"Như thế rất tốt." Ngọc Thất còn chưa bao giờ đến Quý phủ, nhân cơ hội này, quang minh chính đại đi vào bên trong tìm hiểu một vòng cách bố trí, tự nhiên là tốt nhất: "Nếu như vậy, ngày mai ta cũng theo Trần đại nhân đi một chuyến."
Thất hoàng tử tự hạ thân phận như thế, Trần Đức Dục đều cảm động đến rơi nước mắt. Ông vội vàng đứng lên, chắp tay thi lễ, giọng nói đều nghẹn lại.
Nói xong chuyện này, Ngọc Thất lại nghĩ đến một việc: "Nếu ta nhớ không lầm, đại lão gia Trương gia chính là nhậm chức Thiếu Khanh ở Đại Lý Tự?"
Trần đại nhân còn chưa mở miệng, liền thấy Trương Thiếu Khanh rảo bước tiến vào hậu đường. Thấy Thất hoàng tử, hai tay hắn chắp lại, làm lễ của quan viên: "Bẩm Thất điện hạ, hạ quan chính là Trương Thư Mẫn, nhậm chức Thiếu Khanh ở Đại Lý Tự."
Ngọc Hành giương mắt nhìn hắn ta, ánh mắt nhàn nhạt: "Nhiều ngày nay, Trương Thiếu Khanh không bằng nghỉ tắm gội ở nhà mấy ngày đi, đợi sau khi án này kết án lại đến làm việc."
"Thất điện hạ!" Trương Thư Mẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Hạ quan chính là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, làm quan mấy chục năm, cũng không làm việc thiên vị. Án này dù cho quan hệ đến người thân trong nhà hạ quan, cũng sẽ không làm việc thiên vị trái pháp luật."
Chủ sự ngẩng đầu liếc hắn ta một cái, lập tức liền xùy một tiếng chặn miệng: "Mới vừa rồi Trương đại nhân còn chỉ vào mũi hạ quan luôn mắng, mắng hạ quan ghi chép khẩu cung của Quý Thượng Thư không đúng với tình hình thực tế, muốn hạ quan tiêu hủy đấy." Muốn báo thù, phải mau!
"Ngươi!" Trương Thư Mẫn bị một Chủ sự từ ngũ phẩm thọc một đao sau lưng, sắc mặt vô cùng không tốt.
"Nếu Trương đại nhân sẽ không làm việc thiên vị trái pháp luật như lời đã nói, khi án này hội thẩm, Trương đại nhân càng hẳn nên tự xin nghỉ tắm gội mới tốt." Ngọc Hành khẽ cười một tiếng, từng chữ ép sát: "Như vậy, mới là xử lý theo lẽ công bằng công chính."
Trong lòng Trương Thư Mẫn đều bị tươi cười của Thất hoàng tử khiến cho lạnh hơn phân nửa. Nhi tử thứ bảy này của hoàng gia, mười lăm mười sáu tuổi liền có loại khí thế không tầm thường này, thật là thấy quỷ!
Trần Đức Dục gật đầu tán thành nói: "Thất điện hạ nói rất đúng. Trương đại nhân, trước khi án này kết thúc, ngươi vẫn là tạm thời nghỉ tắm gội mấy ngày đi. Nhiều ngày nay trời đẹp, đúng là thời điểm tốt để đi đạp thanh đấy!"
Trương Thư Mẫn căm giận đi ra khỏi nha môn Đại Lý Tự, ngẩng đầu thấy mưa to giàn giụa đầy trời tưới xuống, giũ giũ ống tay áo, sắc mặt càng thêm khó coi. Trời như vậy, đúng là thời tiết tốt để đi đạp thanh? Đi đạp thanh cái quỷ ấy!
Quý Vân Lưu vào Yêu Nguyệt Viện, mới vừa tắm gội thay quần áo xong, Hồng Xảo liền bẩm báo: Tứ cô nương Quý Vân Vi đến viện.
"Mưa lớn như vậy, tứ tỷ tỷ lại vội vã đến đây như thế." Quý Vân Lưu lập tức ra cửa nghênh đón, đưa người vào trong phòng ở chính viện: "Tứ tỷ tỷ nhanh tiến vào, uống chút canh nóng."
"Ta nghe nói đại bá phụ tố cáo Trương gia lên Đại Lý Tự, ta cho rằng muội... Liền đến xem muội." Tứ cô nương vốn tưởng rằng, Quý Vân Lưu nhất định là ở trong phòng khóc đến chết, nào biết đâu người này không chỉ có ra cửa đi dạo một vòng, điểm tâm đều mang theo hơn mười hộp về phủ!
"Cảm ơn tứ tỷ tỷ quan tâm săn sóc cho ta." Quý Vân Lưu thấy nàng ấy thật tình tới cửa quan tâm, cười ngâm ngâm kéo nàng ấy đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Rồi nàng cho Hồng Xảo bưng canh nấm tuyết và mang lên điểm tâm lúc ra cửa mua được: "Tứ tỷ tỷ ăn thử xem, những điểm tâm này mỗi thứ đều có mùi vị riêng, rất không tệ đấy."
"Muội đó!" Tứ cô nương bị bộ dáng không biết ưu sầu này của nàng ấy làm cho không biết giận thế nào: "Muội làm sao một chút đều không lo lắng cho việc hôn nhân của chính mình!"
"Chuyện duyên phận này đều có trời định, chúng ta muốn đoạt cũng đoạt không tới." Quý Vân Lưu bưng chén, nhấp một ngụm canh nóng: "Mà, Trương nhị lang kia ở sau núi Tử Hà bị ta thấy được hắn gặp gỡ với Trang tứ cô nương, nếu ta lại có liên hệ gì với hắn, sau này chẳng phải là tự tìm rủi ro sao?"
"Cái gì? Bọn họ vậy mà, vậy mà thật sự tư thông!" Tứ cô nương kinh ngạc cảm thán một tiếng, lại khôi phục thái độ bình thường: "Nếu như thế, nhất định phải để đại bá thay muội từ chối việc hôn nhân này!"
Tứ nương tử nắm tay Quý Vân Lưu, lại nói: "Muội cứ yên tâm, đại bá thay muội từ hôn, tổ mẫu chắc chắn lại tìm cho muội một gia đình trong sạch. Chắc chắn tốt hơn gấp trăm lần so với Trương nhị lang kia."
Quý Vân Lưu nắm tay xem nàng ấy, trong mắt nàng ấy tất cả đều là ý nghiêm túc, bên trong hoàn toàn không có ý cười nhạo. "Tứ tỷ tỷ." Nàng dựa bả vai chính mình qua, chớp hai mắt: "Ta xem tứ tỷ tỷ gần đây mặt mày hồng hào, ánh sáng rực rỡ, chỉ sợ mấy ngày này tứ tỷ tỷ nhất định muốn gặp gỡ vận may chuyện tốt."
"Chuyện tốt vận may gì?" Tứ nương tử khó hiểu.
"Hì hì, ngày tốt cảnh đẹp phu quân tới, còn không phải là vận đào hoa vào đầu, là chuyện tốt lớn hay sao!" Quý Vân Lưu sung sướng cười nói: "Chỉ cần tứ tỷ tỷ không cự tuyệt, không né tránh, người nọ chính là một đoạn nhân duyên rất tốt của tỷ tỷ."
Tứ nương tử bị một đoạn lời nói trắng ra của Quý Vân Lưu làm sáng tỏ: "Được lắm, muội cũng dám lấy ta làm trò tiêu khiển! Xem ta có xé miệng muội hay không!"
"Ai da ai da, tỷ tỷ xuống tay lưu tình... Muội muội chỉ là ăn ngay nói thật thôi!" Quý Vân Lưu liền xin tha: "Ai da, tỷ tỷ, chúng ta vẫn là tới ăn mấy khối bánh hoa quế..."
Hồng Xảo và nha hoàn Bồng Bồng của tứ nương tử nhìn hai cô nương nhà mình chơi đến đầy hứng thú, nhìn nhau cười cười. Trong phủ có tình tỷ muội, xuất giá đều là trợ lực tốt.
Thời gian sau giờ Ngọ thoảng qua, hai tiểu nương tử ăn điểm tâm, vừa lúc đồ vật mà phủ Cảnh Vương đưa tới cũng lần lượt dọn vào trong viện. Quý Vân Lưu lại mang theo Quý Vân Vi lựa chọn, chọn ra mấy bộ gấm vóc sai người đo dáng người, cầm đi xuống làm xiêm y. Khi Quý Vân Vi mang theo Bồng Bồng đôi tay đều sắp cầm không nổi chuẩn bị trở lại sân của chính mình, nghe được cửa trong bên kia có người tới bẩm báo, nói phủ Trưởng công chúa đưa tới hai tấm thiệp, vừa lúc tứ cô nương một cái, lục cô nương một cái. Người tới thấy hai người đều ở trong viện này, liền đưa tất cả tới bên này. Hai người mở ra vừa xem, là phủ Trưởng công chúa tổ chức yến hội ngắm hoa ngày xuân, Văn Thụy Huyện Chủ liền sai người tặng hai tấm thiệp tới, mời hai người.
"Phủ Trưởng công chúa?" Tứ cô nương cầm thiệp xem Quý Lục: "Lục muội muội, yến ngắm hoa này, chúng ta cần phải đi?" Tuy nàng và Văn Thụy Huyện Chủ nhận thức không lâu, phần tình bạn này lại thật lòng, nhưng tứ cô nương do dự chính là dòng dõi của đối phương, quá cao.
"Tứ tỷ tỷ, Văn Thụy Huyện Chủ cố ý sai người tặng thiệp, chúng ta tự nhiên cần đi." Quý Vân Lưu cầm thiệp cười: "Nếu chúng ta không đi, mới là khinh thường Văn Thụy Huyện Chủ." Không phải Ngọc Hành nói phủ Trưởng công chúa có một đạo nhân lợi hại sao? Hiện giờ nàng có thể không uổng công sức mà đi vào, tự nhiên muốn đi gặp một chút!
Thấy Quý Vân Lưu còn muốn chọn vải vóc làm xiêm y cho chính mình, Quý Vân Vi liên tục vẫy tay, mang theo Bồng Bồng trở về Hoa Hoàn Viện của chính mình. Ở Hoa Hoàn Viện, lúc nhị phu nhân biết được nữ nhi nhà mình được mời đến yến ngắm hoa trong phủ Trưởng công chúa, cười đến mức cằm súyt nữa đều rớt trên mặt đất. Nàng vội vàng sai người chuẩn bị quần áo cho tứ cô nương, chuẩn bị trang sức muốn đeo. Khi nhị phu nhân nghe tứ cô nương nói Quý Lục tặng cho nàng ấy rất nhiều vải vóc mà Hoàng Hậu và phủ Cảnh Vương ban cho, nhị phu nhân lại liên tục ai da ai da: "Lục tỷ nhi này, ở thôn trang hai năm thật là khiến người yêu thích, chẳng trách lão phu nhân và Văn Thụy Huyện Chủ đều xem nàng ấy là người hiếm có! Nàng chính là đứa nhỏ hiểu chuyện, nhìn xem, có thứ tốt cũng không giấu riêng, còn muốn phân cho con."