Bóng dáng của thiếu nữ như con bướm, tựa như bay bổng, lập đàn làm pháp Đạo gia chính thức như vậy, ở trong mắt Ngọc Thất còn rực rỡ diễm lệ hơn so với điệu múa kinh hồng kia.
Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết, chước nhược phù dung xuất lục ba*. Giữa hoảng hốt, hắn có cảm tưởng như lòng bàn chân người này có thể nổi gió, cưỡi mây lướt gió bay trở về 'tiên cung' ngoài mây trắng kia.
*Đây là những câu trích từ bài thơ "Lạc thần phú" của Tào Thực.
Đợi nàng làm xong Đạo pháp, khi nàng ngừng tay quay người lại, trong lòng Ngọc Thất vừa động. Hắn đi qua, đối diện ôm lấy nàng: "Quý Vân Lưu..." Nàng không thể tự tiện rời đi.
Từ khi sống lại một đời, quy củ lễ phép Đại Chiêu cũng bị hắn bỏ qua rất nhiều.
Thế sự vô thường, mấy ngày đã từng chết một lần. Đời này, việc tình ý chẳng bằng tùy tâm.
Quý Vân Lưu ngẩng mặt, còn chưa kịp nói cái gì, một cỗ mùi hương trầm chui vào trong xoang mũi nàng, cái hôn nồng liệt liền hạ xuống.
Quý Lục: "..."
Thiếu niên lang, lý trí của ngươi là bị chó ăn rồi sao?!
Người này không hổ là từ bé được nuông chiều lớn lên, không chỉ có người mềm thịt quý, ngay cả miệng cũng mềm mại đến mức làm người muốn chìm đắm.
Quý Vân Lưu nghĩ đến một nụ hôn rất hưởng thụ lần trước, đôi tay liền lập tức ôm ngược lấy vòng eo Ngọc Thất, dùng lưỡi "Phản kích" trở lại trong miệng hắn.
Có tiện nghi không chiếm là kẻ vô lại, có đậu hủ không ăn là kẻ ngốc làm ra vẻ!
Dù sao, người này từ đầu đến chân cũng chỉ có thể là của chính mình! Chuyện yêu đương này nếu không nói đến cùng, sao có thể không làm thất vọng lần đầu tiên trong hai đời này của chính mình!
Hai người "Đấu khẩu, ngươi tới ta đi" làm nụ hôn này triền miên đến cực hạn, khắc cốt ghi tâm, mang theo tiếng tim đập cùng tiết tấu tương đồng, giống như ngay cả tâm ý đều có thể nghĩ thông suốt.
Đợi Ngọc Hành buông nàng ra, việc đầu tiên Quý Vân Lưu làm chính là lấy khăn lau miệng.
Tình hình chiến đấu quá kịch liệt, cả nước miếng đều kéo ra!
Cũng may ra cửa là phải đội mũ sa, bằng không nàng mang theo cái miệng bị hôn đến đỏ bừng ra ngoài xe ngựa, xa phu kia còn không bẩm báo đến trước mặt Quý lão phu nhân, nói nàng ở trong hẻm không có bóng người, tư thông với quỷ!
Ngọc Hành xem hành động luôn không bình thường của nàng, đôi mắt trắng đen rõ ràng loé ánh sáng nhè nhẹ, ôm lấy nàng thấp giọng cười một tiếng. Rồi sau đó, một tay của hắn nâng mặt nàng lên: "Mấy ngày trước, Quý Thượng thư và Trương Thị lang nói chuyện từ hôn, Quý phủ có lấy được thiếp canh của nàng về không?"
"Gì, chuyện này ngài cũng biết?" Quý Vân Lưu chớp hai mắt: "Tin tức của ngài linh thông hơn nhiều so với ta. Lần trước tổ mẫu đến Trương phủ, nhưng thiếp canh còn chưa lấy về. Có điều việc này do đại bá ta ra mặt nói từ hôn, xác thật tốt hơn một chút."
Ngọc Hành gật đầu: "Luận thân phận luận địa vị luận khiến người tin phục, tự nhiên Quý Thượng thư ra mặt là tốt nhất. Như vậy, cũng không tổn hại đến thanh danh của nàng nhất."
Mới vừa rồi hai người đều động tình, trong mắt đào hoa của nàng vẫn đang gợn nước nhộn nhạo. Ngọc Thất nhìn, yết hầu và trong lòng hắn đều ngứa ngáy. Hắn vuốt ve gương mặt nàng, dùng ngón tay tinh tế vuốt ve gương mặt như ngọc: "Đợi Quý phủ lấy thiếp canh về, ta liền để a nương ta ban hôn cho chúng ta, ta muốn cưới nàng."
Hiện giờ, ngay cả hắn cũng cảm thấy chính mình thật sự hận nàng còn phải qua hai năm mới có thể đến tuổi cập kê!
"Được, ta chờ Thất gia tới cửa cầu hôn." Quý Vân Lưu nhìn đôi môi đỏ tươi so với trước đó của hắn, cảm thụ xúc cảm ngứa ngáy như nhiều cọng lông chim phất qua mặt này, nàng cảm thấy thân thể của mình cũng dần dần nóng lên.
Vượt qua thời không tới trâu già gặm cỏ non, chính mình không chỉ không e lệ, lại còn gấp không chờ nổi đè ngã người ngày ngay tại chỗ?!
Á! Nội tâm thật là tiều tụy!
Ngọc Hành không biết tâm trí như sói như hổ của nàng. Một tay của hắn đưa xuống, sờ đến chỗ cổ trắng mịn của nàng, ngón tay kéo ra khối ngọc bội mà bản thân tự tay đeo lên kia, nhe răng cười rộ lên: "Ngọc bội này phải luôn đeo theo."
Thấy ngọc bội, Quý Vân Lưu nghĩ đến đồ vật chính mình muốn tặng cho đối phương, vội vàng thu hồi tất cả tà niệm đầy não vừa rồi, vươn tay từ trong ống tay áo lấy phù bình an ra. Rồi nàng kéo lấy tơ hồng phía trên nói: "Đây là phù bình an ta vẽ cho Thất gia, Thất gia cũng phải mang theo bên người, lo trước khỏi hoạ." Nàng nhìn hắn đưa tay nhận lấy, chớp hai mắt nói: "Tuy nói ta là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, nhưng việc bạn gái nên làm ta đều sẽ tận lực làm đủ, Thất gia yên tâm."
"Nói yêu đương?" Ngọc Hành ngẩng đầu, không hiểu từ ngữ kỳ quái trau chuốt như thế là ý gì lắm: "Bạn gái?"
Có điều, hắn cũng là người thông minh học rộng hiểu nhiều. Trong lòng niệm thầm một lần, rất nhanh liền biết ý tứ của những từ này.
Đàm, chính là trò chuyện với nhau.
Luyến, chính là mến mộ.
Ái, càng là chỉ việc tình yêu.
Ba chữ gộp lại, hắn liền biết được, từ này hẳn là có ý 'cùng người mà mình mến mộ nói chuyện tình yêu'.
Nữ, là nữ tử.
Bằng, là 'bằng' trong bằng hữu từ phương xa tới.
Hữu, là bạn.
Đó chính là chỉ: Một nữ tử trong đôi nam nữ đang yêu nhau.
*Chỗ này là do cách viết trong tiếng Trung, "nói chuyện yêu đương" là "谈恋爱", tách ra là ba chữ "谈" - đàm, "恋" - luyến và "爱" - ái. "Bạn gái" là "女朋友", có ba chữ là "女" - nữ, "朋" - bằng và "友" - hữu.
Sau khi Ngọc Hành lý giải hoàn chỉnh ý tứ của câu kia, trong mắt hắn nổi lên ánh sáng rạng rỡ, toả ra bốn phía.
Người này, người đầu tiên nàng mến mộ, là chính mình!
Thất hoàng tử tự mình bổ não rất thành công, liền nắm lấy phù bình an, ôm Quý Vân Lưu, giọng nói khàn khàn, áp dụng tại chỗ điều vừa học: "Ta cũng là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, nếu nàng cảm thấy có chỗ nào ta làm không tốt, nói cho ta, ta sẽ học hỏi."
Ngày tốt cảnh đẹp, trêu chọc dục vọng của con người.
Nhìn vẻ mặt đau khổ mà thâm tình của bạn trai, Quý Lục cảm giác mặt chính mình đều chín rồi. Nàng lui về sau hai bước, che mũi: "Dừng lại! Thất gia ngươi nếu sờ tiếp, ta muốn chảy máu mũi!"
Trong mắt Ngọc Hành tất cả đều là ý cười, không phúc hậu cười hai tiếng: "Cũng không phải lần đầu tiên." Hắn thấy nàng trừng mắt nhìn chính mình rất bất mãn, rốt cuộc trở lại chính đề: "Nàng làm pháp cần có la bàn?"
"Cũng không phải là làm pháp cần thiết có. Nhưng có la bàn, ta có thể xác định càng chuẩn phương vị hoặc canh giờ mà ta yêu cầu." Quý Vân Lưu giải thích: "Người của Đạo gia, không thiếu người muốn pháp khí này."
Hôm nay nàng chính là lấy việc đi cửa hàng bạc làm cớ, chờ lát trực tiếp đi ra đường nhìn xem, có bán la bàn hay không.
Ngọc Hành gật đầu. Hắn cũng có thể vào cung tìm một chút, xem có la bàn tốt hay không.
Hai người ôm nhau ngồi trong toà nhà đơn sơ. Ngoài hành lang, mưa xuân nhỏ mịn rơi xuống. Trong không khí có mùi hương cỏ xanh thấm mưa chui vào mũi. Ngọc Hành đỡ lấy eo nàng, thấy nàng tỉ mỉ đeo phù bình an kia lên cho chính mình thật tốt, hắn cười hôn trán nàng một chút: "Lúc này tín vật đính ước đều có. Từ nay về sau, nàng chỉ thuộc về một mình ta."
Quý Vân Lưu cười một chút: "Đây không phải tín vật đính ước. Thất gia, 'ám tai' của ngài chưa biến mất. Nhị hoàng tử coi ngài là cái đinh trong mắt, lại có thể mượn người làm thuật pháp, Thất gia ở trung cung cần phải cẩn thận hơn một chút."
"Được," Ngọc Thất đáp ứng nàng: "Nàng cũng phải cẩn thận một chút. Qua một khoảng thời gian, có một người gọi là Cửu Nương, ta sẽ để mẹ mìn đưa tới trong phủ của nàng, nàng liền chọn nàng ta làm nha hoàn theo bên người. Công phu của Cửu Nương kia không tệ, có thể che chở cho nàng một ít."
Bạn trai hiểu rõ lòng ngườíuc thổ lộ hắn liền trực tiếp tặng ngọc bội, kết giao không được mấy ngày lại đưa vệ sĩ tuyệt thế. Quý Vân Lưu tràn đầy thoả mãn, nâng cánh tay đưa lên ngực hắn, nhón chân, chủ động cho hắn một nụ hôn: "Cảm ơn Thất gia!"
Giai nhân ở phía trước, sắc đẹp thay cơm, tâm thần của Ngọc Thất nhộn nhạo, trong mắt có ánh lửa bốc lên. Sau khi gót chân nàng rơi xuống, hắn lập tức cúi đầu, đuổi theo môi nàng, đè ép lên.
Lúc này đây, là nụ hôn kéo dài tinh tế, nồng đậm đến mức không thể hoà tan.
Đáy lòng có rung động được miêu tả sinh động, lông mi của Quý Vân Lưu chậm rãi che lại, cánh tay đặt trên ngực Ngọc Thất chậm rãi chuyển về phía trước, vòng lấy cổ hắn.
Lần gặp mặt tiếp theo không biết là khi nào, vẫn là hôn trước cho đủ đi.