Trong ngực của Ngọc Thất đang thình thịch nhảy loạn, lại nghe được Nhị hoàng tử ở một bên nói: "Đúng vậy, thất ca nhi, phụ hoàng nhân hậu thánh minh, lòng mang thiên hạ, ngươi cũng không thể cô phụ một mảnh dụng tâm lương khổ của phụ hoàng."
Thất hoàng tử quay đầu, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn xem Nhị hoàng tử: Vì việc này, nhị ca thật đúng là tận hết sức lực nhỉ!
Nhị hoàng tử tươi cười đối diện Thất hoàng tử, vui vẻ thoải mái: Quý Lục kia không tồi, Thất đệ liền nghe theo đi!
Hai người ở trong điện dùng ánh mắt nhìn nhau, lại còn là tâm linh tương thông một điểm liền thấu hiểu!
Ngọc Hành bị một bụng ý nghĩ xấu cuồn cuộn và tâm địa đen nhánh đối với chính mình của Ngọc Lâm chọc giận mà cười. Thế nhân đều say chỉ duy hắn tỉnh. Hắn nhấp miệng, hướng về phía Hoàng Đế quỳ xuống, tiếp nhận sổ con do thái giám bên cạnh truyền lại thay Hoàng Đế: "Nhi thần tuân chỉ." Nếu hắn không cúi đầu thấp một chút, hắn liền sợ nhịn không được cười to ra tiếng! Tính toán mọi đường lại thành toàn chính mình, nhân tài kiệt xuất trong số kẻ ngu xuẩn chính là thuộc về nhị ca tốt này của hắn!
Hoàng Đế nhìn Thất hoàng tử ngay cả đầu cũng không nâng dậy nổi, cảm thấy việc hôn nhân này vì làm gương tốt cho người trong thiên hạ, năm lần bảy lượt vì duy trì mặt mũi hoàng gia, thật sự là khiến nhi tử ưu tú nhà mình chịu ấm ức, ông liền thở dài nói: "Sau khi điều tra rõ việc này, nếu sai thật sự ở Trương gia, sau khi kết án, để a nương ngươi thưởng vài thứ cho Quý Lục kia." Ông ta nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Trang Tứ chính là tứ cô nương phủ Trang Quốc công?"
Thất hoàng tử nói: "Đúng vậy."
"À, vụ án này, thất ca nhi ngươi xem làm đi. Trang gia là nhà mẹ đẻ của a nương ngươi, mặt mũi này của phủ Trang Quốc công, cũng cần phải bận tâm đến." Hoàng Đế suy tư một phen: "Bởi vậy, chuyện Đại Lý Tự mở công đường thẩm tra xử lý này, liền không cần triệu tiểu nương tử hai nhà đến, miễn cho làm xấu danh dự của người."
Thất hoàng tử hành lễ: "Nhi thần tuân chỉ." Người thiên gia, đặc biệt vị cha làm Hoàng Đế này của hắn, bận tâm nhất đó là mặt mũi hoàng gia.
"Phụ hoàng," Nhị hoàng tử hành lễ nói: "Sau khi án này chấm dứt, lại để mẫu thân đại nhân đón tiểu nương tử Quý Lục tiến cung ở mấy ngày vậy. Nghe nói, mẫu thân hình như cũng rất thích lục tiểu nương tử kia đấy ạ." Đưa cô nương nông thôn sơn dã kia tiến cung, mỗi ngày đối mặt Ngọc Hành, ghê tởm hắn ta đến chết mới tốt chứ!
Hoàng Đế nghe thấy lời của Nhị hoàng tử, cảm thấy kiến nghị này cũng rất tốt, gật đầu: "Cũng tốt, đến lúc đó có thể đón Quý Lục kia tiến cung, làm bạn với Hoàng Hậu nhiều hơn." Thân phận người này đã không xứng với nhi tử nhà mình, vậy khiến bọn họ gặp nhau nhiều hơn, làm nhi tử nhà mình trừ đi khúc mắc trong lòng cũng tốt. Như vậy, cũng có cớ thuận lợi hạ chỉ tứ hôn.
Thất hoàng tử "Ấm ức" quỳ sát xuống đất dập đầu tạ ơn, ngay cả thân thể và ngón tay nắm sổ con đều run rẩy!
Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử cùng nhau ra khỏi ngự thư phòng. Ngọc Lâm quay đầu xem Ngọc Hành, tiến lên hai bước, chụp bả vai hắn ta: "Thất đệ, đợi định ra ngày đại hôn, phần mai mối này, thất ca nhi cũng không thể quên nhị ca ta."
Ngọc Hành nhấp miệng, giọng điệu bình tĩnh: "Đến lúc đó, nhất định không thiếu hậu lễ của nhị ca!" Rồi sau đó, hắn phủi tay hắn ta xuống, hướng về phía ngoài điện, nhanh chóng rời đi.
Nhị hoàng tử nhìn Thất hoàng tử "Tức giận" đến mức ngũ quan đều vặn vẹo, tâm tình sảng khoái, ha ha mà cười rộ lên. Hắn hướng về phía bóng dáng kia mà phân phó thật lớn tiếng gã sai vặt của chính mình: "Đưa đến cho lục nương tử Quý phủ nhiều thêm mấy cây gấm vóc, lại tặng thêm mấy bộ trang sức, chỉ cần nói vất vả nàng ta!" Có ai có thể đem hành vi ghê tởm người không hợp pháp này đẩy đến trước mặt Hoàng Đế khéo léo như thế!
Ninh Thạch đi theo sau Ngọc Thất, nghe được Nhị hoàng tử nói năng bậy bạ, ngẫm nghĩ trong lòng những lời này, hắn nghĩ không rõ. Cảnh Vương tặng hậu lễ cho Quý Lục nương tử làm cái gì?
Vào Lâm Hoa Cung, Tịch Thiện tiến lại nghênh đón. Hắn thấy Thất hoàng tử mím chặt môi, lập tức nhìn về phía Ninh Thạch dò hỏi. Ninh Thạch nhẹ lắc đầu một chút, tỏ vẻ chính mình cũng không biết. Thất hoàng tử bước đi như bay, vào thư phòng, rốt cuộc hắn nhịn không được, ha ha mà cười lên. Lúc này cười, quả thực là nhịn không được, cười đến mức cả eo đều không đứng thẳng nổi! Ninh Thạch và Tịch Thiện nhìn thiếu gia nhà mình cười đến cả nước mắt đều chảy ra, sau khi hai mặt nhìn nhau, cảm thấy hành trình đến ngự thư phòng càng thêm quỷ dị. Bọn họ chưa bao giờ gặp qua Thất hoàng tử cười vui sướng đến như thế! Đây là đã xảy ra chuyện gì? Bị quỷ ám?
"Thất gia?" Tịch Thiện không sợ chết, không sợ bị quở trách, nhẹ giọng dò hỏi một tiếng: "Làm sao vậy? Chuyện gì làm ngài cười cao hứng đến như thế?"
Ngọc Thất thoáng ngừng cười một chút, ý bảo Ninh Thạch mở sổ con kia ra: "Các ngươi liền nhìn xem sổ con này, rồi đi hỏi Trần Đức Dục một chút, xem khi nào mở công đường điều tra xử lý án này, gia muốn hỗ trợ thẩm vấn."
Ninh Thạch lập tức mở sổ con ra, Tịch Thiện nhanh chóng dò đầu qua. Đây là sổ con do Trần Đức Dục dâng lên để xin chỉ thị đối với vụ án của Quý phủ.
"Thất gia, Hoàng Thượng muốn ngài ở bên cạnh hỗ trợ thẩm tra án này?" Tịch Thiện cao hứng, vỗ đùi: "Chuyện này thật sự quá tốt! Như vậy, lục nương tử nhất định có thể thoát khỏi việc hôn nhân này!"
"Không chỉ vậy." Ngọc Thất ngừng tiếng cười, vẻ mặt tràn đầy đắc ý như gió xuân thổi qua: "Hôm nay, Cảnh Vương khóc lóc thảm thiết quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, miệng phun nước miếng dùng hết vạn lời cuồn cuộn trong bụng, để Hoàng Thượng chỉ định việc hôn nhân cho ta, chính là với Quý Lục! Thật là, được đến mà chẳng tốn công sức!"
"Hả?" Không chỉ có Tịch Thiện sửng sốt, ngay cả Ninh Thạch cũng bị tin tức này làm cho nổ tung đến ngốc ra. Đây là... Tình huống gì?
"Thất gia? Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn hạ chỉ tứ hôn?" Tịch Thiện ngay cả hỏi chuyện cũng không còn nhanh nhẹn! Đều nói nhân duyên từ núi Tử Hà được Thiên Đạo phù hộ, sẽ thuận buồm xuôi gió. Nhưng chuyện này thuận đến mức, cũng quá đáng sợ! Ai có thể nghĩ đến, Nhị hoàng tử toàn tâm toàn ý đối nghịch với chủ tử nhà mình, sẽ ra một lá bài tốt như vậy!
"Chưa hạ thánh chỉ, có điều chỉ cần án này vừa tra rõ, nhất định muốn hạ chỉ." Ngọc Hành khoanh tay nhìn hoa đào ở góc tường, khí phách hăng hái: "Đi, hiện tại liền theo gia đi một chuyến đến Đại Lý Tự." Nếu không phải trong hoàng cung ban đêm không dễ ra vào, hắn đều muốn suốt đêm đi báo cho Quý Lục, nhị ca hắn thay bọn họ làm tốt chuyện mai mối này! Có gì càng đảm bảo hơn việc Hoàng Đế dùng thánh chỉ tứ hôn?
Hôm nay, trán của Nhị hoàng tử bị rách một mảng to, nhưng bộ dáng của hắn đầy khí phách hăng hái không kém Thất hoàng tử. Hắn ra khỏi hoàng cung, lại sai người đánh xe, đi đến Đông Cung của Thái Tử. Thủ vệ Đông Cung thấy Cảnh Vương, cung kính dẫn hắn tới Nam Uyển. Tới bên trong nội cung, đổi thành Ngô công công hầu hạ bên người Thái Tử tự mình dẫn đường cho Cảnh Vương. Nhị hoàng tử thường đi lại ở Đông Cung, bố cục nơi này so với nhà mình cũng không xa lạ bao nhiêu, vừa thấy phương hướng muốn đi này, hắn cười một tiếng, hỏi: "Thái Tử giờ phút này lại ở điện Kim Vũ? Mấy ngày trước, ta cho người đưa ca cơ Tây Vực tới, Thái Tử thích chứ?"
Ngô công công vừa lúc hiểu rõ nỗi lòng của Cảnh Vương, cười nói theo: "Thái Tử điện hạ đã ở điện Kim Vũ nhiều ngày. Nữ tử mà Cảnh Vương điện hạ đưa tới đều là mỹ lệ tuyệt sắc, Thái Tử điện hạ rất yêu thích."
Ngọc Lâm gật đầu, chậm rãi đi lên bậc thang, trong lời nói hàm chứa ý vừa lòng: "Còn xin Ngô công công hầu hạ đại ca ta cho tốt."
Ngô công công tiếp nhận một phong bao lì vì do người hầu bên cạnh Cảnh Vương đưa tới, liên tục ứng tiếng.
Bên ngoài mưa xuân không dứt, trong điện cảnh xuân vô hạn.
Trong điện Kim Vũ, tràn đầy tiếng nhạc, làn điệu vui sướng. Một nữ tử Tây Vực lộ ra rốn, cánh tay và đùi, đang nhẹ nhàng nhảy múa trong điện.