Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 1: Cậu ấy là Chi Lý đại nhân



Bóng cây loang lổ xẹt qua trước cửa kính xe, lúc sáng lúc tối; bầu trời xanh thẳm; những đám mây màu trắng như kẹo bông, xe bus của trường vững vàng chạy trên đường. Má phải Kha Bố áp lên cửa kính xe, ánh mắt dại ra. [Thành phố rộng lớn biết bao, không thấy điểm cuối, tìm một cô gái, xây một căn nhà, mua một mảnh đất, xây dựng mái ấm, sau này chẳng khác nào đâm đầu vào ngõ cụt]. Không hiểu tại sao, trong đầu đột nhiên lại nảy ra lời thoại ấy.

Những học sinh mới hưng phấn nhảy nhót khiến không khí trong xe rất cuồng nhiệt, cậu quay mặt về phía cửa sổ, để tránh trao đổi ánh mắt với người khác. Nhưng nam sinh bên cạnh vẫn cực kỳ không thức thời vỗ vỗ bả vai Kha Bố, Kha Bố nghiêng đầu liền trông thấy một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, cậu chép miệng, chỉ căn cứ vào cái nụ cười ngu ngu này Kha Bố liền phán ngay cậu ta là một tên ngốc.

“Bạn học, xin chào, tớ tên là Công Chu (gōng zhū). Vì đồng âm nên rất nhiều bạn cũ hay gọi vui tớ là công chúa (gōngzhǔ).” Vừa nói xong liền nhanh chóng nhếch môi bật cười.

“Nếu bảo là đồng âm, công trư (gōng zhū) chuẩn hơn.” (trư: lợn)Kha Bố liếc mắt đánh giá nam sinh này, cặp mắt to lấp lánh, mũi nhỏ mà thẳng, cái miệng hơi vểnh, hai má phiếm hồng, dáng người mảnh khảnh, tư sắc thượng đẳng. Công Chu cũng không tức giận, ngược lại còn giống như người cha hiền cưng chiều con nhỏ mà cười: “Cậu thật thú vị, tớ nghĩ chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn tốt của nhau.” Hiện hình rồi, người tốt bước ra từ thế giới truyện cổ tích!

“Đừng, tôi không phải người thiện lương gì cho cam, chúng ta thuộc tính không hợp, để lưu lại ấn tượng tốt đẹp lần đầu gặp mặt cho cả hai bên, ngậm chặt miệng mới là lựa chọn thích hợp nhất.” Xuất phát từ bản năng mà dịch ra xa chút. Công Chu không để ý đến lời Kha Bố nói: “Tớ cảm thấy hơi hồi hộp, lần đầu đi học xa nhà, không chừng còn có thể phát triển một tình yêu khiến người người hâm mộ.” Ngây thơ hồn nhiên.

“Có phải cậu đang nghĩ đến cảnh trong tay ôm chồng sách va vào một cô gái xinh đẹp, cô gái thẹn thùng đè lại làn váy như ẩn như hiện ‘a, đáng ghét, đừng nhìn nữa’; trong thư viện ngón tay hai người không cẩn thận chạm vào cùng quyển sách, sau đó nhìn nhau chăm chú 10 giây; khi trời mưa đi ngang qua bên đường thấy cô ấy đang chơi đùa với mèo con bị vứt bỏ, tình nguyện dầm mưa bung dù cho mèo. Đừng có mơ, mấy cái tình tiết trong phim không phù hợp với hiện thực sớm nên bị thiêu hủy.” Kha Bố, một thằng nhóc cực kỳ thực tế! Không hề ôm chút ảo tưởng nào với thế giới này.

Công Chu khoát tay phủ định giả thiết của Kha Bố: “Tớ cảm thấy là bất ngờ đụng mặt hội trưởng hội học sinh có quyền có thế, người khác đều rất tôn kính hắn, chỉ có tớ lạnh lùng không thèm để ý tới hắn, cho nên hắn luôn tìm cách khó dễ tớ chứ không muốn thấy tớ ở bên những người khác, hoặc nhân lúc thầy cô giáo không có trong phòng sẽ ôm tớ từ sau lưng, ghé vào tai tớ nói ‘hôm nay đi học rất không ngoan nha”, hoặc đột nhiên tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay ai kia, từ nay về sau giữa hai người nảy sinh mối ràng buộc vô hình.” Cậu ta càng nói càng hưng phấn, nụ cười càng ngày càng chói mắt, không gian đằng sau tựa như nổi lên bọt khí màu hồng.

Kha Bố trợn tròn mắt, lưng cơ hồ dán sát vào cửa kính, người kiến thức phong phú như cậu sao lại không biết, những gì vị công chúa này vừa nói đều là tình tiết trong BL!! Cậu né tránh quang mang chói lóa, lấy tay che khuất đôi mắt: không ổn, ngày đầu khai giảng đã cho mình gặp được cực phẩm tiểu thụ. Kha Bố đối với cuộc sống trong trường sau này tràn ngập cảm giác bất an.

Giữa lúc Kha Bố còn đang khiếp sợ xe đã từ từ đỗ lại, Kha Bố theo mọi người xuống xe. Cổng trường to lớn đập vào mắt Kha Bố, hai bên là hai tháp cao được xây bằng gạch, ở giữa là cửa chính màu đen với hoa văn kiểu Âu, tường vây chằng chịt không đồng nhất tạo thành vòng tròn màu xanh biếc. Kha Bố lấy hành lý đứng trong đám học sinh đang ồn ào, nheo mắt ngắm ngôi trường trong truyền thuyết này, trường học tư nhân về bản chất rất khác với trường công, cậu cũng là vì bố mình có ông bạn tốt là thầy giáo trong trường mới miễn cưỡng lấy được giấy trúng tuyển. Trường học nằm ở ngoại thành xa xôi hẻo lánh, muốn vào nội thành phải ngồi ít nhất một tiếng trên xe ôtô, mà xe cộ ở đây cũng ít đến đáng thương.

Không biết Công Chu đã đứng bên cạnh Kha Bố từ lúc nào, hai mắt sáng ngời hữu thần, giống một cô gái đang hoài xuân. Kha Bố nhìn theo ánh mắt của Công Chu. Chỉ cần liếc một cái liền thấy được người ấy giữa đám đông, tắm trong ánh mặt trời ấm áp, sức hút quyến rũ tuôn ra từ thân thể bắn ra tứ phía, khuôn mặt tinh khôi đẹp chết người, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng nhưng muốn ngừng mà mà chẳng được, nam sinh này, giống như không thuộc về cõi trần. Nữ sinh cao gầy đứng trước mặt cũng chỉ đến bờ vai của hắn mà thôi. Kha Bố theo bản năng ngẩng đầu nhìn bầu trời, giữa cái mùa nóng nực ngày hôm nay coi như mát mẻ, vận khí không tồi, không biết từ khi nào đã dưỡng thành thói quen để ý tới thời tiết.

“Có, có thể, hỏi, hỏi tên cậu là gì được không?” Nữ sinh sợ hãi lên tiếng.

“Cái gì?” Khuôn mặt kia không chút tình cảm.

“Có thể hỏi tên cậu là gì không?” Nữ sinh lặp lại.

“Cái gì?” Cũng lặp lại như trên.

Công Chu nói thầm: “Hoàng tử đại nhân có vẻ lỗ tai hơi kém nhỉ?”

“Cậu gọi hắn như vậy một lần nữa, tôi đánh cậu thành bánh bao đại nhân.”

“Có thể hỏi tên cậu là gì không?” Lần này nữ sinh đề cao âm lượng, tựa hồ muốn xác nhận lần cuối cùng.

“Cái gì?” Đổi lại chỉ nhận được câu trả lời máy móc như cũ, cái tên này rõ ràng nghe thấy rồi mà! Xem ra nữ sinh cũng ý thức được hắn không muốn trả lời, bối rối cùng bạn đi xa. Kha Bố kéo hành lý đi ngang qua, vốn muốn lướt qua nam sinh kia nhưng cước bộ lại ngập ngừng, loại hành vi theo bản năng không thể khống chế bằng ý chí này khiến Kha Bố có chút khó chịu.

“Sao hả, cậu cũng đến hỏi tên của tôi?”

“Tôi chỉ muốn hỏi khi nào cậu chết thôi.” Kha Bố cãi lại.

Nam sinh cũng không tức giận, nghĩ nghĩ: “Tầm tầm trên dưới 50.”

“Không cần trả lời nghiêm túc vậy!! Mà, tuổi thọ của cậu cũng ngắn quá nhỉ!” Kha Bố không nhịn được lải nhải.

“Nếu so với người chỉ sống được 20 năm như cậu sẽ không tính là ngắn.”

“Đừng tùy tiện ra kỳ hạn cho tính mạng của tôi!!” Kha Bố bó tay phản bác.

“Chi Lý, hóa ra cậu ở đây!!” Xa xa một nam sinh gọi tên Chi Lý chạy tới, Kha Bố phẫn nộ hít hít mũi kéo hành lý bỏ đi, Công Chu từ đằng sau đuổi kịp: “Tớ cứ nghĩ cậu là người không chịu nhận thua cơ, bị Chi Lý đại nhân nói như vậy, cậu lại không hề tính toán.” Kha Bố tận lực bỏ qua cái xưng hô kia, giật giật khóe miệng: “Tiềm thức muốn sống của tôi bảo tôi cố gắng tránh xa xung đột không cần thiết.”

“Nào có khoa trương như vậy, tớ cảm thấy Chi Lý đại nhân rất dễ sống chung.” Nghe được lời Công Chu nói, Kha Bố nở nụ cười khó hiểu, bả vai run run. Công Chu theo sau vặn vẹo: “Kia, cái kia, cậu cảm thấy Chi Lý đại nhân thế nào?” Kha Bố không phải thằng ngốc, bình thường ẩn sau câu hỏi loại này đều có dụng ý, Kha Bố đứng lại, quay đầu: “Cậu thích con trai tôi không xen vào, có điều, khuyên cậu một câu, loại người như Chi Lý vẫn nên tránh xa thì hơn, đừng phí công tốn sức ôm ấp tình cảm thiếu nữ.”

“Nói như kiểu cậu rất hiểu về Chi Lý đại nhân.”

“Chỉ đứng trên góc độ người quan sát mà thôi.” Nói xong câu đó, Kha Bố liền rời đi. Thứ tình cảm yêu mến phải trả giá bằng cách tiêu hao sinh mệnh, huống hồ còn là con trai, cậu mới không ngu như vậy, Kha Bố lắc lắc đầu, nhớ lại chút chuyện đáng sợ. Vừa đẩy cửa phòng ra, một mùi dâm tà xộc vào mũi, Kha Bố trông thấy thân ảnh bên trong liền đóng cửa lại, hít sâu một hơi rồi mở cửa ra lần nữa, xác thực không phải áo giác, Kha Bố ngước mặt lên tấm bảng hoa xem thường.

“Thật sự là quái lạ.” Sở Hạo Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

“Vốn phải là tớ nói câu này mới đúng, sao cậu lại ở đây?” Sở Hạo Vũ, bạn thời trung học của Kha Bố, là một tên không có đầu óc tinh trùng thượng não, là cái túi da thuộc loại thượng đẳng, trong phòng bên chỗ của hắn đã dán kín mấy tấm ảnh gợi dục.

“Đây là ký túc xá của tớ, tớ không ở đây thì ở đâu?” Ông trời thật đúng là biết trêu ngươi, tại sao lại để mình ở chung với cái thằng thích thể hiện này. Kha Bố dùng sức mở khóa hành lý, lấy vật dụng hàng ngày và quần áo ra ngoài.

“Nói, Kha Bố, cậu thấy hôm nay tớ có gì khác không?”

“Tớ không muốn biết.” Đây là ngày đầu khai giảng đó, quả thực như điềm báo trước bất hạnh, vì sao lại là Sở Hạo Vũ!

“Hôm nay tớ không mặc sịp.” Sở Hạo Vũ đắc ý dào dạt nói, Kha Bố túm một bộ quần áo ném sang: “Lão tử đã nói không muốn biết!”

“Nghe nói như vậy có thể phát ra hormone nam tính, hỏng bét, đã đến giờ rồi sao, tớ phải đi tìm Chi Lý.” Chi Lý, lại là Chi Lý, Kha Bố nhặt lại quần áo nhìn lên trần nhà: “Chi Lý đại nhân, cậu quả thực không đâu không ở.”

Cái tên Chi Lý, giống như một tên tội phạm xảo trá, cứ tùy tiện như vậy xâm nhập vào xương tủy của Kha Bố.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv