Lúc đó, ở hai gian phòng được xây dựng thông nhau trên tầng 4 có khoảng chục người bên trong, ở giữa được ngăn cách bởi một bức bình phong.
Trên chiếc bàn bên phía ghế sofa bày đầy rượu và trái cây, màn hình TV đang bật nhưng không có ai xem, có người tán gẫu, có người đánh bài.
Phần náo nhiệt nhất thuộc về phía bên kia bức bình phong, một nhóm người đang bày một bàn mạt chược, đánh đến khí thế ngút trời.
Trong đó, một người phụ nữ cao gầy trang điểm rất đậm đẩy mạt chược ra, không nói nên lời: "Hôm nay xui muốn chết." Nói xong quay đầu lại quát lên: "Trữ Khâm Bạch! Bữa tiệc hôm nay là tổ chức cho cậu, cậu làm cái gì đấy, qua đây mau!"
Nửa phút sau, Trữ Khâm Bạch xuất hiện ở phía sau.
Anh mặc quần áo thường ngày, dựa vào bình phong, lười biếng nói: "Tự mình muốn chơi mạt chược mà còn nhất quyết mượn tên tôi, chị không biết xấu hổ à?"
Bên cạnh ngay lập tức có người cười nói: "Chị Cù của chúng ta phải mượn danh anh Trữ anh, chứ nếu không dựa vào số đánh bài của chị ấy thì bọn tôi chỉ có sợ thôi."
"Nói cũng đúng nhỉ, hiếm khi chúng ta mới tụ tập được với nhau mà."
"Cũng may chỗ này của chị Cù không tệ, dựa vào độ nổi tiếng của anh Trữ, ra ngoài ăn bữa cơm cũng sẽ bị chụp, làm gì có ai không có việc gì mà bằng lòng ra ngoài chứ."
Trữ Khâm Bạch rời khỏi bức bình phong rồi đi đến bên bàn mạt chược, khoanh tay nhìn hai giây rồi nói: "Đúng thật, còn không bằng tôi ở nhà ngủ một giấc."
"Thế thì nhàm chán quá," Người đàn ông trung niên ở phía đối diện nói: "Cậu quanh năm suốt tháng khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi trở lại mà, đúng rồi, bộ phim tiếp theo của cậu đã xác định chưa? Vừa đúng lúc bên tôi có một dự án, cậu chừa lịch trình ra đi."
Người phụ nữ lập tức ném mạt chược qua, "Lúc này còn nói công việc cái gì, nói chuyện công việc thì cút ra ngoài mà nói."
"Ơ, cái cô này nóng tính thật."
Nếu như có ai đó thường xuyên lên mạng nhìn thấy nhóm người này thì hẳn là sẽ hét lên tại chỗ.
Ảnh hậu nổi tiếng Cù Như Ý, đạo diễn lớn quốc tế Trần Mộc Tùng, ca sĩ mới nổi Đàm Kỳ Uy, v.v... Còn có những người khác ngồi ở đây, chỉ cần chọn bừa ra một người đều là người ở trong giới giải trí nhiều năm, thành tích không so được với Cù Như Ý nhưng danh tiếng cũng không hề nhỏ.
Tất nhiên cũng có người ngoài giới nhưng Lam Thành là một vòng tròn, hôm nay có thể gặp mặt ở đây về cơ bản đều là những người đã quen biết nhau mười mấy hai mươi năm.
Khác với những người có một vài giao tình hời hợt trong giới, trạng thái của Trữ Khâm Bạch ở đây vô cùng tuỳ ý và thoải mái, là thật sự tự do và thả lỏng.
Những người này không nói là hiểu rõ hoàn toàn về anh nhưng cũng biết bảy tám phần về chuyện của anh, lúc nói chuyện cũng tự nhiên không khách sáo.
Đặc biệt là Cù Như Ý cũng thành danh khi còn trẻ, tính cách kiêu ngạo nhưng cũng là một người thẳng thắn.
Cô còn xuất thân từ nhà họ Cù ở Lam Thành, đã quen biết Trữ Khâm Bạch từ nhỏ.
Cô nói muốn Trữ Khâm Bạch chơi thay cô nhưng chính mình lại không chịu nhường vị trí, vừa bắt đầu chơi mạt chượcvừa nghiêng đầu liếc anh một cái, nói: "Hai ngày trước tôi có nghe Lục Minh nói, cậu ta nhét người cho cậu à?"
Trữ Khâm Bạch: "Ba hợp đồng đại sứ cũ từ năm kia, lười tranh luận."
"Đang nói Nhâm Kỳ Hiên à?" Phan Điềm Điềm, một minh tinh có độ hot cao vừa nghe đã nghe ra được, cũng hóng hớt theo, hai mắt sáng ngời: "Em từng gặp cậu ấy, đẹp trai phết, tính cách có vẻ rất tốt, còn dễ xấu hổ nữa. Em nghe nói rằng trong tất cả cuộc phỏng vấn cậu ấy đều nói thần tượng của mình là anh Trữ, vì yêu mà vào giới, dốc sức đến như thế."
Cù Như Ý cười lạnh một tiếng, "Phan Điềm Điềm, đã tên là Điềm Điềm rồi mà cô còn thật sự là ngốc bạch ngọt (*) à. Cái cậu Nhâm Kỳ Hiên đó không có bối cảnh gì nhưng lại khiến cho nhà đầu tư đẩy cậu ta vào phim của Trữ Khâm Bạch, Lục Minh cũng dám cho cậu ta ký với Thánh Khải và trở thành nghệ sĩ chính sau nửa năm, loại người này cô lại nghĩ cậu ta đơn giản quá rồi. Còn nữa, hy vọng cô hãy nhớ rằng anh Trữ đã kết hôn, đàn ông gian dối ngoại tình thì nên chết đi, cảm ơn."
(*) chữ "Điềm" trong tên của Phan Điềm Điềm nghĩa là ngọt, còn "ngốc bạch ngọt" là từ lóng bên Trung chỉ phụ nữ trẻ đơn thuần, ngây thơ, không có quá nhiều tâm cơ.
Trong nhóm người bọn họ, số người độc thân khá nhiều. Bọn họ cũng đã nghe nói về chuyện giữa Trữ Khâm Bạch và gia đình nên chuyện kết hôn cũng tự nhiên mà không giấu được bọn họ.
Phan Điềm Điềm bĩu môi: "Em đâu có bảo anh Trữ ngoại tình. Còn không phải năm ngoái có lần em đụng phải chị Phạm ở hậu trường lễ trao giải sao, lúc đó chị ấy cũng mới biết, vẻ mặt đó giống như muốn ăn thịt người, doạ em sợ muốn chết. Nếu không thì làm sao em biết được Châu Thanh là thần tiên phương nào."
Trần Mộc Tùng không chịu nổi, một lời khó nói hết: "Tôi nói này, Trữ Khâm Bạch người ta ở đây đấy, ở trước mặt người ta thảo luận vấn đề cậu ấy có ngoại tình hay không không phải hơi quá rồi à."
Cù Như Ý nạt ông: "Đạo diễn lớn mà nhạy cảm thế, tự mình chột dạ à?"
Trần Mộc Tùng không nói lại các cô, dứt khoát lắc đầu nhận thua rồi trốn khỏi bàn mạt chược, chạy đến ngồi bên cạnh Trữ Khâm Bạch nói chuyện phiếm với anh.
Những gì bọn họ nói đều là về các dự án đầu tư, rất nhàm chán.
Phan Điềm Điềm với tính cách thích hóng hớt đương nhiên không chịu từ bỏ cơ hội tóm được Trữ Khâm Bạch, nhất định muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi nên xoay người qua.
"Anh Trữ." Cô cười nói: "Em có thể hỏi một câu hỏi cực kỳ mạo muội không?"
Trữ Khâm Bạch dựa vào trên ghế sofa liếc cô một cái, "Biết mạo muội mà cô còn hỏi."
Phan Điềm Điềm trợn trắng mắt.
Cù Như Ý ung dung nói: "Khuyên cô ít thăm dò cuộc sống riêng tư của cậu ấy đi, cậu ấy sẽ không nói cho cô đâu."
Phan Điềm Điềm: "Nhưng em thật sự rất tò mò luôn, ảnh đế nổi tiếng bí mật kết hôn với phú nhị đại trẻ tuổi toàn thói hư tật xấu, đây là do nhân tính bị bóp méo hay là suy đồi đạo đức vậy? Chị đừng nói chứ, tin tức về cuộc hôn nhân bí mật của anh Trữ nếu như bị bại lộ trên diện rộng thì chắc chắn sẽ là tin tức chấn động nhất trong giới, Weibo sẽ lập tức bị tê liệt."
Cũng trong chốc lát này, đang nói chuyện thì có một phục vụ ở đây lên tầng 4 gõ cửa, đi đến bên cạnh Cù Như Ý, cúi xuống nhỏ giọng nói: "Chị Cù, tầng 2 có người gây sự."
Âm thanh này đủ để những người xung quanh nghe rõ, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Cù Như Ý quay đầu lại, không vui nói: "Ai đấy?"
Người rót vốn đằng sau nơi này là nhà họ Cù, bề ngoài chủ nhân chính là Cù Như Ý, không nhằm mục đích kiếm lợi, bình thường ngoại trừ tụ tập với bạn cũ ra thì cô cũng biết những người ở đây phần lớn đều là người quen trong giới.
Cho dù có dẫn theo bạn thì cũng không có mắt như mù mà ở đây làm loạn.
Phục vụ lặng lẽ nhìn về phía Trữ Khâm Bạch, sau đó mới nói: "Hình như là tìm anh Trữ."
"Sẽ không bị fan cuồng nào theo dõi đấy chứ?" Bên cạnh có người hỏi.
Phục vụ lắc đầu: "Hình như không phải, đối phương có rất nhiều người đến, nhân viên chúng tôi chỉ nghe được một người trong số đó tên là Châu Thanh, còn nói cái gì mà bắt gian. Thấy trong tay bọn họ còn có thiết bị quay chụp, sợ sẽ xảy ra chuyện nên nhân viên lên trước ngăn cản, kết quả đối phương liền làm ầm lên."
Kể từ khi cái tên Châu Thanh xuất hiện, tất cả những người biết sự tình tại hiện trường đều nhìn Trữ Khâm Bạch.
Trữ Khâm Bạch nhíu mày rất chặt rồi đứng dậy khỏi ghế sofa.
Cù Như Ý ra quyết định dứt khoát, nói với phục vụ: "Cậu lập tức đi xử lý, cố gắng thu dọn sạch sẽ, những người có mặt hôm nay nhất định phải ngậm miệng, nhớ kỹ đi."
Những người phục vụ ở đây đã rất thành thạo trong việc này rồi, gật đầu rồi xoay người đi giải quyết.
Những người khác do dự muốn nói lại thôi.
"Anh Trữ, Châu Thanh này... sẽ không phải là Châu Thanh kia chứ?"
"Trước kia nghe nói rất phiền phức, bọn tôi còn chưa thấy qua nhưng cậu cũng đừng nóng giận, có gì thì từ từ nói."
"Đúng vậy đúng vậy, bắt gian hơi khó nghe một chút nhưng trong đây nói không chừng là có hiểu lầm."
Trong lúc bọn họ vẫn đang nói chuyện rôm rả không biết phải nói gì thì Trữ Khâm Bạch đã xoay người rời đi. Những người phía sau sửng sốt trong giây lát rồi cũng nhao nhao đi theo ra ngoài.
Tình hình ở tầng dưới rõ ràng đang trên bờ vực mất kiểm soát.
Một chiếc máy ảnh đã hỏng bị vứt trên mặt đất, trên mặt bàn còn có vài chai rượu bị đổ.
Châu Thanh cho rằng hôm nay mình đến đây là vì làm một mẻ khoẻ cả đời, suy cho cùng cậu cũng không có sức lực để giải quyết phiền phức mà những người này hết lần này đến lần khác tìm đến cửa. Nhưng cậu đã đánh giá thấp mức độ vô vị của những người trẻ tuổi toàn thói hư tật xấu thời hiện đại, và cả một chút cái gọi là tính cách trẻ trâu.
Hơn nữa, bọn họ còn xem việc đánh hội đồng là nghĩa khí, lấy việc bất chấp đạo lý làm lý do.
Cậu còn chưa nói gì mà những người này đã suýt đánh nhau.
Nhân viên phục vụ vẫn đang cố gắng giải thích: "Các vị, chỗ này của chúng tôi rõ ràng đã quy định không cho phép bất kỳ hành vi chụp lén nào, hy vọng mọi người hiểu cho."
"Máy ảnh của bọn tôi thích chụp gì thì chụp chứ? Anh quản được à?" Một chàng trai dáng người thấp tràn đầy khinh bỉ do Từ Lệnh dẫn đến, vừa bắt đầu đã định đẩy người ta.
"Nhiêu đó đủ rồi."
Châu Thanh đứng ở giữa, đưa tay ra ngăn cản rồi che chắn phục vụ ở phía sau cậu.
Chàng trai lùn tịt bị chặn nên dừng lại một chút.
Từ Lệnh lập tức kéo đối phương ra, bước lên phía trước nhìn Châu Thanh, cười lạnh nói: "Châu Thanh, hôm nay cậu muốn quyết tâm đối đầu với bọn tôi đúng không? Hiện tại ở chỗ này giả làm người tốt gì chứ, thay da đổi thịt liền muốn làm thanh niên năm tốt trong xã hội rồi à? Cậu sẽ không quên ban đầu Châu Tùng âm thầm bắt nạt cậu, người thay cậu ra mặt là ai chứ. Những người mà cậu đua xe làm mích lòng, không có bọn tôi cậu có thể dàn xếp được à? Hiện tại trở mặt không nhận người, ai cho cậu cái gan đó vậy?"
Châu Thanh bị cách ăn nói như bang phái lưu manh ở thế kỷ trước làm cho cau mày.
Cậu đứng đó, nhìn những người này rồi lắc đầu: "Tôi không cần ai cho tôi gan cả."
Lúc bọn họ cùng nhau thay đổi sắc mặt thì Châu Thanh lại nói: "Mấy người xài của Châu Thanh bao nhiêu tiền, xúi giục cậu ta làm bao nhiêu việc thì khoan hẵng nói. Nếu không biết vinh quang nhục nhã thì tìm thầy dạy, thích quát tháo hung dữ thì vào tù mà luyện, đừng ở đây có ý đồ uy hiếp tôi. Sau lưng các cậu có quyền nên có người cảm thấy tôi không thể làm gì đúng không, bây giờ có lẽ là vậy nhưng rất nhanh thôi sẽ không thế nữa. Không cần nghi ngờ, lời này là tôi đang uy hiếp các cậu, hơn nữa tôi nói được làm được."
Châu Thanh thật sự có hơi tức giận, tức giận đến mức dùng từ "cậu ta" chứ không phải "chính mình".
Đã là thế kỷ 21 rồi, mặc dù thời đại nào cũng không thiếu người xấu nhưng những người trẻ đã trải qua giáo dục cơ bản ở độ tuổi của bọn họ, trong thời cuộc của quá khứ, bọn họ rốt cuộc đang làm gì?
Bận diễu hành trên đường phố, bận phản kháng, bận lên tiếng lao về phía trước. Ngược lại thì đây là một đám phú nhị đại chơi bời lêu lổng, dưới tiền đề người khác đã quy định rõ ràng không được quay phim lại nhất quyết muốn náo loạn. Lạicòn hùng hồn muốn ra tay đánh người, Châu Thanh nhìn đến mức vô cớ tức giận.
Từ Lệnh nhìn vào mắt Châu Thanh như thể bị ai đó tát vào mặt ngay trên đường.
Rõ ràng đều là cùng một người, cậu dựa vào lý lẽ hùng hồn gì mà dạy dỗ người khác, lại còn dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn hắn.
Từ Lệnh tức giận đến mức vừa nhìn là biết lại muốn ra tay.
"Đang náo loạn gì đấy?"
Một âm thanh lạnh như băng vang lên từ phía sau lưng đám người.
Rất nhiều người bình thường chỉ có thể nhìn thấy trên TV lần lượt đi xuống từ trên cầu thang khiến cho những người bên dưới nhìn đến mức há hốc mồm.
Trữ Khâm Bạch, người đang đi ngay đầu tiên bước xuống bậc thang cuối cùng rồi lại tiến lên hai bước, nhìn xung quanh một vòng, "Nghe nói có người chạy tới đây bắt gian Trữ Khâm Bạch tôi đây, ra đây cho tôi nhìn xem." Trữ Khâm Bạch quay đầu nhìn Từ Lệnh cùng chàng trai lùn tịt đang cầm điện thoại, "Cậu chụp à? Hay là cậu?"
Hiện trường không ai dám lên tiếng.
Cảnh tượng này, ai còn dám nói chuyện chứ.
Vẫn là Trần Mộc Tùng và Phan Điềm Điềm đi tới, lôi lôi kéo kéo Trữ Khâm Bạch, nói: "Chú ý đến sức ảnh hưởng, đang nhiều người nhìn thế này mà."
Ngay giây sau, bọn họ đồng loạt hướng ánh mắt về phía Từ Lệnh với mái tóc tím đỏ, đồng thời thầm nghĩ, tìm một người như vậy kết hôn đúng là phiền lòng thật.
Ra là trông như vậy, y như một con gà trống mào đỏ, trong nháy mắt lại phải khuyên Trữ Khâm Bạch: "Anh Trữ, có việc gì thì về nhà đóng cửa giải quyết, nếu làm cho sự việc náo loạn lớn thì chỗ này của chị Cù cũng chưa hẳn là an toàn đâu."
"Đúng vậy, không thể chấp nhặt với cậu ta."
Kết quả là Trữ Khâm Bạch hoàn toàn không hề phản ứng, anh chỉ quay đầu lại đối mặt với người ở phía sau, vừa xuống lầu đã bị anh kéo sang bên cạnh, giọng điệu không mấy vui vẻ hỏi: "Cậu đến đây tham gia cuộc vui cái gì?"
Cơn giận vừa rồi của Châu Thanh vẫn chưa nguôi ngoai, cộng thêm việc cậu nhớ tới thân phận là người của công chúng của Trữ Khâm Bạch, nhìn thấy ở đây đột nhiên lại có thêm nhiều người như thế nên giọng điệu cũng tệ không kém, cau mày: "Anh không có việc gì thì xuống đây làm gì?"