Âm thanh của trùm trường quá lớn, vừa vang dội vừa hung dữ đến nỗi hàng đầu của lớp cũng có thể nghe thấy. Tất cả đều quay đầu nhìn về phía sau.
Sao vậy? Có chuyện gì vậy?
Trùm trường muốn đánh Trương Gia Kỳ sao?
Trương Gia Kỳ ảo não, sao lại lỡ miệng rồi? Cậu ta lắp bắp chuẩn bị giải thích, vừa mới nói được chữ "em" thì trước cửa lớp giáo viên Ngữ văn đã bước vào, ôm một xấp bài thi, cau mày nói, "Vào lớp rồi mà ai còn to giọng thế hả? Tôi đứng ngoài hành lang cũng còn nghe được."
Mọi người đều đang im lặng nhìn trùm trường ở hàng sau, nghe giáo viên nói vậy lập tức xoay đầu không dám nhìn, chỉ sợ trùm trường ghi hận.
"Em." Tần Trì Dã giơ tay, liếc cũng không dám liếc bạn cùng bàn, đứng dậy nói: "Thưa cô, cổ họng em không thoải mái lắm, em muốn đi phòng y tế."
Nhìn thấy là Tần Trì Dã, giọng của giáo viên Ngữ văn giống như đuổi, "Đi đi."
Tần Trì Dã đứng lên, túm lấy Trương Gia Kỳ, nói: "Thưa cô, em xin cho bạn này hộ tống em."
Giáo viên Ngữ văn: ...
Đau họng mà thôi, hộ cái gì tống chứ? Nhưng cô lại đang vội vàng lên lớp, hai người này trong lớp không thường học bài, đi ra ngoài chơi cũng được, không cần quấy rầy các bạn học khác cho nên giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở nói: "Đi đi."
Vẻ mặt của Trương Gia Kỳ từ "Cô ơi cứu mạng chó của em với" thành "mặt chó nhận mệnh", chỉ có thể đi theo anh Dã.
Hai người đi cửa sau ra ngoài, còn chưa đi bao xa toàn lớp đã nghe thấy Trương Gia Kỳ nói: "Anh Dã à, vừa rồi em nói sai-"
"Mày còn nói nữa!" Tần Trì Dã lớn tiếng, hung dữ nói.
Âm thanh dần dần đi xa.
Bùi Lĩnh nở một nụ cười, nhớ đến lỗ tai đỏ bừng khi nãy của Tần Trì Dã-
Quả thật là biến đỏ trong một giây, còn không dám nhìn cậu, chỉ lén lén lút lút.
Trương Gia Kỳ gọi cậu là anh dâu, cậu còn chưa tức giận thì thôi, Tần Trì Dã tức làm gì chứ? Bùi Lĩnh biết rõ còn cố hỏi. Tâm trạng của cậu bây giờ vô cùng thoải mái. Hôm nay quả là một ngày thứ Hai hoàn hảo. Cậu quyết định lần sau nhất định sẽ cho Trương Gia Kỳ gọi thoải mái, coi như là phần thưởng cho Trương Gia Kỳ đã giúp cậu hoàn thành mục tiêu nhỏ lần này.
Tiểu Bùi tốt bụng, online giúp Trương Gia Kỳ giải mộng.
"Phát bài thi ra đi. Tiết này chúng ta sửa bài." Giáo viên Ngữ văn đưa bài thi cho Lưu Mẫn, cầm lại một tờ, nói: "Bùi Lĩnh, cô mượn bài thi của em để sửa đề."
Đương nhiên Bùi Lĩnh không sao hết.
"Đề Ngữ văn lần này, những câu hỏi cơ bản đều là những câu cho điểm thế mà có một số bạn lại không làm được, đúng là không nói nổi..."
"Phần đọc hiểu này, câu trả lời của Bùi Lĩnh rất chính xác, các điểm mấu chốt đều đúng. Mọi người so sánh nhé."
"Được rồi, đến phần bài luận, đề bài lần này có hơi lắt léo nhưng không phải không có chỗ để phát huy. Có bạn học còn biết loạn viết xạ, bài viết của Bùi Lĩnh rất tốt..."
Hơn nửa tiết học, khi giáo viên Ngữ văn giảng đến những câu khó, những câu sai nhiều đều sẽ nhắc đến Bùi Lĩnh. Cuối cùng sửa hết đề thi, giáo viên Ngữ văn yêu cầu mọi người học tập Bùi Lĩnh, có bạn học to gan nói: "Thưa cô, yêu cầu của cô cũng khó quá rồi. Bùi Lĩnh không phải là học bá, cậu ấy là học thần, em là học tra, khoảng cách này cũng lớn quá rồi."
Bạn học Tiểu Bùi vốn đang im lặng dè dặt, nghe được chữ "học thần" lập tức ưỡn ngực.
Hì hì hì.
Làm tốt lắm Trương Gia Kỳ!
Buổi sáng, Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh liên tiếp ba môn chính, chỉ cần giáo viên sửa bài thi đều sẽ nhắc tới Bùi Lĩnh. Trong đống lời khen chồng chất lặp đi lặp lại của các giáo viên, sự ngưỡng mộ của các bạn học dành cho Bùi Lĩnh như khắc sâu vào xương tủy.
Mà bởi vì "cổ họng khó chịu", trùm trường Tần Trì Dã bỏ hai tiết đầu cho đến tiết giải lao. Trong lễ chào cờ, Bùi Lĩnh nhìn thấy Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ trên sân tập. Trên mặt Trương Gia Kỳ không có vết thương, chỉ có hơi uể oải giống như bị hành hạ từ trong tinh thần vậy.
"À đúng rồi Trương Gia Kỳ, trước khi vào tiết Văn cậu gọi tôi là gì thế?" Bùi Lĩnh cố ý hỏi.
Trương Gia Kỳ: !!!
Trong nháy mắt giật mình Trương Gia Kỳ hoảng sợ nhìn về phía anh Dã. Bùi Lĩnh nhìn thấy Tần Trì Dã ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía trước nhưng lại lén lút nhìn mình, cười tủm tỉm nói: "Thôi quên đi, cũng không có gì quan trọng."
Trái tim Trương Gia Kỳ văng lên đến cổ họng từ từ hạ xuống, cậu ta nhẹ nhàng thở ra, phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, không quan trọng."
Sao lại không quan trọng?
Tần Trì Dã nhíu mày, đá Trương Gia Kỳ một cái.
Trương Gia Kỳ: ???
Không phải chớ anh Dã, không quan trọng là Bùi Lĩnh nói mà.
Bùi Lĩnh giống như bị hành động của Tần Trì Dã thu hút, nhìn sang nói: "Tần Trì Dã, sao cậu lại đá Trương Gia Kỳ?"
"..." Tần Trì Dã đút tay vào túi, lạnh lùng vô tình nói, "Trên đùi nó có con muỗi."
"Đúng đúng đúng." Trương Gia Kỳ gật đầu, ánh mắt dường như có thể viết ra chữ: Anh Bùi à, thật sự đó, dù sao em cũng chỉ có một cái mạng này thôi, bỏ qua cho em đi, đừng hỏi nữa, van xin anh.
Bạn học Tiểu Bùi tốt bụng kết thúc đề tài này, trong lòng nghĩ, Tiểu Trương đừng sợ, hôm nào chơi game, anh sẽ để cậu gọi anh dâu một cách sảng khoái!
Tiết cuối cùng là môn Mỹ thuật.
Sau Quốc khánh, Mỹ thuật, Âm nhạc, Thể Dục chưa bị hủy bỏ, mọi người vẫn đang rất vui vẻ. Ai nấy đang chuẩn bị dọn dẹp một chút đi phòng Mỹ thuật thì lớp trưởng từ bên ngoài quay về nói: "Giáo viên Mỹ thuật có việc, đổi thành môn Hóa."
"Hả?"
"Cái gì?"
Cả lớp nhốn nháo. Ba tiết môn chính qua đi đầu óc như muốn nổ tung rồi, tiết cuối cùng lại còn của lão Nghiêm đúng là sống không bằng chết.
"Bùi thần, thầy Nghiêm gọi cậu đến văn phòng." Lớp trưởng bổ sung, "Văn phòng lớn của tổ giáo viên."
Phần lớn thời gian Bùi Lĩnh vô cùng khiêm tốn nhưng lần này, danh hiệu này, cậu rất là dè dặt chấp nhận.
Cậu, bạn học Tiểu Bùi, chính là học thần.
-
Văn phòng của tổ giáo viên.
Thầy Nghiêm đang tự mình rót trà, nhấp một ngụm, nói: "...Chỉ có ba mươi học sinh thôi, không thể nhiều hơn được."
"Thầy Tiểu Trịnh, thầy vừa nói lớp thầy có bao nhiêu người?"
Thầy Trịnh năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Là một giáo viên xuất sắc, đặc biệt có trình độ tốt, lúc được mời đến Anh Hoa ông nghiễm nhiên tiếp quản làm chủ nhiệm lớp 1. Trong lần tuyển chọn tổ trưởng khối, thầy Trịnh cũng có sức cạnh tranh nhưng đáng tiếc lại gặp phải thầy Nghiêm.
Thầy Nghiêm mạnh hơn về mọi mặt, kể cả bằng cấp, học vấn, kinh nghiệm giảng dạy và tuổi tác. Nếu không phải là sức khỏe kém cộng với việc lên lớp mệt mỏi thì trường học đã muốn thầy Nghiêm chủ nhiệm lớp 1 luôn rồi.
"Dựa vào thành tích thi tháng, trước đây không phải mọi người đã thống nhất như vậy rồi hay sao?" Thầy Trịnh đưa bảng xếp hạng ra, dùng bút quét từ thứ tự ba mươi lên, "Ba mươi người này, còn cần thảo luận gì nữa?"
Trong top 30 của top 100, ngoài trừ ba học sinh của lớp 2, hai học sinh lớp 4, một học sinh lớp 6 và một học sinh lớp 8 ra, còn lại đều là học sinh lớp 1.
"Đề của lớp thi đua có cách tư duy khác với đề của lớp thường. Tôi không đồng ý chuyện đó."
Các giáo viên khác, "Đúng vậy, không thể dùng một kỳ thi tháng để quyết định được. Lần thi này lớp tôi có một em bị sốt cao, không phát huy tốt nhưng thực chất nền tảng của em ấy rất tốt, đầu óc linh hoạt."
"Đúng vậy, tổ trưởng, trước đó chúng ta cũng chưa xác định là dùng thành tích kỳ thi tháng mà."
Nếu làm như vậy, lớp thi đua có tận hai mươi ba học sinh của lớp 1, mấy lớp khác phải chơi kiểu gì? Đến lúc thưởng thi đua, nhà trường không chỉ thưởng cho học sinh mà còn thưởng hoa hồng cho giáo viên, chuyện tốt chẳng phải rơi hết lên đầu lớp 1 à?
Tất nhiên hầu hết các giáo viên vẫn muốn kiếm một cơ hội cho học sinh lớp mình.
"Ba mươi là quá ít."
"Thêm một ít chỗ đi tổ trưởng. Chu Lâm lớp tôi cũng không tệ..."
"Lớp tôi-"
Thầy Nghiêm đặt bình trà về lại trên bàn, nghiêm túc nói: "Thôi được rồi, nhốn nha nhốn nháo làm gì, giữa trưa họp tiếp."
Vậy thầy gọi bọn tôi đến đây làm gì? Các giáo viên khác thầm nghĩ, và sau đó họ lập tức biết đến đây làm gì, để nhìn đệ tử ruột của tổ trưởng Nghiêm.
"Thưa thầy!"
Bùi Lĩnh đứng trước cửa văn phòng báo cáo.
"Vào đi." Thầy Nghiêm đưa một xấp bài thi trên bàn cho Bùi Lĩnh, giọng điệu rất nghiêm túc, "Bùi Lĩnh, lần này anh thi Lý Hóa tổng hợp vẫn còn tạm được."
Mấy vị giáo viên khác trừng mắt nhìn chằm chằm. Hóa ra đây là Bùi Lĩnh, là Bùi Lĩnh đè ép lớp 1 của thầy Trịnh bằng mười bốn điểm.
Hóa ra là đại diện môn Hóa học.
Chẳng qua điểm Lý Hóa tổng hợp của Bùi Lĩnh hình như là-
"Thầy à, Lý Hóa em được tối đa mà vẫn còn được ạ?" Bùi Lĩnh cảm thấy lão Nghiêm không nói đạo lý, sớm đoán được nội dung tiếp theo, "Có phải thầy định nói em lần sau tiến bộ không? Không có chỗ tiến bộ nữa rồi."
Thầy Nghiêm vốn dĩ rất nghiêm túc, nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn Bùi Lĩnh nhưng các giáo viên khác nhìn ra được. Đây mà là tức giận cái gì, đây là khoe khoang thì có. Còn nữa, hạng nhất khối lần này không giống trong tưởng tượng của mọi người, sao một chút cũng không khiêm tốn, nói chuyện nghịch ngợm, không giống với học sinh ngoan giỏi truyền thống.
"Đề lần này dễ như vậy, được điểm tối đa không phải là chuyện đương nhiên sao." Thầy Nghiêm tức giận lấy ngón tay gõ bàn, "Nếu lần sau đề khó, anh mất một, hai điểm, tôi lại phải mất mặt."
Bùi Lĩnh cảm thấy xấp đề thi quá nặng cho nên đặt xuống bàn, thoải mái một chút, nói, "Thầy à, sao thầy lại mất mặt thay em? Còn chưa có xảy ra, không cần mất mặt trước đâu. Lỡ như lần sau em được điểm tối đa thì đó là em thắng. Nếu là rớt vài điểm, không được tối đa thì lúc đó thấy mất mặt vẫn kịp."
"..." Thầy Nghiêm tức giận đến mức vén vài sợi tóc loe hoa còn sót lại trên đầu, phất tay, "Đi nhanh lên, đừng có chọc giận tôi."
Bùi Lĩnh: ...
Kỹ thuật diễn của lão Nghiêm kém thật.
Bùi Lĩnh ôm xấp bài thi bước ra văn phòng.
"Mấy thầy cô nhìn kìa, tức chết tôi rồi." Thầy Nghiêm lại cầm bình trà lên rót đầy một ly, nói: "Cũng may là đầu óc thông minh. Lúc đó môn của tôi mà cũng dám đến trễ, lên lớp thì ngủ, làm bài cũng tạm được, mỗi lần đều đúng..."
Khóe miệng thầy Trịnh giật giật, không muốn nghe, "Phải vào lớp rồi, thầy Nghiêm không sao thì tôi đi trước."
"Đúng, đến giờ rồi." Thầy Nghiêm nhìn đồng hồ, chống tay ghế đứng lên, nói: "Thông báo cho nhau, ngoài lớp 1 ra, mỗi lớp khác được chọn bốn học sinh, giữa trưa họp nói tiếp."
Thầy Trịnh: "Sao lại còn muốn đưa danh sách, không đã nói ba mươi người-"
"Đưa trước." Thầy Nghiêm độc đoán, quét mắt nhìn các giáo viên, "Ai có ý kiến?"
Tất nhiên là các giáo viên lớp khác không có ý kiến. Đây là chuyện tốt, đương nhiên bọn họ ủng hộ. Có cơ hội còn hơn không có.
Mọi người trở về lớp, đi theo thầy Nghiêm ra cửa văn phòng, đi trên hành lang tự nhiên khen vài câu.
"Vẫn là nói thầy Nghiêm có tầm nhìn xa, bạn học Bùi Lĩnh nhìn thông minh thật."
"Học sinh của thầy Nghiêm được hạng Nhất đúng là lợi hại."
"Lần trước cũng được tối đa đúng không? Đúng là giỏi quá."
Khuôn mặt thầy Nghiêm vẫn đoan chinh nhìn không ra cảm xúc, chẳng qua số tóc ít ỏi trên đầu đang vô cùng phơi phới tung bay trong không trung.
"Cũng tạm được thôi."
-
Hôm nay thầy Nghiêm không dạy quá giờ.
Chuông reo lên lập tức cho tan lớp.
Toàn thể lớp 2 tuy đều không thể tưởng tượng được nhưng vẫn giả vờ ngoan ngoãn, cho đến khi lão Nghiêm rời đi mới bắt đầu hét lên.
"Đi thôi, ăn cơm thôi."
"Nhanh lên kẻo hết thức ăn."
"Hôm nay lão Nghiêm uống nhầm thuốc hay sao mà thoải mái vậy nhỉ?"
"Tớ nghĩ chắc là do Bùi thần thi tốt cho ổng mặt mũi. Ai mà không biết lão Nghiêm thích mấy người học giỏi."
"Vậy cũng do Bùi thần trâu bò!"
Bạn học Tiểu Bùi vẫn đang ngồi tại chỗ, dè dặt mỉm cười, cả người rạng rỡ, quay người lại nói, "Trương-"
Ủa, sao chỗ của Trương Gia Kỳ trống không rồi?
"Cậu ta đi khi nào vậy?" Bùi Lĩnh quay đầy hỏi Tần Trì Dã.
Mặt mày Tần Trì Dã chảnh chọe, "Bùi thần trâu bò mà, tự mình xem chứ."
"..." Bùi Lĩnh đột nhiên bật cười.
Tần Trì Dã đang cảm thấy không được thoải mái thì nhìn thấy đôi mắt cong cong của Bùi Lĩnh từ từ đến gần mình-
"Tần Trì Dã, có phải cậu ghen không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học Tiểu Bùi đã hoàn thành mục tiêu nhỏ đầu tiên, vỗ tay!