Bùi Tiềm vừa tới đầu bậc thang tầng ba đã ai nha một tiếng, ịn mông ngồi trên bậc thềm.
"Anh hai, mẹ nói em không thể đi lên."
Tầng ba là địa bàn của Bùi Lĩnh, bình thường trong nhà ngoại trừ dì giúp việc quét dọn ra đều cấm đi vào, càng đừng nói đến mẹ kế và Tiểu Bồi Tiền. Bùi Lĩnh lùi một bước, nhìn Tiểu Bồi Tiền béo ngồi trên bậc thang, hỏi: "Lúc anh không có ở nhà em cũng không lên à?"
Tiểu Bồi Tiền đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Anh hai, em đi đến chỗ đó.". Đầu ngón tay chỉ vào bậc thềm cao nhất, "Mẹ phát hiện ra em nên em phải đi xuống."
"Không phải em cố ý đâu!" Tiểu Bồi Tiền hấp tấp giải thích.
Bùi Tiềm đưa tay, "Anh biết rồi. Đi thôi, anh dẫn em lên."
"Có anh hai quá được rồi ~"
Bùi Lĩnh cười: "Vua nịnh nọt."
Phòng trưng bày bày biện LEGO cùng các loại đồ chơi khác. Bùi Lĩnh để Tiểu Bồi Tiền tự mình chọn một món. Tiểu Bồi Tiền phấn khởi trừng mắt, vui sướng nhảy nhót tại chỗ, cuối cùng chọn lấy một con LEGO người máy nhỏ màu vàng óng ánh, miệng như bôi mật nói: "Cảm ơn anh hai~"
"Không cần cảm ơn. Đi xuống đi, anh phải thu dọn đồ đạc." Bùi Lĩnh sờ đầu Tiểu Bồi Tiền, "Một người có thể xuống được không?"
"Được ạ. Em rất là lợi hại ó."
Buổi sáng Bùi Hồng Hào đã làm xong thủ tục cho Bùi Lĩnh, không bao lâu Lý Văn Lệ với dì giúp việc trong nhà đã đưa đồ dùng hằng ngày đến. Dì giúp việc bận bịu trải giường, Lý Văn Lệ dù sao cũng là mẹ kế, bình thường không thân với Bùi Lĩnh không rõ kích thước nên cũng chỉ thu xếp đồng phục, giày dép.
Đồng phục Anh Hoa có đồ thể dục, đồ đi học chính thức, xuân hạ thu đông bốn mùa có đủ.
Giữa trưa Bùi Lĩnh đã kiểm tra qua bây giờ chỉ cần thu dọn một ít đồ lót, tất, dây sạc, tai nghe là được, còn có đồng phục chơi bóng đã được gửi tới. Cậu nhét hết những thứ này vào trong một cái túi, trong cái ba lô còn lại nhét đầy sách. Trên kệ sách thế mà còn có , nội dung bên trong chêch lệch không lớn, mang hết mang hết.
Tầng một phòng khách.
Bùi Tiềm đang khoe khoang với mẹ mình, "Anh hai tặng quà cho con nè ~"
"Oa! Mẹ xem nè! Mẹ, mẹ thấy không, là anh hai tặng cho con đó nha!"
"Anh hai tốt quà à ~"
Năm phút trước, con trai cầm món đồ chơi xuống dưới tầng, miệng không ngừng lải nhải, lặp đi lặp lại chỉ mấy câu đó. Lý Văn Lệ tâm lặng như nước, đã chấp nhận chuyện "Bùi Lĩnh bán Bùi Tiềm, Bùi Tiềm còn giúp Bùi Lĩnh đếm tiền."
"Đẹp lắm. Nếu con thích ngày mai mẹ mua cho con cái khác."
"Không cần đâu. Con có anh hai rồi, mẹ không thể lãng phí." Tiểu Bồi Tiền sửa lời mẹ mình, "Lãng phí thì không phải là em bé ngoan."
Lý Văn Lệ: ... Mẹ chỉ muốn thu mua con để nối tiếp tình cảm mẹ con chúng ta thôi. Thôi quên đi, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lúc Bùi Lĩnh xách một đống đồ xuống dưới nhà, phát hiện mẹ kế có chút nhiệt tình với mình cậu hoang mang chừng một giây rồi cũng bắt đầu diễn theo.
"Bây giờ Tiểu Lĩnh đi luôn hả con? Mang theo mấy thứ này đi, đều là hoa quả đã rửa sạch, con nhớ ăn."
"Buổi tối đói bụng thì có đồ ăn vặt. Đi học đừng để bản thân mệt quá, có cần gì thì cứ điện thoại cho dì, dì nhờ người đưa tới."
Bùi Lĩnh cùng cười chân thành: "Vâng dì, con nhớ kỹ rồi."
"Dì để trên xe cho con, trên đường chú ý an toàn, lão Lý lái xe chậm một chút." Lý Văn Lệ tự mình cầm túi hoa quả với đồ ăn vặt để vào trong xe, nở nụ cười thân thiết lại nhiệt tình, "Muốn ăn cái gì chờ thứ Sáu con về dì làm cho con."
Bùi Lĩnh cười càng nhiệt tình, "Được ạ. Con muốn ăn thịt nướng, cá nướng với thịt heo cay cắt lát."
Lý Văn Lệ: ...
"Được, vậy chờ con về. Tiềm Tiềm chào anh trai đi."
Tiểu Bồi Tiền không hiểu vì sao anh trai với mẹ mình đều cười vô cùng vui vẻ nhưng không sao, nhóc cũng vô cùng vui vẻ, một tay giơ người máy nhỏ mà anh trai tặng, một tay còn lại ra sức vẫy vẫy, "Bái bai anh hai~, anh hai ơi Tiềm Tiềm sẽ nhớ anh hai."
"Bái bai~" Bùi Lĩnh bóp má nhóc béo, cười vui vẻ lên xe.
Cách cửa sổ xe, mẹ kế và Tiểu Bồi Tiền vẫn đang cười tươi vô cùng.
Ha ha ha ha ha, tốt lắm. Bùi Lĩnh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính xe, cũng đang cười theo.
-
Anh Hoa có tiết tự học buổi tối. Mỗi tối sẽ có mỗi giáo viên khác nhau đúng giờ lên lớp nhưng không phải giảng bài mà là để phụ trách kỷ luật, nếu có học sinh muốn hỏi một chút về nội dung học cũng được. Tối nay đến lượt giáo viên tiếng Anh lên lớp.
Bùi Lĩnh từ trường học về nhà rồi quay lại tình cờ lại đến muộn.
Giáo viên trông coi tiết tự học buổi tối không nghiêm lắm, chỉ cần không lớn tiếng nói chuyện hay ầm ĩ thì bình thường đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Chẳng qua học sinh cũng không dám làm càn, vì mỗi đêm sẽ có giáo viên chủ nhiệm đi tuần kiểm tra. Nếu như có học sinh bị bắt được chơi điện thoại đều sẽ bị tịch thu di động, mời phụ huynh tới nhận.
Cho nên học sinh đều lén lút chơi. Vì để không bị bắt được, có người suy nghĩ ra đủ loại cách thức đánh úp nhưng chưa ai có thể che giấu.
Bùi Lĩnh đeo cặp sách đi từ ký túc xá đến khu dạy học. Đường tắt ngắn nhất là con đường nhỏ phía sau tòa nhà thực nghiệm.
Con đường nhỏ toàn đá cuội, hai bên là cây xanh được cắt tỉa cẩn thận quanh năm thấp thoáng đâu đó chút cỏ dại, còn chưa có đèn đường. Chẳng qua đây là ở trường học, an toàn không thành vấn đề. Bùi Lĩnh không sợ ma, cậu tin vào khoa học - sau đó lại nhớ tới chuyện mình xuyên vào bên trong một quyển tiểu thuyết.
Gặp chuyện không giải quyết được, nỗ lực học tập.
Nghiêng nghiêng phía trước, cách khoảng năm mét bên bờ tường, có một cái bóng đang gắng sức chống đỡ một cái bóng khác, hai tay vung lên, dáng dấp thon dài lại nhanh nhẹn nhảy tới trên tường. Dưới góc tường còn một người đứng nhìn, đè ép cuống họng gọi bậy: "Anh Dã, kéo em lên với."
Bùi Lĩnh nghe ra hai kẻ leo tường này đúng là trùm trường và đàn em Trương Gia Kỳ của cậu ta. Nhưng Bùi Lĩnh chỉ muốn làm một người đi đường yên lặng đi ngang qua cho nên không hề phát ra chút tiếng động nào, dự định cứ thế lặng lẽ đi qua hai người kia.
"Ai ở đó!"
Cùng với một giọng nam trung niên lớn tiếng đe dọa còn có tia sáng từ đèn pin cầm tay từ đằng xa chiếu lại đây.
"Mẹ nó, là lão Vương. Nhanh nhanh nhanh, anh Dã cứu em."
"Hai cái chân ngắn của lão Vương sao mà chạy nhanh thế. Anh Dã, tay em, đứt tay em bây giờ."
Tần Trì Dã trên tường nhỏ miệng chửi đờ mờ, "Tự mày lên đi." Rồi trực tiếp buông tay.
Nếu Trương Gia Kỳ có sức bật như anh Dã thì còn có thể như bây giờ à? Trương Gia Kỳ ở góc tường không rảnh để ý, cánh tay chống đỡ bắt đầu bò lên nhưng lão Vương càng lúc càng đến gần. Có thể là do chạy gấp quá, ánh sáng từ đèn pin sáng rõ chiếu tới người qua đường Bùi Lĩnh.
"Mẹ nó, Bùi Lĩnh? Cậu đứng đó làm gì? Đến đây lúc nào? Cậu cũng tới trèo tường à?"
Bùi Lĩnh: : ......Không, tôi đi ngang qua thôi.
Cuối cùng Tần Trì Dã từ trên tường nhảy xuống. Không ai chạy đi, Trương Gia Kỳ vì anh Dã nghĩa khí đang muốn vuốt mông ngựa thì lão Vương đã đến. Đèn pin cầm tay quét qua hai người bên bồn hoa, một giây sau chuyển một góc 45 độ chiếu sang người qua đường Bùi Lĩnh.
"Ba đứa các em, được lắm." Lão Vương nổi giận đùng đùng, "Đến đây xếp hàng."
Bùi Lĩnh ngược mặt một góc 45 độ nhìn trời rơi nước mặt. Em chỉ đi ngang qua thôi mà.
Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ từ bồn hoa đi ra. Lão Vương thấy rõ là ai nói, "Lại là hai cái đứa này. Tần Trì Dã, em nói xem bao nhiêu lần rồi hả? Trốn tiết học buổi tối lại còn leo tường. Tường cao như vậy, lỡ té gãy chân thì làm sao?"
"Sao mà té được thầy, chân anh Dã của em dài như thế, sẽ không té-" Trương Gia Kỳ còn chưa chưa nói xong câu.
Chủ nhiệm Vương nổi giận, đừng tưởng ông không nghe thấy câu "hai cái chân ngắn", "Đừng có mà cợt nhả với tôi. Đàng hoàng đi, Trương Gia Kỳ, thầy còn chưa nói em đâu."
Trương Gia Kỳ câm miệng, chỉnh đốn thái độ. Chủ nhiệm Vương quay đầu xem xét một người khác, thanh tú lịch sự vừa nhìn đã biết là học sinh ngoan sao lại cũng làm cái việc trèo tường trốn học như thế này, "Em học lớp nào? Tiết tự học sao không lên lớp, ở đây làm gì?"
"Thưa thầy, em lớp 11-2."
Chủ nhiệm Vương chống nạnh tức giận, "Lại là 11-2."
"Thưa thầy, em tên là Bùi Lĩnh. Hôm nay em làm thủ tục trọ ở trường, buổi chiều tan học về nhà một chuyến thu dọn đồ đạc. Em vừa mới quay về, đang muốn đi lớp tự học buổi tối ạ." Bùi Lĩnh giải thích với giáo viên. Cái nồi trèo tường này cậu không đội đâu!
Trương Gia Kỳ nhanh trí, "Đúng đúng đúng, tụi em đi với nhau á thầy."
"Đúng cái gì mà đúng." Chủ nhiệm Vương mới không tin. Ông nhìn về phía Bùi Lĩnh đang đeo cặp sạch, nhìn cũng vô cùng lễ phép, so sánh với Tần Trì Dã đúng là không giống nhau. Chủ nhiệm Vương tin bảy, tám phần, mặt mày uy nghiêm, "Trở về thầy sẽ điều tra thêm có phải như vậy hay không. Em về phòng học trước đi."
Trương Gia Kỳ gấp gáp, "Thầy, tụi em thật sự đi cùng nhau mà. Đồ đạc của bạn học Tiểu Bùi nhiều quá, tụi em bận giúp bạn."
"Thật à?" Chủ nhiệm Vương cười lạnh một tiếng, "Bạn học nhỏ, em nói xem.
Bùi Lĩnh: "..." Vì sao cứ phải làm khó một người qua đường như tui?
"Đồ của em không nhiều lắm, một người có thể làm xong ạ." Bùi Lĩnh mỉm cười.
Chủ nhiệm Vương sao mà không rõ được, "Trương Gia Kỳ, em còn dám nói dối ngụy biện. Bản kiểm điểm ba nghìn chữ, chào cờ thứ Hai em với Tần Trì Dã lên đọc."
"Về lớp hết đi. Lần sau mà còn để thầy bắt gặp là phải mời phụ huynh đấy nhé."
Chủ nhiệm Vương nói xong đuổi ba người trở về. Đường nhỏ mới đây còn vắng bóng người thế mà bây giờ có thêm ba bạn học. Đối mặt với ánh mắt của Trương Gia Kỳ, vẻ mặt Bùi Lĩnh vô cùng bình tĩnh nói: "Chủ nhiệm Vương vẫn còn ở phía sau nhìn chúng ta đấy."
"..." Trương Gia Kỳ há hốc mồm. "Có phải tôi muốn làm gì đâu. Đều là bạn học với nhau sao cậu không nói giúp bọn tôi, tình nghĩa bàn trước bàn sau của chúng ta đâu!"
Lại còn có kiểu tình nghĩa thế này nữa hả?
Bùi Lĩnh: "Nói Tần Trì Dã ở trên bờ tường giúp tôi tìm bút hay là nói cậu ngồi ở góc tường tìm sách giáo khoa giúp tôi?"
"Là sao? Tìm cái gì?" Trương Gia Kỳ không hiểu mô tê gì.
Tần Trì Dã lạnh lùng nói tiếp, "Người ta bảo mày lấy cớ quá kém."
"À." Trương Gia Kỳ nghĩ cũng đúng, lại đánh chủ ý lên người người khác, "Thì chẳng phải vừa nãy do tôi gấp quá à, lúc về còn phải biết ba nghìn chữ kiểm điểm bữa. Bạn Tiểu Bùi-"
Bùi Lĩnh mỉm cười: "Tôi lại méc thầy á~"
Trương Gia Kỳ: "......Cậu mấy tuổi rồi còn chơi cái trò méc giáo viên."
Ra khỏi đường nhỏ, ba người kéo dài khoảng cách. Bùi Lĩnh đi đầu tiên, Tần Trì Dã một tay cầm túi không nhanh không chậm nhàn nhã theo sau, hiển nhiên là không vội về lớp học. Trương Gia Kỳ đi một bên, thỉnh thoảng nhìn bóng dáng xíu xiu của bạn học Bùi phía trước nhỏ giọng nói chuyện: "Anh Dã, chuyện bạn học Tiểu Bùi thích anh hẳn là lời đồn rồi. Nếu thật sự thích anh sao có thể trơ mắt nhìn anh viết ba nghìn chữ kiểm điểm được. Đúng là mẹ nó trái tim sắt đá mà."
"Nắm đấm của tao cũng cứng lắm." Tần Trì Dã quét mắt sang bên cạnh, "Còn nữa bản kiểm kiểm của tao, mày viết đi."
Trương Gia Kỳ: "...Vâng." Đêm nay đúng là bắt cậu đội nồi mà. "Bên đó vắng vẻ lão Vương không thường kiểm tra, đầu tường cũng thấp ai ngờ lại xui xẻo như vậy chứ."
-
Tiết tự học buổi tôi, Bùi Lĩnh làm xong bài tập giáo viên giao buổi sáng. Chuyện này không có mâu thuẫn với chuyện làm học thần. Chờ khi làm xong hết bài tập sẽ có bạn học hỏi: Oa sao bạn học Bùi lại lợi hại như vậy?/ Ngày thường cậu còn làm gì nữa?/ Sao thành tích của cậu có thể tăng nhanh như vậy? thì có thể thản nhiên nói một cậu, bình thường tôi chỉ làm chút bài tập, ở lớp tùy tiện nghe giảng một chút giống như mọi người thôi mà.
Chẳng lẽ mọi người không như vậy hả?
Hì hì hì.
Vui vẻ.
"Bùi Lĩnh, tớ có thể hỏi cậu bài toán này không?" Từ Liễu ngồi cùng bàn đưa vở qua, "Bài này khó quá, tớ nghĩ cả ngày rồi mà không ra."
Bùi Lĩnh nhìn lướt qua đề bài, "Đáp án là 0.2."
Từ Liễu: ???
"Tính như thế nào?"
"Đơn giản mà. Bước đầu tiên cậu làm sai rồi, chỗ này phải là một, sau đó tính tiếp là được." Bùi Lĩnh nói như đương nhiên.
Từ Liễu: "Để tớ tính lại." Nhưng mà cô không hiểu, vì sao bước đầu tiên lại lại một mà mình lại tính ra là 2.3? Bùi Lĩnh nói đơn giản nhưng cô lại cảm thấy rất khó, nếu hỏi lại thì lại xấu hổ quá. Chắc là do mình ngốc quá, thôi thì hỏi người khác vậy.
Tiết tự học có thể đổi chỗ ngồi, có thể nhỏ giọng trao đổi. Từ liễu để trống đề bài kia, làm xong bài khác thì cầm vở đi phía trước hỏi bạn bè quen thuộc.
"Đề này Tô Hạ biết làm. Cậu ấy mới giảng cho tớ xong."
Từ Liễu hỏi Tô Hạ, Tô Hạ sảng khoái giảng cho cô. Tô Hạ cầm giấy nháp viết từng bước một xuống. "Cậu hiểu chỗ này chưa? Như vậy nè, sau đó thì dùng công thức này..."
"Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu Tô Hạ." Từ Liễu bỗng nhiên hiểu ra, vui vẻ nói, "Cậu giảng dễ hiểu ghê. Vừa rồi tớ hỏi bạn cùng bàn, cậu ấy đọc trực tiếp đáp án cho tớ, tớ chẳng biết sao lại ra thế nữa."
Ngòi bút Tô Hạ dừng lại, "Là Bùi Lĩnh sao? Môn Toán của cậu ấy tốt lắm hả?"
"Không biết nữa, dù sao ban ngày tớ thấy cậu ấy chẳng nghe giảng mấy, không ngủ thì lại ngẩn ngơ nhìn trời, bài tập cũng tùy tiện làm, tốc độ rất nhanh." Từ Liễu nói.
"Vậy chắc là lên mạng tìm đáp án rồi, thảo nào lại làm nhanh như vậy." Bạn cùng bàn của Tô Hạ giành nói trước.
Tô Hạ cười nói: "Bài tập là làm cho mình, bản thân tự làm mới được."
"Hạ Hạ nói rất đúng, tớ cũng nghĩ như thế. Dù không biết cũng sẽ hỏi cậu, cậu thông minh vậy mà."
"Không có, tớ chỉ là tương đối nỗ lực thôi."
Bùi Lĩnh còn không biết mình đã trở thành đề tài nói chuyện của tiểu đoàn nhỏ của vai chính. Mà cho dù biết cậu cũng sẽ vui vẻ, có bạn học giúp cậu xây dựng hình tượng "chép đáp án trên mạng", "dốt nát kém cỏi" thì đến khi có kết quả thi đua thì so sánh với độ tương phản này, hiểu quả của học thần càng mạnh!
Vị bạn học này đúng là người tốt mà!
Tiết tự học buổi tốt kết thúc lúc mười giờ. Chín giỡ rưỡi Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ đi vào từ cửa sau, giáo viên tiếng Anh không cảm thấy kinh ngạc, không hỏi một tiếng.
Có thể thấy tiếng tăm của trùm trường là như thế nào.
Trương Gia Kỳ vừa vào lớp đã bắt đầu lấy điện thoại di động ra chơi, cọ tới cọ lui, móc bút ra viết chưa được hai chữ thì chuông tan học vang lên. Cậu ta duỗi eo lười biếng. "Mệt chết mất, rốt cuộc cũng tan học. Anh Dã, chơi bóng không?"
Á đồng phục!
Bùi Lĩnh ngồi bàn trước xoay người, đặt tay lên bàn bên cạnh Tần Trì Dã ngồi sau, nói: "Hôm trước cậu đưa tôi tới phòng y tế, tôi làm dơ đồng phục của cậu. Tôi mới mua một cái mới y hệt, trả lại cậu."
Tần Trì Dã còn chưa kịp nói gì, Trương Gia Kỳ vừa rồi còn "mệt chết" lập tức tỉnh tảo, đủ sức tám chuyện.
"Ai nha, bạn học Tiểu Bùi làm sao biết anh Dã mặc áo size nào?"
Bởi vì Bùi Lĩnh si mê Tần Trì Dã, chuyện biết Tần Trì Dã mặc áo size bao nhiêu không phải là chuyện đơn giản nhẹ nhõm.
Nhưng Bùi Lĩnh bây giờ đã khác xưa, chững chạc đàng hoàng lạnh lùng nói: "Khoảng cách tiêu chuẩn quốc tế của khung bóng rổ cách mặt đất là 3.05 mét, độ cao Tần Trì Dã ở dưới rổ, cùng với chiều dài cánh tay nhìn một chút đại khái cũng tính ra được."
"Đây là trí tuệ, bạn học Trương nghe có hiểu không?"
Trương Gia Kỳ: "Tôi nghe hiểu cậu đang nói tôi ngu."
"Vậy cậu vẫn còn rất thông minh." Bùi Lĩnh cổ vũ.
Trương Gia Kỳ: "Tuy tôi không vui nổi nhưng vẫn cảm ơn cậu."
Tần Trì Dã quét mắt nhìn Bùi Lĩnh, một đôi mắt đen nhánh không khỏi đánh gãy màn tấu hài của hai người.
"Không cần."
Trương Gia Kỳ cảm thấy anh Dã nhìn mình, nói theo: "Anh đại của bọn tôi có bệnh sạch sẽ, không nhận quà của người khác đặc biệt là quần áo. Không cần đưa."
"Vậy cũng tốt, để tôi mặc." Bùi Lĩnh quay người thu thập sách vở.
Tần Trì Dã không khỏi nhìn bóng lưng Bùi Lĩnh thêm chốc lát. Có thể tưởng tượng ra, cái áo đồng phục này mà mặc trên người người này.
Xác định như cái bao.
Tác giả có lời muốn nói:
Sao mà lại có bạn học đáng yêu như thế, chủ động giúp tôi tăng tốc tiến trình làm học thần [cảm động]