Ban đầu tiết đầu tiết vào chiều thứ Hai là môn Thể dục nhưng cũng như tiết Mỹ thuật sáng nay, tiết này cũng được người khác "mượn" đi mất. Nhưng lần này là do giáo viên Vật lý mượn, nghĩa là tiết Vật lý ngay đầu buổi chiều.
Nhức đầu.
"Một tuần chỉ có ba tiết Thể dục, coi như mất một phần ba tình yêu đời tôi rồi."
"Tại sao lại là thứ Hai?"
"Chao ôi, thứ Hai quả thật ác mộng."
Các bạn học nhao nhao kể khổ, gục xuống bàn buồn bã ỉu xìu. Tiền Dương nhìn thấy nói: "Vậy tôi bật mí với các cậu trước vậy, tuần sau sẽ mở đại hội thể dục thể thao."
"Thật không?!"
"Lừa các cậu làm gì, chủ nhiệm lớp sẽ sớm thông báo thôi." Tiền Dương là lớp phó thể dục cho nên biết trước.
Trường học tổ chức đại hội thể dục thể theo hai ngày liên tiếp nghĩa là hai ngày không có tiết học, không có bài tập, không phải học bài, có thể ngồi ở sân tập chơi điện thoại tha hồ chơi đùa. Cái này quả thực giống như một kỳ nghỉ.
Mọi người vừa mới uể oải gục xuống bàn chỉ trong nháy mắt bừng bừng hứng thú.
"Mấy người cũng đừng vui vẻ quá sớm, phải đăng ký hạng mục." Tiền Dương nói.
Đăng ký hạng mục dù sao cũng tốt hơn là làm ổ trong lớp.
Bùi Lĩnh ngủ quên, lúc bước vào lớp thì còn mấy phút nữa là vào học, nhìn thấy Tần Trì Dã đã ngồi tại chỗ. Một tuần này vị trí của bọn họ không cần phải "nhường đường" nữa, hai bên đều là lối đi. Bùi Lĩnh vòng qua Trương Gia Kỳ ở hàng sau.
"Trương Gia Kỳ, cậu lạnh à?"
"Không, không có."
Bùi Lĩnh nghi ngờ, "Vậy sao lúc tôi đi ngang qua cậu thấy cậu giống như đang phát run thế. Không thoải mái thì đi phòng y tế đi."
Trương Gia Kỳ không thoải mái phát run ở chỗ nào chứ, đây là có dấu hiệu rối loạn sau sang chấn "Bùi Lĩnh tới gần" thì có. - sáng nay bị anh Dã liên tiếp dạy dỗ còn chưa đủ nữa sao.
"Tôi không sao, run lẩy bẩy cho khỏe hơn ấy mà." Trương Gia Kỳ cảm thấy anh Dã muốn quay đầu lại, thành công kết thúc trọng tâm câu chuyện.
Bùi Lĩnh ngồi xuống vị trí, khuỷu tay có hơi nhích về phía Tần Trì Dã, vượt qua khoảng cách giữa hai gần, người cũng gần hơn. Tần Trì Dã đứng thẳng người, cánh tay đặt trên bàn khẽ chạm vào một vật có nhiệt độ.
Là cánh tay của Bùi Lĩnh.
Tần Trì Dã muốn thu cánh tay lại lại không biết đặt ở đâu, cũng không muốn rút nữa, duy trì tư thế giằng co cứng ngắc.
"Cậu có để ý thấy Trương Gia Kỳ hôm nay có gì lạ không?"
Tần Trì Dã quay đầu nhìn sang, "Chỉ hỏi cái này?" Có thể nghe được chút thất vọng và chán ghét trong giọng nói của hắn.
"Cậu là anh đại của cậu ta, đương nhiên tôi phải hỏi cậu rồi." Giọng điệu Bùi Lĩnh như nói chuyện đương nhiên, chống cằm lên cánh tay mình, ngẩng đầu lên hỏi, "Tôi biết bọn cậu là bạn bè, cậu lại vô cùng nghĩa khí như vậy đương nhiên phải quan tâm người khác rồi."
Hai người đang ở rất gần, vị trí của Bùi Lĩnh cũng thấp, lúc nói chuyện hơi thở phả lên cánh tay Tần Trì Dã. Tóc gáy Tần Trì Dã dựng hết cả lên, có hơi ngứa ngứa tê tê. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, lại còn vô cùng thân mật, còn có "người khác" trong miệng Bùi Lĩnh.
"Đầu cậu ta suy nghĩ không giống chúng ta, ai mà biết được." Giọng điệu của Tần Trì Dã vô thức chia bè kéo phái.
Trương Gia Kỳ "người khác", Bùi Lĩnh và hắn là "chúng ta".
Hắn cảm thấy suиɠ sướиɠ, lại làm ra vẻ nói thêm, "Để tan học tôi hỏi thăm cậu ta xem."
Bùi Lĩnh gật đầu, cười nói: "Tần Trì Dã cậu tốt thật đấy, chẳng giống như lời đồn mấy người trong trường chúng ta truyền đi. Bọn họ đều nói cậu là trùm trường hơi một tí là đánh người nhưng tôi nghĩ cậu không phải người như vậy."
"Ai mẹ--" nó dám nói hắn hơi một tí là đánh người chứ. Tần Trì Dã muốn nói tục nhưng nhìn thấy ánh mắt Bùi Lĩnh nhìn mình, giọng nói của hắn trở nên bình tĩnh, nói: "Cũng không phải không đánh, cũng không phải có bệnh, sao có thể tùy tiện đánh người chứ."
Bùi Lĩnh lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạ, "Tôi cũng tin cậu, cậu mới không phải vậy đâu."
Tần Trì Dã cảm thấy nhiệt độ không khí tăng lên, có chút nóng, còn có chút khô.
"Cậu uống nước không? Tôi đi lấy nước cho cậu." Tần Trì Dã không chờ Bùi Lĩnh trả lời đã chộp lấy ly nước của Bùi Lĩnh ra ngoài từ cửa sau.
Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên.
Sau khi Tần Trì Dã đi, Bùi Lĩnh thu hồi tư thế nằm sấp, duỗi lưng một cái, quay đầu hỏi Trương Gia Kỳ, "Tần Trì Dã uy hϊếp cậu cái gì?" Giọng điệu khác một trời một vực với lúc nói chuyện cùng Tần Trì Dã vừa nãy.
Vừa nãy thì nhớp nhúa, bây giờ thì nghiêm túc đứng đắn còn mang theo uy hϊếp.
Trương Gia Kỳ: ...
Đang vắt óc muốn nói láo.
"Sáng nay vì sao cậu bị Tần Trì Dã túm cổ ra ngoài, nghĩ rõ ràng rồi trả lời." Bùi Lĩnh có hơi híp mắt.
Trương Gia Kỳ: !!!
Chẳng lẽ sáng nay Bùi Lĩnh cố ý? Khiến anh Dã ghen, khiến cậu ta bị ăn mấy quyền của anh Dã!
"Anh Bùi à, dù sao em cũng chỉ có một cái mạng này thôi."
"Tôi sẽ không làm chuyện xấu, cũng không muốn hỏi vấn đề riêng tư của Tần Trì Dã, càng sẽ không làm hại hắn, cậu không cần phải đề phòng tôi như thế." Bùi Lĩnh mỉm cười, "Tôi là bạn hoc hiền lành dễ mến mà."
Trương Gia Kỳ nghiêm túc suy nghĩ câu nói của Bùi Lĩnh. Lần trước nói chuyện thằng ngu Chu Thần, suýt chút nữa cậu ta đã nói ra chuyện về mẹ của anh Dã nhưng Bùi Lĩnh cũng không hỏi lại cậu ta, sau đó cũng không đề cập gì nữa. Quả thật, ngoài như chuyện đó ra dường như Bùi Lĩnh không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa gì về anh Dã.
"Nói tôi một tuần chỉ được gọi cậu là học thần bốn lần thôi, không thể gọi nhiều." Trương Gia Kỳ nhanh chóng đáp lại, "Cậu đừng nói cho anh Dã là tôi nói đấy."
Bùi Lĩnh làm một dấu ok, đồng thời nhìn về phía Lâm Khả.
"Làm như vừa nãy không nghe được gì, tôi sẽ giảng Toán cho cậu."
Lâm Khả: !
"Mấy cậu vừa nói cái gì vậy, tôi không hiểu."
Tốt lắm.
Bùi Lĩnh quay người lại, khóe miệng cong cong.
Tần Trì Dã ghen thật đáng yêu.
Mà ở bàn sau, Trương Gia Kỳ nhìn chéo thấy bóng lưng mảnh mai của Bùi Lĩnh ở phía trước không khỏi rùng mình một cái. Trước kia có nhiều bạn nữ thích anh Dã như vậy, không phải là không có người muốn từ chỗ cậu ta biết được sở thích của anh Dã nhưng hầu hết đều là mua đồ ăn thức uống cho anh Dã, muốn làm anh Dã vui. Nhìn lại Bùi Lĩnh, anh Dã mua đồ ăn cho Bùi Lĩnh còn kém không bao nhiêu!
Đây mới là đẳng cấp.
Anh dâu thật là cao tay.
...Anh Dã à, cuộc sống sau này của anh---
Tần Trì Dã bưng ly nước đi vào từ cửa sau, mông còn chưa ngồi vững đã nói với Bùi Lĩnh: "Nửa nóng nửa lạnh, cậu cẩn thận bỏng."
"Cảm ơn cậu." Bùi Lĩnh nhỏ giọng nói cảm ơn.
Mà nhìn thấy tất cả, Trương Gia Kỳ thu hồi câu nói "sẽ không dễ dàng". Cậu ta thấy anh Dã rất tốt, rất thích thời gian như vậy thì có.
Tiết cuối cùng là họp lớp.
Thành tích thì sáng nay đã nói, bây giờ Triệu Ngọc chỉ nói về biểu hiện và điểm thi đua của lớp, đề cập đến Tần Trì Dã.
"Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ không đi muộn vào thứ Hai trong hai tuần liên tiếp, cố gắng phát huy nhé."
Thứ Hai là kiểm tra nghiêm ngặt nhất, bị bắt sẽ bị trừ điểm. Trước kia Triệu Ngọc vô cùng đau đầu với hai thành phần này. Trương Gia Kỳ còn dễ bảo một chút, Tần Trì Dã thì nói không nghe, cũng không có cách nào nhiều lời, không ngờ có thể tiến bộ như vậy.
Triệu Ngọc vừa dứt lời, toàn lớp yên tĩnh vang lên tiếng một người vỗ tay.
Bùi Lĩnh ngồi tại chỗ, chắp tay trước ngực, vỗ tay như con hải cẩu.
Toàn lớp giống như bừng tĩnh đồng loạt vỗ tay. Vì vừa rồi không có phản ứng kịp, phản ứng ra cũng không biết có nên vỗ tay không. Vừa rồi chủ nhiệm lớp khen ngợi, ai mà biết được trùm trường có nghĩ bọn họ đang mỉa mai không cho nên không ai dám.
Vẫn là Bùi thần gan lớn, trâu bò thật.
Không hổ là bạn cùng bàn với trùm trường.
"Cô khen cậu kìa." Bùi Lĩnh quay đầu sang, nhìn Tần Trì Dã bằng đôi mắt sáng ngời.
Tần Trì Dã liếc nhìn Bùi Lĩnh, khóe miệng nhếch lên, chảnh chọe nói: "Tạm được, cái này có gì khó."
"Được rồi, tiếp theo là chuyện họp phụ huynh vào thứ Sáu và đại hội thể dục thể thao vào tuần sau."
Trong dư âm của tràng pháo tay nồng nhiệt, ba tiếng "họp phụ huynh" bỗng chốc biến thành tang tóc, không khí nhiệt liệt bỗng hóa thành kêu rên. Sao lại phải họp phụ huynh? A a a a lần này thi kém, rớt mất sáu hạng chết chắc rồi.
Triệu Ngọc vỗ bàn, yêu cầu cả lớp trật tự, nói: "Lần họp phụ huynh này mọi người không cần quá lo lắng. Từ lúc chia lớp 11 đến nay cũng hơn một tháng, cô muốn cùng phụ huynh hiểu rõ trạng thái học tập bình thường của các em, giao lưu trao đổi, thành tích thi tháng không phải điểm mấu chốt."
Nhưng vẫn phải báo điểm!
Mọi người rất biết rút ra ý tứ từ trong lời nói của giáo viên.
"Họp phụ huynh là chiều thứ Sáu tuần này. Mọi người nên thông báo trước với phụ huynh, tốt nhất là không nên xin vắng." Triệu Ngọc nói.
Các học sinh không còn lựa chọn nào khác ngoài bất lực đồng ý.
"Đại học thể dục thể thao sẽ được tổ chức vào thứ Năm và thứ Sáu. Hy vọng lớp chúng ta sẽ tích cực tham gia giành danh hiệu về cho lớp. Các hạng mục các em đăng ký với Tiền Dương, sớm ngày tập luyện."
...
Tan học, Tiền Dương đứng trên bục giảng nói: "Mọi người đừng vội về. Vừa nãy đã đọc qua các hạng mục, có ai muốn báo danh bây giờ luôn không?"
Ban tự nhiên nhiều con trai, cũng thích thể hiện, vận động cũng không tệ cho nên lập tức hưởng ứng lời kêu gọi. Nam chạy nhanh, tiếp tức một nghìn mét cũng có người báo, duy chỉ có năm ngàn mét không ai lên tiếng. Tiền Dương còn đang suy nghĩ nếu không có ai đăng ký thì cậu ta sẽ tự bù vào hạng mục này, dự định hỏi cái khác-
"Năm ngàn mét, tôi." Tần Trì Dã biếng nhác nói.
Phía trước còn đang líu ríu, sau khi nghe được âm thanh lập tức yên tĩnh.
Chuyện gì vậy?
Sao tự nhiên trùm trường có tự giác vì tập thể thế? Muốn tham gia hạng mục năm nghìn mét?
Kể từ lúc được chủ nhiệm lớp khen ngợi, trùm trường muốn thành học sinh giỏi à?
"Nhìn cái gì, ông đây không thể tham gia à?" Tần Trì Dã bị nhìn cảm thấy khó chịu, lạnh lùng hỏi.
Đang nghĩ trùm trường muốn thành học sinh tốt...
Thật xin lỗi, quấy rầy rồi. Trùm trường vẫn là trùm trường.
Tiền Dương lập tức viết tên nói, "Biết, biết rồi. Để tôi ghi lại, Còn có nâng tạ, nhảy cao nữa..."
"Tôi muốn nhảy cao." Âm thanh trong trẻo của Bùi Lĩnh vang lên, giơ tay ra hiệu.
Tiền Dương: "À à, Bùi thần nhảy cao, đã ghi."
..
Sau khi xin qua hạng mục một lượt, vẫn còn một số hạng mục chưa ai đăng kí. Mọi người đang muốn tan học, Tiền Dương dự định ngày mai sẽ hỏi lại. Sau khi ra khỏi lớp, một số bạn học đè giọng, tò mò nói chuyện phiếm: "Năm lớp 10 trùm trường cũng tích cực tham gia hội thao như vậy à?"
"Cậu bị ngốc à, hồi lớp 10 cả trường tổ chức hội thao chứ có phải riêng lớp 10 tổ chức đâu."
"À à đúng rồi, tớ cũng không nhớ là có tên trùm trường. Vậy sao lần này lại thay đổi vậy?"
"Không biết."
"Tớ biết." Hoàng Đồng Huyên suиɠ sướиɠ nhỏ giọng, "Nhất định là vì Bùi thần!"
Các bạn nữ khác: "Cắt."
"Làm sao có thể?"
"Đừng có ăn đường hỏng, không tốt cho não đâu, cậu tỉnh lại đi."
Hoàng Đồng Huyên cãi lại, tiếng thảo luận càng lúc càng xa. Mà ở cửa sau lớp học, đang dựa cửa chờ anh Dã, Trương Gia Kỳ nghe được cuộc đối thoại, lặng lẽ giơ ngón cái cho Hoàng Đồng Huyên.
Quả thật là vì Bùi Lĩnh.
Trương Gia Kỳ nhớ lại lúc nãy, hai người phía trước-
"Cậu có muốn tham gia không? Tôi muốn nhảy cao. Tôi nhảy cao không tệ lắm. Nếu cậu báo danh, chúng ta có thể cổ vũ lẫn nhau."
Tần Trì Dã nhìn Bùi Lĩnh, "Năm ngàn mét, tôi."
Đó, đơn giản vậy thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Gia Kỳ: Đẳng cấp trà xanh của anh dâu quả thật vua của vua. [may mắn là mình đầu hàng sớm]