì bên cạnh lập tức có mấy tên đàn ông dáng vẻ côn đồ đi tới.
"Làm gì thế? Cút ra xa chút đi."
"Ông chủ Ngụy của mấy người đâu?"
Không để ý đến hai người kia, Trần Hạo Vân đi vòng quanh xe hai vòng, phát hiện không có chỗ nào bị tổn hại. Giữ xe cũng được, nhưng nếu va chạm vào chỗ nào thì cũng đừng trách anh không có ý tốt, đương nhiên, ngoại trừ ông Khiêm.
"Ông chủ Ngụy không có ở đây. Mày là thằng nào?"
"Ông chủ Ngụy của mấy người chẳng phải là bảo chủ nhân của cái xe này đến sao?"
"Ấy." Hai người nhìn thoáng qua Trần Hạo Vân rồi lại liếc mắt nhìn chiếc xe này, lập tức hỏi: "Chiếc xe này là của mày?"
"Nói thừa, không phải của tôi không lẽ là của mấy người?" Trần Hạo Vân trợn trắng mắt.
"Mày đi theo bọn tao vào."
Anh bị hai người kia mang vào biệt thự.
Trần Hạo Vân nhận ra có rất nhiều tên côn đồ ở trong này, hầu như trên đường đâu đâu cũng có. Hơn nữa, khi đi vào sảnh lớn của biệt thự, anh trông thấy mấy người đang ngồi trên ghế sô pha, một người trong đó chính là ông Khiêm, nhưng lúc này vẻ mặt ông Khiêm không tốt lắm, lộ vẻ đứng ngồi không yên.
"Anh Hùng, chủ nhân của chiếc xe kia đến rồi."
Nghe tiếng nói, tất cả mọi người trên ghế sô pha đồng thời nhìn về phía này. Trong lúc nhất thời, Trần Hạo Vân trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ mọi người. Trên ghế sô pha, tổng cộng có năm người cả trai lẫn gái đang ngồi, trừ ông Khiêm ra thì còn bốn người, ba nam một nữ.
Nhìn cách ăn mặc và khí chất của mấy người đó rất giống người có thân phận đứng đầu ở đây.
"Mẹ nó, chính là thằng nhóc cậu..."
Đột nhiên, một người đàn ông đeo trên cổ một cái dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái đứng lên, Trần Hạo Vân liếc mắt liền nhận ra anh ta, đây chẳng phải là người đàn ông lái Ferrari trên đường cao tốc trước đó sao?
"Hóa ra là anh giữ xe của tôi." Làm rõ nguyên nhân, Trần Hạo Vân tự nhiên hiểu rõ, đi từng bước một đến gần ông Khiêm, cứ thế ngồi xuống bên cạnh. Phần trấn định này khiến ba người khác không khỏi sững sờ, trừ mấy người bọn họ ra, cũng chỉ có mấy người ông chủ Vân mới dám tùy tiện như thế ở chỗ ông chủ Ngụy.
"Hừ." Anh ta hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Không nhìn ra, cậu lại là chủ tịch Tập đoàn Hưng Thịnh, trách không được thằng nhóc cậu dám chặn ngang như vậy."
Hình như từ miệng ông Khiêm bọn họ đã biết được một ít tin tức liên quan đến anh, cũng nhận ra thân phận của anh.
Thấy thế, Trần Hạo Vân cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Tiền trả rồi, hợp đồng đâu?"
"Hợp đồng đã đưa cho ông ta." Anh Hùng chỉ chỉ ông Khiêm.
"Nếu như vậy thì chúng tôi xin đi trước." Vỗ vỗ bả vai ông Khiêm, Trần Hạo Vân đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng đột nhiên bốn phía có người đến ngăn lại.
"Đến cũng đến rồi, đừng đi gấp vậy chứ."
Anh Hùng lên tiếng: "Ban ngày tôi thấy cậu chơi rất high trên đường cao tốc, chờ chút nữa chúng ta đua xe xem, cậu thế nào?"
"Không hứng thú." Trần Hạo Vân quả quyết từ chối.
"Việc này không phải do cậu quyết định." Anh Hùng vỗ vỗ tay, có người cầm một cái bình thủy tinh nhỏ tới, trong đó đựng chất lỏng màu vàng nhạt.
"Vừa rồi bọn tôi đã chiêu đãi ông Khiêm, nếu như không có thứ này để giải, không đến ba giờ, toàn thân ông Khiêm sẽ vô cùng ngứa, dù không chết nhưng lại sống không bằng chết."
Trần Hạo Vân không nói chuyện, chỉ hơi nheo mắt lại, quay đầu nhìn ông Khiêm, sau khi phát hiện ông Khiêm yên lặng gật đầu mới nhìn về phía anh Hùng: "Được, tôi đua xe với mấy người."
"Thẳng thắn." Anh Hùng hài lòng cười, nhưng Trần Hạo Vân lại lên tiếng lần nữa: "Ngoài ra tôi còn muốn thêm chút phần thưởng."
"Phần thưởng gì cơ?" Tất cả người trong sảnh lớn đều ngẩn người.
"Ai thua sẽ mất một bàn tay, thế nào?"
"Fuck!”
Nghe được phần thưởng này của Trần Hạo Vân, tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi, người này chẳng phải là tổng giám đốc của tập đoàn sao, ra phần thưởng cũng quá độc ác đi.
"Thế nào?"
"Được." Do dự mấy giây, anh Hùng liền đồng ý: "Trên đường đua này, anh Hùng tôi đây chưa từng biết sợ ai đâu."
Nhìn Trần Hạo Vân, anh Hùng lại chợt mở miệng: "Nếu như tôi thắng, tôi cầm cánh tay của cậu cũng không có tác dụng gì, dù sao Hưng Thịnh của các cậu cũng rất có tiền, đến lúc đó cậu dùng ba nghìn năm trăm tỷ đổi lấy cái tay này của cậu cũng được."
Dưới cái nhìn của anh Hùng, có ba nghìn năm trăm tỷ này anh ta có thể cải tiến thật nhiều xe, làm thật nhiều chuyện tốt.
"Vậy phải chờ anh thắng rồi hẵng nói."
Vừa nói, Trần Hạo Vân vừa rời đi trước, anh Hùng đuổi theo phía sau, còn ba người khác ngồi trên ghế sô pha đều hiểu rõ tối nay có trò hay để nhìn.
Chỉ có ông Khiêm là người rời khỏi cuối cùng. Ông ấy rất lo lắng, lo lắng Trần Hạo Vân thất bại, bởi vì ông không biết kỹ thuật lái xe của Trần Hạo Vân như thế nào, nhưng kỹ thuật của anh Hùng ông ấy sớm đã nghe nhiều đến thuộc.