Bé sau khi chảy nhảy lung tung bây giờ mới mệt,cậu đưa mắt nhìn bé.Uầy....giờ là ca khó nhất,làm sao để đưa Tình Nhi đi đây?phải đưa em ấy đi mà không cần nhìn thấy căn nhà của mình....chợt...cậu nảy ra một ý định...
-Tình Nhi!em và tôi,chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé?
Bé đưa đôi mắt to tròn mà xanh ngọc bích kia nhìn cậu
-Trò gì vậy ạ?-bé trông rất háo hức
-Trò " tin tưởng "
-Vâng!trò đó chơi thế nào ạ?-mắt bé sáng như sao lấp lánh nhìn cậu
-Nếu như em tin tôi thì em hãy nhắm mắt lại,tôi sẽ nắm tay em và dẫn em đi.Nếu em tin tôi thì đi theo tôi
Bé gật đầu rồi nhắm mắt ngay lập tức,cậu cười như không cười rồi nắm lấy tay bé dẫn bé đi.Vâng,cậu đã thành công trót lọt dẫn bé ra xe của mình,cậu để bé ngồi.Bé vẫn nhắm tịt mắt cậu bật cười(hiện tượng lạ bà con ui)....Bé vẫn nhắm mắt cho đến khi bé cảm thấy hình như mình đang chuyển động mà chân mình không di chuyển liền mở mắt....í?sao cảnh vật xung quanh chạy vậy nhỉ?(=_=).Bé ngơ ngơ nhìn xung quanh,ai đã bắt bé lên đây thế?(chân chị tự đi đấy)Cậu mỉm cười nhìn con mèo ngốc này,bé chợt hỏi...
-Nè anh Phong!đây là đâu vậy?ông em đâu?
-Tình Nhi!nghe tôi nói nè,ông em hiện giờ đang đến một nơi rất xa!nếu em ngoan ông em sẽ về-cậu xoa đầu bé
Bé gật đầu,bé thích thú nhìn cảnh vật xung quanh qua khuôn kính cửa sổ của xe...
Sau hơn gần 2 tiếng đồng hồ chạy xe thì cuối cùng xe cũng đã đến thành phố.Có ai tò mò bé đang làm gì không?Vâng bé ấy đang chìm vào giấc mộng ngàn vàn của bé.Cái đầu nhỏ của bé cứ gục lên gục xuống trên vai cậu,mỗi lần bé gục vào vai cậu là cậu đẩy ra,gục vào,đẩy ra,gục vào,đẩy ra(tốn giấy bút quá cứ gục vào rồi đẩy ra ta mệt đấy)....Cuối cùng cậu đành để cái đầu của bé dựa vào vai cậu mà ngủ
Chiếc xem của cậu dừng lại trước một căn biệt thự to cao mang một một màu đen trắng.Cậu đánh thức bé dậy,bé bị ai kia đánh thức đành phải dậy,bé ngơ ngơ
-Ủa?đây là đâu thế ạ?
-Nhà tôi,đi vào nhà thôi
Cậu bước đi một mạch bé bước theo cậu.Bé bước vào bên trong,một người phụ nữ với mái tóc màu nâu hạt dẻ cùng một người đàn ông trung niên đứng tuổi ngồi bên cạnh người phụ nữ đó...
-Đây là cô bé ấy sao?-người phụ nữ với mái tóc màu nâu hạt dẻ kia lên tiếng
-Vâng
-Cháu bé!cháu là cháu của ông Lâm à?cháu xinh lắm-người đàn ông nọ lên tiếng
-Vâng,cháu tên Lâm Ngọc Tình Nhi ạ-cái chất giọng trẻ con,trong veo của bé vang lên
-Ông Lâm thực diễm phúc mới có đứa cháu như cháu ấy!ông ấy đã từng cứu ta đấy cháu ạ-người đàn ông cười hiền từ với bé
-Vâng!ông cháu là người tốt,tốt nhất trên đời-Bé mỗi lần nhắc đến ông lại trông như vui hẳn ra
bíp....bíp...bíp...
Tiếng chuôn điện thoại của cả hai người vang lên.Ba và mẹ Hàn cùng bất máy,họ nói gì đó xong liền quay sang nói với con trai mình
-Giờ ba mẹ có việc,con ở nhà giữ gìn sức khỏe phòng của bé Nhi ba mẹ đã xấp xếp rồi-bà Mai Tuyết Linh nói
Bà nói rồi cùng ba Hàn bỏ đi vội vã.Cậu lạnh tanh nhìn họ,họ vẫn vậy công việc 24/24 dịp duy nhất cậu gặp họ là sinh nhật của mình,hôm nay họ chịu dành một chút thời gian để về xem Tình Nhi trông như thế nào thôi.Cậu sinh ra trong một gia đình giàu có,có đầy đủ tiện nghi nhưng thứ mà cậu thiếu đó chính là tình yêu của ba mẹ mình.Cậu đang suy nghĩ trong một mớ hổn tạp kia thì bàn tay đầy ấm áp nắm lấy tay cậu,bàn tay ấy lắc mạnh tay cậu.Cậu nhíu mày nhìn chủ nhân của bàn tay kia...là bé?Bé với đôi mắt xanh của mình lo lắng hỏi cậu...
-Anh Phong ơi!anh bệnh ạ?sau cái chỗ này cứ chau lại thế?-bé vừa nói vừa chỉ vào giữa chán của mình
-Không có gì đâu-cậu mỉm cười nhìn bé
-ANH HAI.........-một giọng nói cao vút vang lên
Cậu nghe thật quen thuộc,đúng vậy!chủ nhân giọng nói ấy là em gái cậu,là cô bé tên Hàn Băng Thiên Nghi.Tuy ba và mẹ cậu ngày nào cũng chỉ có công việc nhưng ít ra,cậu có một cô em rất tốt,rất dễ thương và hiểu cậu nhất....
Từ trong một căn phòng bé xinh,một cô bé lon ton chạy ra.Cô bé này có mái tóc màu hồng hồng,mắt bé có màu xanh lá mạ,da cô trắng không kém gì da của bé (sao em miêu tả giống Haruno Sakura vạy?).Nhìn bé có một chút dịu dàng và một chút năng động.Cô bé ấy vui vẻ chạy đến chỗ của anh.Bé nhìn thấy cô,một cái cảm giác quen thuộc dâng dâng trong lòng cô bé.Vâng,bé chính thức kết Tình Nhi ngay từ lần đầu gặp mặt.
-Bạn tên gì vậy?-cô bé ấy hỏi
-Mình....mình tên....Lâm Ngọc Tình Nhi!
-Ồ!còn mình tên Hàn Băng Thiên Nghi em gái anh Phong!mình năm nay 5 tuổi(ấu mài gót,năm tuổi mà giao típ lưu loát thế...Nghi:*hất tóc*Chị mày mà cưng....Cơ:Bớt tự cao đê,coi chừng rớt xuống nó đau đấy....Nghi:* cầm sẵn thanh kiếm samurai trên tay,khi cần là nhào vào chém*....Cơ:*sợ xanh mặt*)
-Mình....6 tuổi
-Vậy mình gọi là chị ha?
-Mình...
-Chị Nhi chị cứ tự nhiên,em rất muốn kết bạn với chị nên chị hãy thỏa mái đi
Cô bé cười,một nụ cười thuần khiết,khi cô cười nhìn cô rất xin đẹp.Nổi sợ của bé dần vơi bớt,bé tươi cười đáp lại cô bé kia,tim bé không còn đập nhanh hồi hộp khi ở trong một căn nhà to lớn và xa lạ khi thiếu ông nữa....Bé đã có thêm một người bạn.......
~~~~~~~~~Kazuko Huyền Cơ~~~~~~~~~
Giới thiệu
nhớ đón xem nhá!iu mọi người?