Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 100: Phải kết thúc mới biết được kết quả



Editor: Chen.

Beta: Chen.

Bóng đen kia bắt đầu lén lút hành động, đột nhiên bị một bóng đen khác bất ngờ chặn lại, đèn pin chiếu thẳng lên mặt bọn họ, mấy tên đó chưa thích ứng với ánh sáng liền theo phản xạ mà khép chặt mắt, Sở Hạo Vũ vừa chĩa đèn pin về phía họ vừa ngáp: "Bọn mày cuối cùng cũng chịu động thủ, có biết tao chờ bao lâu rồi không?! Muốn động thủ thì nhanh nhẹn một tí thì tốt rồi!"

"Cút ra."

"Bọn mày tưởng tao ngu à, chờ bọn mày dài cổ, bọn mày vừa kêu tao cút là tao cút luôn chắc?" Phải đợi chờ quá nhiều ngày khiến nội tâm Sở Hạo Vũ bị đè nén kinh khủng, cứ luôn lảm nhảm quạt thẳng vào mặt đám kia mà oán giận.

"Mày tìm...." Bóng đen còn chưa nói xong, phía sau đã có người thít chặt cổ hắn.

"Làm gì thế Tu Kiệt, tớ còn rất nhiều lời muốn hỏi tội chúng nó."

"Ngưng đàn bà đi, tóm gọn cả lũ này nhanh lên, chả biết bên Công Tru xử lí tới đâu rồi."

Sở Hạo Vũ đập đèn pin lên đầu một bóng đen* khác: "Lo lắng cái gì, Công Tru không phải đã có kỹ năng đặc thù rồi sao."

(*Hắc ảnh tui dịch là bóng đen, không chắc đoạn tóm bọn này Sở Hạo Vũ chỉ bật đèn pin hay bật cả đèn điện của phòng lên nữa:v)

"Tuyệt chiêu dụ hoặc của tiểu thụ sẽ có tác dụng với mấy con rối này sao?"

"Có ai bảo cậu ấy dụ dỗ mấy thằng này à?" Sở Hạo Vũ ý vị thâm trường nói (hiểu rồi đấy =))) Ứng Tu Kiệt lại vẫn như cũ mù tịt. Ở một nơi khác, có hai người kia đang cùng nhau trò chuyện, Công Tru nhẹ nháy mắt: "May mắn là ở đây có anh, lại kéo anh xuống nước theo em rồi, em........."

"Tôi cũng đã tốt nghiệp, học viện Thánh Kiệt có thể làm gì tôi sao." Nghiêm Phong đẩy đẩy mắt kính, biểu tình không chút để bụng. Sau đó cả hai đều trầm mặc, Công Tru liếc nhìn đồng hồ, vẫn là cúi đầu xin lỗi: "Thời gian này đều là anh ở đây cùng em đợi, bồi em ở chỗ này, lần sau sẽ hảo hảo xin lỗi anh ha, nếu đêm nay không còn việc gì khác, em cũng về trước đây, nếu còn chậm trễ thời gian của anh nữa em sẽ áy náy chết mất." Cậu cắn cắn môi dưới, thong thả bước về phía trước.

"Cái này....."

"Gì cơ?" Công Tru giống như bay, nhanh chóng xoay người lại.

"Cái này....đã trễ vậy rồi...." Nghiêm Phong biệt nữu gãi gãi mặt: "Phòng tôi thuê cách đây không xa, nếu cậu không ngại, có muốn đêm nay ở lại nhà tôi không."

"Có chứ!" Công Tru không có lấy chút nào rụt rè, ngay một giây sau khi Nghiêm Phong dứt lời, liền gấp gáp đáp ứng hắn rồi.

8 giờ 30 phút sáng hôm sau điện thoại Chi Lý bắt đầu reo, reo từ lúc đó tới tận 9 giờ, Chi Lý không phản ứng, nhưng Kha Bố bị đánh thức mấy lần rốt cuộc cũng không chịu được mà ngồi dậy, đẩy Chi Lý: "Cậu nghe điện thoại đi, không nghe thì mau tắt máy." Chi Lý nhíu mày, Kha Bố nhấn nút nghe rồi đặt bên tai Chi Lý, sau đó nằm xuống tiếp tục ngủ, bị vây quanh quá nhiều mệt mỏi rồi, giờ cậu chỉ muốn dành thời gian ngủ càng nhiều càng tốt, mặc kệ trước mắt là chuyện gì, Kha Bố cũng hi vọng có thể trì hoãn nó một lát đi, hơn nữa, nhiệt độ cơ thể Chi Lý vào mùa này thực rất thoải mái.

"Chi Lý, tới gặp bà."

Chi Lý hồi lâu mới mơ hồ mà nói: "Chuyện này cũng đã tới lúc phải giải quyết rồi."

"Vậy con tới giải quyết đi."

"Chờ con trước ngủ một lát." Chi Lý ngay giây tiếp theo liền ngắt điện thoại, điện thoại lại vang lên, Kha Bố nằm cạnh hắn khẽ cau mày, phát ra âm thầm ư ử lúc ngủ say. Chi Lý liếc cậu một cái, vẫn là quyết định đứng dậy rời giường.

Nơi hẹn gặp mặt cũng cách đó không xa, là ngay trên sân thượng của một bệnh viện khác, có một bà già đứng run run rẩy rẩy chờ Chi Lý, Chi Lý vừa bước vào, cửa sau lưng hắn đã bị khoá lại.

"Làm sao đây, bà nội, lần này bà muốn bức con nhảy lầu sao?"

"Vừa thấy mặt nhau đã đâm lời châm chọc, là ai dạy con không biết lễ phép như vậy."

"Vậy bà nội hiện tại nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, con còn rất nhiều lời không biết lễ phép muốn nói với bà."

Bao Tế Lôi cầm trong tay trượng sắt (? Dịch bừa) vô diện biểu tình thong thả bước đến phòng bệnh của Kha Bố, hiện tại Chi Tả Tư, Lam Ngân, Đoá Lạp.... Vị trí của bọn họ đều đã được xác nhận rồi, sẽ không thể tới đây nhúng tay vào chuyện này, để có thể phân tán lực chú ý của bọn họ mà tốn không ít công sức nhả mồi câu, quả nhiên rất hiệu quả.

Lúc Kha Bố khoẻ mạnh còn không đánh lại Bao Tế Lôi, huống gì cả thể xác lần tinh thần cậu đều đang tiều tuỵ. Lưu Thanh đã hạ lệnh: Nếu cậu ta đã muốn giả vờ mất trí nhớ, thì ta lại muốn xem xem bộ dạng chân chính mất trí nhớ của cậu ta là gì.

Bao Tế Lôi dùng trượng sắt đẩy cửa phòng bệnh, Kha Bố vẫn như cũ say ngủ, nhận ra điều khác thường, Bao Tế Lôi càng lúc càng gần cậu, không tự hỏi cũng không do dự, giơ trượng sắt lên đập xuống đầu Kha Bố.

Lão nhân cười nhỏ, ngồi xuống chiếc ghế mà bà đã chuẩn bị từ sớm: "Con để Kha Bố ở lại một mình trong phòng, có phải đã sơ suất rồi không." Chi Lý tựa lưng vào cửa: "Lần trước đã sơ suất một lần, tới lần này sao con có thể phạm sai lầm nữa."

Cùng lúc trượng sắt giáng xuống, có một người lập tức đá văng chiếc giường kia đi, trượng sắt chỉ có thể đập trúng mép giường, Kha Bố bừng tỉnh, thiếu chút nữa đã lăn luôn xuống giường, đầu tiên là cậu trông thấy Bao Tế Lôi, sau đó mới thấy Tô Ấu Ngôn phía sau Bao Yế Lôi. Cậu không quan tâm tình hình hiện giờ là gì, rốt cuộc ngay cả ở trên một nơi xa lạ vẫn luôn có bạn tốt tới cứu giúp cậu, suýt chút nữa cậu đã không nén nổi khẩn trương mà chạy tới ôm Tô Ấu Ngôn, bất quá cậu cũng thừa hiểu được, nếu liều mạng chạy tới ôm cô ấy có lẽ sẽ chung số phận với cái giường kia, bị cô đá văng luôn.

"Tô Ấu Ngôn?" Bao Tế Lôi quay đầu: "Cô không phải là đang ở...."

"Không phải chỉ có các người mới nói dối đâu."

Bao Tế Lôi nhếch miệng cười khẽ, ném trượng sắt qua, Tô Ấu Ngôn nghiêng đầu tránh, xem ra Bao Tế Lôi đã muốn công bằng đấu đấ bới Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn buộc lại mái tóc dài, đại biểu rằng đã đến lúc cô bắt đầu nghiêm túc.

"Kha Bố, đứng góc kia."

Tâm tình Kha Bố cực kỳ phức tạp, bình thường tình tiết này phải là con trai kêu con gái đứng xa ra chứ, sao bây giờ lại ngược lại rồi, chính cậu cho dù có đứng cạnh con gái tốt hay xấu, cũng đều khiến tự tôn đàn ông của mình hổ thẹn sỉ nhục, cũng may sao, đời này vẫn còn một người tên Hân Hợp.

Chi Lý đứng gần lan can của sân thượng, từ trên cao nhìn xuống khung cảnh đang diễn ra trong phòng bệnh: "Bà chọn vị trí này là muốn con chính mắt trông thấy tất cả phải không, đáng tiếc mọi chuyện không thể xảy ra theo những gì bà mong muốn rồi." Lão nhân như cũ khí tức nhàn nhã: "Chi Lý, đừng có kết luận quá sớm, phải kết thúc mới biết được kết quả."

...

Nếu bộ này còn có phần 3 hay phiên ngoại, mong rằng sẽ có couple Công Tru Nghiêm Phong:>

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv