Dư quang liếc không thấy người, đầu mày của Ninh Mộ Hoạ nhướng lên, lại thay đổi một ít suy nghĩ ban đầu, lục nương tử này thật ra là người biết quy củ.
Một đường đi tới, xuyên qua hành lang, cách đó không xa phía trước bỗng nhiên phía đối mặt, một cô nương lượn lờ đi tới.
Ninh Mộ Hoạ liếc qua một cái, thấy người nọ cúi người hành lễ với chính mình, lại nhìn y phục trang điểm của nàng ta, còn mang theo nha hoàn, hắn lập tức cảm thấy đây là cô nương trong phủ, vì thế đứng ở nơi đó thản nhiên chắp tay: "Mộ Hoạ đường đột biểu muội." Rồi sau đó, hắn thấy nàng ta đứng lên. Ninh thế tử tính toán cứ như vậy nghiêng người mà lướt qua nàng ta.
Bỗng hắn nghe được âm điệu sợ hãi của tiểu nương tử kia vang lên: "Ninh biểu ca, xin đợi chút."
"Ninh biểu ca." Tống Chi Hoạ thấy Ninh Mộ Hoạ ngừng bước chân, nắm chặt khăn trong tay, rũ mắt, không dám nhìn y: "Chi Hoạ là, là muốn đa tạ Ninh biểu ca, ngày đó ở trong núi Tử Hà giúp Chi Hoạ nhặt khăn tay. Ngày ấy biểu ca vội vàng rời đi, Chi Hoạ không kịp nói lời cảm tạ."
Lúc ấy mặt nàng đỏ lên, thấp giọng nói một câu "Đa tạ", lại thấy Ninh thế tử ngay lúc ấy đã rời khỏi, bởi vậy câu cảm tạ này không kịp nói, cũng xem như thật sự.
"À," Ninh Mộ Hoạ tự nhiên không nhớ được chuyện trong núi Tử Hà nhặt được khăn tay này. Cho dù có, cũng nên là gã sai vặt của hắn nhặt khăn trả cho người ta, mà không phải hắn: "Biểu muội không cần đa lễ như vậy, chúng ta vốn chính là người thân một nhà."
Hành lang Nam Bắc thông suốt, Ninh Mộ Hoạ đứng nghiêng người, mắt thoáng nhìn, thấy lục nương tử phía sau kia cũng đến trước hành lang.
Việc đơn độc ở hành lang trò chuyện với cô nương gia, cho dù là biểu huynh muội cũng không thể nói lâu, Ninh Mộ Hoạ tính toán cáo từ. Hắn đang cất bước, lại nghe Tống Chi Hoạ gọi một tiếng: "Ninh biểu ca chậm đã."
Dân phong biên ải phía Bắc hào phóng, Ninh Mộ Hoạ người như tên, phong thái như tranh vẽ, chính là tình lang trong cảm nhận của những cô nương ở biên ải, chuyện bị người "Ngẫu nhiên gặp được" rồi "Nói lời cảm tạ", sau là bày tỏ tình yêu như vậy không biết gặp qua bao nhiêu lần.
Nếu giờ phút này hắn còn nhìn không ra tâm tư của Tống Chi Hoạ, hắn ở bên ngoài nhiều năm như vậy cũng thật sự uổng công.
"Ninh biểu ca, hôm qua ta nghe dì ho khan vài tiếng, có lẽ là ở trong núi bị chút phong hàn. Lúc trước ta theo mẫu thân xuống Giang Nam, nghe người ta nói dùng trứng gà quấy với đường trắng chưng lên, sau đó dùng, hiệu quả rất tốt..."
Ninh Mộ Hoạ đứng dưới hành lang, nghe những lời liên tục không dứt của Tống Chi Hoạ, ánh mắt liếc nhìn bụi trúc phía sau hành lang.
Hắn thấy lục nương tử Quý phủ một thân xiêm y màu anh đào ngồi xuống ghế đá sau bụi trúc, lại thấy nàng dùng khủyu tay chống cằm nhìn cây trúc đằng trước, giống như còn đang dựng ngón tay đếm cây trúc kia có mấy đốt, một chút cũng không có ý tứ tính toán tới nơi này "Bắt gian".
Ánh mắt Ninh Mộ Hoạ lại liếc về chỗ thấp nhất trên hành lang cách đó không xa, thấy lộ ra một góc áo ửng đỏ, y phục người kia thật ra ngo ngoe rục rịch, đúng là đang tính toán thời gian mà nhảy ra!
Cô nương trong Quý phủ này, thật là thú vị.
"Ninh biểu ca nói dì cứ theo phương pháp này thử một lần, phương pháp này dù sao tốt hơn so với uống thuốc, cổ nhân có nói, là dược ba phần độc..."
Tống Chi Hoạ đứng bên này nói, bên kia nghe được một tiếng cười khẽ. Quả nhiên là đã tính tốt thời gian, một người đi ra: "Tống tỷ tỷ, mấy ngày gần đây ta cảm thấy chính mình có chút váng đầu, không biết Tống tỷ tỷ có nghe được một ít phương thuốc cổ truyền hay không, để cho ta cũng thử xem?"
Tống Chi Hoạ cổ vũ đủ dũng khí đứng trước mắt người trong lòng biểu lộ chính mình, đột nhiên nghe được thanh âm này, quả thực hoảng sợ. Nàng lại nhìn thấy Quý Ngũ cười khanh khách nhìn chính mình, trong mắt toàn bộ đều là ý cười nhạo, sắc mặt đỏ bừng: "Ngũ muội muội, ta, ta không hiểu y lý, ta chỉ là nghe qua phương pháp này, để dì thử một lần..."
Ngũ cô nương chầm chậm đi tới, đến trước mặt Ninh thế tử uốn gối hành lễ.
Ninh thế tử nhìn hai tiểu nương tử chơi tâm cơ, cười cười. Chuyện lấy chính mình tìm vui này, thật sự không làm người vui mừng nổi: "Hai vị biểu muội có chuyện chỉ cần nói thẳng là được. Vả lại, trong phủ này gã sai vặt nha hoàn rất nhiều, cần gì loanh quanh lòng vòng ngẫu nhiên gặp được như vậy, lại tới một người bắt tại trận chứ? Thú vị sao?" Hắn chắp tay thi lễ: "Tại hạ còn có việc, thứ cho không thể bồi ha vị biểu muội diễn tuồng."
Ninh Mộ Hoạ nâng bước rời đi, cuối cùng còn liếc mắt một cái, liếc qua Quý Lục ngồi ở phía sau bụi trúc bên kia, lại thấy nàng chống khủyu tay, đầu rũ rũ, giống như sắp ngủ rồi!
"Ninh biểu ca, ta chỉ là..."
Giọng nói rét lạnh quanh quẩn trong gió xuân, khiến ngũ cô nương và Tống Chi Hoạ hai tiểu nương tử cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Ninh thế tử chữ "Ngẫu nhiên gặp" cắn đến đặc biệt nặng, giống như đang nói nàng là người không biết xấu hổ, làm ra việc không biết lễ nghĩa đến mức này!
Biểu cô nương dùng khăn che mặt, ruột gan đứt từng khúc khóc lên: "Ngũ muội muội, ngươi đây là muốn bức chết ta sao?!" Nàng nói, chân giậm giậm, liền chạy đi.
Ngũ cô nương tuy vạch trần tâm tư của biểu cô nương tại chỗ, nhưng bị lời lạnh lùng "Bắt cả người lẫn tang vật" của Ninh thế tử vừa rồi, sắc mặt cũng không nhịn được. Nàng ta thấy Tống Chi Hoạ chạy đi, hừ một ngụm: "Ngay cả dì đều kêu ra miệng, cô còn muốn mặt?!"
Sau đó nàng ta liền vung khăn cũng rời đi.
Phía sau bụi trúc, Hồng Xảo thấy một đám người kia đều đi hết, vội vàng nhẹ lay Quý Vân Lưu một chút: "Cô nương, cô nương, tỉnh, tỉnh..."
Quý Vân Lưu mở mắt ra, hỏi một tiếng: "Bọn họ đi rồi?"
"Đi rồi, đều đi rồi." Nói, Hồng Xảo nâng Quý Vân Lưu dậy, "Cô nương đói bụng rồi?"
Hiện giờ, cả nàng cũng nhớ rõ cô nương nhà mình một ngày ăn mấy bữa, đây chính là chuyện quan trọng hàng đầu!
"Đúng vậy, ta đói, cực kỳ đói, chân ta đều đã mềm rồi." Giọng điệu của Quý Vân Lưu ấm ức: "Hồng Xảo, lần sau tới nơi này của tổ mẫu, ngươi nhớ rõ mang chút điểm tâm theo. Không đúng, là vô luận đi nơi nào, đều mang theo điểm tâm!"
Chuyện đi đường còn có thể gặp phải tỏ tình này, một hai bắt chính mình làm người xem, thật là một phen mồ hôi như thác.
Viện này công tác phòng cháy không qua cửa rồi, làm sao chỉ có một đường đi, một cửa ra!
"Được, ta xem cô nương thật là cực kỳ đói bụng, sắc mặt đều đói đến trắng rồi, chúng ta nhanh chóng trở về. Sáng sớm khi nô tỳ ra ngoài, đã cho phòng bếp hầm cháo gạo kê bách hợp, hiện nay trở về liền có thể vừa lúc ăn." Hồng Xảo liền lừa gạt dỗ dành, đỡ Quý Vân Lưu lên hành lang.
Hai người vừa ra khỏi hành lang, sau bụi trúc vừa rồi, một người mặc y phục xanh ngọc cất bước đi ra.
Ninh Mộ Hoạ nhìn bóng dáng hai chủ tớ chậm rãi mà đi, như suy tư gì.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ bị hai chủ tớ các nàng cầm ra nói giỡn một hồi. Nếu như thế, hắn cũng muốn làm bộ dáng giống như vừa rồi đối với hai tiểu nương tử kia, cảnh cáo Quý Lục này một phen. Lại không nghĩ đến, tâm tư của hai chủ tớ này hoàn toàn không ở đây, giống như chưa thấy được tình cảnh này vậy, vẫn luôn trò chuyện thức ăn?!
Quý Vân Lưu được lão phu nhân danh chính ngôn thuận đồng ý, trở về Yêu Nguyệt Viện, sau khi ăn qua một chén cháo gạo kê, chuyện đầu tiên, tự nhiên chính là sai Lâm ma đi tìm đầu bếp nữ. Điều kiện tiên quyết chính là khả năng nấu nướng phải tốt! Món ăn đa dạng phải nhiều!
Lâm ma ma cầm ba tờ ngân phiếu một trăm lượng Quý Vân Lưu đưa qua, lên tiếng liền đi xuống tìm người, một câu kiến nghị đều không nói.
Cô nương nhà mình không giống trước. Bà không đi theo lên núi Tử Hà, cô nương ở trước mặt lão phu nhân được coi trọng như vậy, chính mình nóng vội đều không giúp được cái gì, cô nương được tam lão gia trọng thưởng, bà hiện giờ nơi nào còn cần ra chủ ý gì nữa, toàn bộ nghe theo cô nương nhà mình là đủ rồi!