31.
Hôm nay lúc tôi đi vệ sinh, vừa ra đến cửa đã bị Trần Tiêu Tiêu và hai, ba nữ sinh khác chặn ở cửa ra vào.
Tôi xì cười một tiếng, nhíu mày.
“Vẫn chưa kinh, trước đó bị tôi dạy dỗ vẫn chưa đủ?”
Mấy nữ sinh khuôn mặt tiều tụy kia lập tức thay đổi sắc mặt, có thể tưởng tượng được khoảng thời gian này bọn họ đã trải qua những gì.
Trần Tiêu Tiêu cắn chặt răng, nói với tôi: “Điện thoại của bọn tao đều không còn ảnh chụp của mày, mày xóa ảnh ngay cho tao!”
Tôi cười lạnh thành tiếng.
“Biết sợ rồi à? Lúc cô chụp ảnh, quay phim người khác có nghĩ tới cảm xúc của họ không? Cô chẳng có độ tin cậy gì ở chỗ tôi cả nên sẽ không có chuyện tôi xóa ảnh trước khi tốt nghiệp đâu.”
“Nhưng mà cô cũng không cần phải lo lắng, tôi không phải là loại người xấu như cô, chỉ cần cô không tiếp tục làm chuyện xấu thì ảnh sẽ không bị công khai.”
Tôi nói xong thì vượt qua cô ta ra khỏi nhà vệ sinh.
Trần Tiêu Tiêu ở đằng sau tức đến hộc máu mà giậm chân với tôi.
“Hàn Tiếu Tiếu, mày đắc ý cái gì, ngày mai kiểm tra chất lượng rồi, bây giờ cả trường đều đang đợi xem trò cười của mày. Mày đợi để bị chê cười chết đi!”
32.
Hai ngày kiểm tra thoáng cái đã qua.
Sau khi được Giang Phong nhắc nhở, tôi thay đổi chữ viết một chút, trông như chữ của Hàn Tiếu Tiếu khi viết nghiêm túc, sẽ không khác nhau nhiều.
Cả lớp, thậm chí toàn trường đều đang đợi thành tích của tôi.
Thật ra tôi rất căng thẳng, lúc thi tôi chưa từng biết sợ ai, trừ Giang Phong.
Cậu ấy quá giỏi, trước kia kém tôi hai lớp nhưng lại biết làm cả những đề mà tôi không biết làm, nếu như cậu ấy kiểm tra được điểm tối đa thì tôi sẽ cạch mặt cậu ấy!
Không lâu nữa sẽ công bố đáp án.
Tôi phát hiện một chuyện kỳ lạ, lúc mỗi giáo viên bộ môn giảng bài thì đều gọi tôi trả lời câu hỏi.
Tôi trả lời rất trôi chảy, thản nhiên ngồi xuống dưới sự ngạc nhiên và khiếp sợ của giáo viên và bạn học trong lớp.
Ba ngày sau kỳ thi kiểm tra chất lượng, cuối cùng cũng đến lúc công bố thành tích.
Khi dán bảng thành tích, người đứng ở đầu sẽ xem được kết quả trước.
Đột nhiên bầu không khí rơi vào yên tĩnh.
Sau đó một bạn học ra sức chen lên phía trước.
“Hàn Tiếu Tiếu thi được bao nhiêu điểm? Mau nói đi chứ!”
Không ít bạn học lớp khác cũng đi qua hóng trò vui, tất cả đều đang hỏi tôi thi được bao nhiêu điểm.
Những bạn học xem được điểm rồi thì ai nấy đều ngây người bước ra ngoài, mặc kệ người khác có lay có hỏi như nào thì dáng vẻ của họ đều là không thể tưởng tượng nổi.
Có mấy người bị hỏi đến phiền, nói thẳng: “Tự đi mà xem!”
Thật ra tôi cũng rất căng thẳng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, chờ đám người kia nói kết quả.
Nhưng không biết mấy người này xảy ra chuyện gì, sau khi nhìn bảng thành tích đều ngây ngốc, gọi cũng không phản ứng.
Lúc tôi không kiềm chế được muốn chen vào trong đám người để xem bảng thành tích thì cuối cùng cũng có người kêu thành tiếng.
“Aaaaaa! 723 điểm! Hàn Tiếu Tiếu cậu thi được 723 điểm, không chỉ đứng đầu cả trường mà còn đứng đầu cả tỉnh luôn!”
Đứng đầu cả tỉnh?!
Dưới ánh mắt sợ hãi và khiếp sợ của các bạn học, tôi an tâm mỉm cười.
33.
Cả trường đều bị thành tích của tôi trong đợt kiểm tra chất lượng này làm cho ngơ ngác.
Nhất là Trần Tiêu Tiêu và bạn của cô ta, thậm chí còn nghi ngờ tôi gian lận.
Chủ nhiệm lớp mặt lạnh nói với mọi người.
“Cường độ giám sát của kỳ kiểm tra chất lượng này có thể sánh với thi đại học, không có khả năng gian lận để có thể đứng đầu toàn tỉnh đâu.”
Lời này như chứng minh với toàn trường là tôi không hề gian lận.
Vì thế có rất nhiều bạn học đều quanh co lòng vòng đến hỏi tôi, có phải tôi được hotboy học siêu giỏi Giang Phong giúp đỡ hay không, lại hỏi tôi và Giang Phong có quan hệ như thế nào, tại sao lần này cậu ấy lại vì tôi mà không tham gia thi.
Nhắc tới kết quả thi của Giang Phong trong lần kiểm tra chất lượng này, mặt tôi đen lại.
Tôi hoàn toàn không biết lần này Giang Phong không tới thi!
Tôi kéo cậu ấy vào góc tối, kiễng chân túm cổ áo cậu ấy chất vấn.
“Cậu xem thường tôi à? Vì để tôi được hạng nhất nên cố ý nộp giấy trắng?”
Giang Phong tỏ vẻ vô tội.
“Không phải xem thường chị, em được tuyển thẳng vào Thanh Hoa nên không cần tham gia kiểm tra chất lượng.”
Tôi hơi xấu hổ, là do tôi tự mình đa tình?
Bảo sao bình thường Giang Phong trong tiết học đều không nghe giảng, chỉ biết ngủ.
Tôi vội ho một tiếng.
“Cậu đừng nghĩ được tuyển thẳng rồi thì lơ là học tập, thái độ học tập rất quan trọng, nhất là khi lên lớp lúc nào cũng ngủ sẽ khiến giáo viên không thoải mái, biết chưa?”
Cậu ấy cố nhịn cười, ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừm, chị Tiểu Chỉ dạy đúng.”
Tôi trợn tròn mắt, đã bao lâu rồi tôi chưa được nghe Giang Phong gọi tên mình, sống mũi tôi cay cay, trở về phòng học trước.
Bài kiểm tra chất lượng vừa rồi là bài kiểm tra cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tiếp theo sẽ là thời gian chạy nước rút.
Hầu như ngày nào cũng có mấy bộ đề cho học sinh làm.
Lần đầu tiên tôi biết thi đại học lại mệt mỏi như thế, nhất là sau khi giáo viên phát hiện ra thành tích của tôi, càng ngày càng coi trọng tôi, còn vì tôi mà đặt tiêu chuẩn cao hơn.
Tôi thì mệt như chó còn Giang Phong lại nhàn nhã như đại gia.
Mỗi lần tôi loay hoay làm đề thì cậu ấy lại nhàn nhã ngồi đếm từng sợi tóc của tôi.
Tôi tức giận bảo cậu ấy trước kỳ thi đại học thì không được đến trường.
Tôi thật sự không biết mình đã trải qua một tháng cuối cùng như thế nào.
Cuối cùng, kỳ thi đại học kéo dài ba ngày cũng bắt đầu.
Số tôi may mắn, được thi ngay tại trường mà không phải sang trường khác.
Ngày thi đại học xong, cả trường đều ăn mừng, sách và đề thi bị ném như tuyết, bay đầy trời.
Tôi cũng không nhịn được mà nở nụ cười thật tươi.
Dưới bầu trời đầy giấy trắng, tôi nhìn thấy Giang Phong đang nhàn nhã đi về phía mình.
“Chúc mừng chị được giải thoát, em có thể ôm chị không? Những gì em nói trước đó đều là thật, sau khi thi đại học xong em muốn hẹn hò với chị.”
Tôi cười càng rạng rỡ hơn, giang hai tay ra.
Tôi thật sự không ngờ sẽ có một ngày, tôi cùng Giang Phong ít hơn mình hai tuổi sẽ đứng ôm nhau giữa sân trường.
Cuối cùng tôi cũng có thể quang minh chính đại hỏi vấn đề tôi vẫn luôn muốn hỏi.
“Trước kia em gọi cho chị, bảo chị thi đại học xong thì trở về vì có chuyện muốn nói cho chị biết, rốt cuộc là chuyện gì. Chị chờ lâu lắm rồi.”
Giang Phong sững sờ, ngay sau đó, trong mắt cậu ấy ánh lên vô vàn ý cười.
“Gọi chị về là để dụ dỗ chị thực hiện lời hứa đồng ý cưới lúc bé. Nhưng bây giờ xem ra em không cần phải làm thế nữa rồi.”
Đầu tôi nóng lên.
“Chị muốn thấy em dụ dỗ mà.”
34.
Hậu quả của việc nói chuyện mà không chịu suy nghĩ đó là có thêm một đứa bám đuôi.
Tôi không trở về nhà mà bố mẹ Hàn Tiếu Tiếu để lại mà về biệt thự của tôi.
Giang Phong khăng khăng đòi theo tôi về nhà, lại còn lấy một lý do vô cùng hợp lý.
“Trước khi chị lấy em thì lúc nào em cũng phải trông chừng chị thật kỹ, miễn cho chị đổi ý muốn đá em.”
Trên thực tế, khoảng thời gian này tôi phát hiện ra mình đã thích cậu ấy rồi.
Chỉ là…
Tôi nghĩ đến những việc mà mình vẫn luôn không dám đối mặt, bây giờ tôi đã có thể can đảm lên tiếng.
“Trước đó, hoa tang em cài trên áo là bởi vì chị à?”
Giang Phong nắm chặt lấy tay tôi, dường như hơi không muốn đối mặt với nó nhưng vẫn gật đầu.
Xem ra tôi thật sự chết rồi, có hệ thống cũng đừng mong có thể trở về.
“Ai giúp chị làm đám tang?”
Giang Phong im lặng một lát: “Em.”
Tôi hơi ngừng thở.
Bố mẹ tôi không có họ hàng, tôi lại là con một nên trước đây tôi nghĩ rằng, sau này khi tôi chết có khả năng không có tang lễ.
Hóa ra là Giang Phong tổ chức tang lễ cho tôi.
Tôi hơi tự luyến hỏi.
“Em bắt đầu thích chị từ lúc nào vậy?”
Tôi thật sự không nghĩ rằng trước đó cậu ấy gọi tôi trở về là vì muốn tỏ tình với tôi.
Giang Phong trả lời không chút do dự: “Vẫn luôn thích chị.”
Lòng tôi chua xót.
Giang Phong đã thích tôi từ lâu, tôi thật không thể tưởng tượng nổi lúc biết tin tôi qua đời cậu ấy đã đau khổ như thế nào, lại còn tự mình tổ chức tang lễ cho tôi nữa.
Tôi không nghi ngờ việc Giang Phong có thích tôi thật hay không, nếu cậu ấy không thích tôi thì đã không nhận ra tôi trong cơ thể Hàn Tiếu Tiếu.
Hệ thống nói cho tôi biết là nguyên chủ đã uống nguyên một lọ thuốc ngủ để tự sát, chết lúc bị nhốt trong nhà vệ sinh, vì vậy tôi mới có thể sống lại trong cơ thể của cô ấy.
35.
Tôi nhờ Giang Phong đưa tôi đến nghĩa trang chôn cất tôi.
Khi nhìn thấy mình được chôn cất ngay bên cạnh bố mẹ, viền mắt tôi nóng lên, không nhịn được ôm chặt lấy Giang Phong.
Tôi cảm thấy, nếu như tôi không có cơ hội sống lại tôi sẽ không thể biết Giang Phong vẫn luôn thích tôi, còn đối tốt với tôi như vậy.
36.
Ngày công bố kết quả thi đại học, chủ nhiệm lớp kích động gọi điện thoại cho tôi, nói rằng tôi thi đứng đầu toàn tỉnh.
Lúc này trong đầu tôi xuất hiện âm thanh của hệ thống.
“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ trúng tuyển vào Thanh Hoa. Sau này hy vọng kí chủ sẽ tiếp tục tỏa sáng, trở thành thanh niên ưu tú cống hiến cho xã hội. Tạm biệt.”
Tôi cũng thầm nói một câu: “Thật sự cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội sống lại.”
Giang Phong cười nắm tay tôi.
“Tuyệt thật, bây giờ chúng ta có thể cùng nhau học bốn năm đại học rồi.”
Trong lòng tôi mềm nhũn, nói với cậu ấy: “Không chỉ có bốn năm, em sẽ ở với anh cả đời.”
Chẳng hiểu vì sao tôi lại mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy Hàn Tiếu Tiếu.
Cô ấy nói cảm ơn với tôi, nói rằng cô ấy không ngờ nguyện vọng nói trong lúc giận dỗi trước khi chết của mình lại trở thành sự thật, lại còn trở thành người đứng đầu toàn tỉnh.
Cô ấy lại nói xin lỗi với tôi vì sợ rằng sau khi biết thành tích của tôi sẽ có họ hàng đến làm phiền tôi.
Tôi hỏi cô ấy có muốn trở lại cơ thể này hay không, cô ấy chỉ mỉm cười lắc đầu, kể từ lúc cô ấy uống hết lọ thuốc ngủ đó, cô ấy đã không còn muốn sống nữa rồi.
Hết.