Tam lão gia dùng đến thủ đoạn cả người, khóc lóc thảm thiết nói chính mình bị người hãm hại. Vì cảm thấy mỹ nhân là vô tội, muốn cứu nàng thoát ly biển khổ, bởi vậy ông ta mới sắp xếp cho nàng ở bên ngoài. Cuối cùng, Trương gia tìm tới cửa dùng việc này uy hiếp ông ta, muốn ông ta biến thanh danh của Quý Vân Lưu trở nên tệ hại rồi mới nói rõ ràng chuyện từ hôn.
Trên đời này không có người vô sỉ nhất, chỉ có người vô sỉ hơn. Quý Vân Lưu không biết xấu hổ ra chủ ý, tam lão gia vô lại diễn tuồng, khiến đại lão gia nghe đến ngây người!
"Đệ đệ đệ..." Quý Đức Chính nghe xong hơn nửa canh giờ. Sau khi chải vuốt rõ ràng mọi chuyện trước sau, sắc mặt ông xanh mét, rất muốn ném một cái tát lên mặt đứa đệ đệ ngu xuẩn này của nhà mình. Nhưng bàn tay vừa giơ lên, thấy đệ đệ khóc đến cực kỳ bi thảm, khóc đến mẹ già chính mình là ai cũng không biết, lửa giận tức khắc lại tan hơn phân nửa. Khóc thành bộ dáng như thế, đôi mắt đều khóc đến sưng lên, nó nhất định cũng cực kỳ hối hận.
"Đệ cứ đứng lên trước đã, Uyển Nương gì kia, đệ hiện tại liền cho người đi xử lý!" Quý Đức Chính im lặng trong chốc lát, nghĩ đi nghĩ lại rồi chụp bàn nói: "Không thể, hiện tại tống cổ nàng ta hoặc bán đi đều đã quá muộn! Hiện tại, đệ lập tức cho người đưa nàng ta vào phủ theo lối sáng tỏ rõ ràng, nâng làm di nương. Như vậy, Trương phủ dù muốn bắt lấy nhược điểm cũng đã không có!"
Tam lão gia sau khi nghe xong, miệng há thật lớn. Ông ta kinh hoảng, vui mừng, kinh hỉ đan xen! Nước mắt "lạch cạch lạch cạch" chảy trên mặt đất: "Đại ca, đại ca, đệ, đệ có thể nâng Uyển Nương vào phủ?"
Quý đại gia gật đầu: "Kế hiện giờ chỉ có thể như thế. Bằng không, sáng mai ta vừa đi tìm Trương gia từ hôn, Trương gia đẩy chuyện này ra, không nói đến việc con đường làm quan khó giữ được, còn sẽ bị cắn ngược lại một cái! Đệ lập tức suốt đêm nâng Uyển Nương kia vào phủ, đừng cho nàng ta nói ra bất luận chuyện gì. Người của đệ, chính đệ quản tốt cho ta. Sau này còn có chuyện như vậy, ta sẽ đánh gãy chân đệ!"
Tam lão gia liên tục vâng dạ hai tiếng, rồi sau đó ông ta xoay chuyển con ngươi: "Vậy đại ca, bên kia, bên kia... Chỗ của mẹ?"
"Đệ còn biết mẹ à!" Quý đại gia quăng ống tay áo, "Ta hiện tại sẽ đi nói với mẹ giúp đệ. Mẹ vì bận tâm thanh danh của đệ và Quý phủ cũng sẽ đồng ý. Chuyện này, đệ vốn chính là bị hãm hại!"
Tam lão gia ném thiếp canh và tín vật xuống, té ngã lộn nhào khóc lóc mang theo tươi cười trực tiếp chạy đi. Ông ta đi ra sân, lấy hành tây cắt thành mảnh nhỏ nhét trong quần áo ra ném sạch rồi vỗ bả vai gã sai vặt của mình cười ha ha, cười đến đôi mắt đều không thấy: "Đi, ngươi đi đến chỗ sổ sách lấy cho lục cô nương một ngàn lượng bạc cho nó cầm đi mua một ít đồ chơi đùa." Nghĩ lại, ông ta nói tiếp: "Một ngàn lượng không đủ, đưa hai ngàn lượng đi. Đi, hiện tại ngươi đi liền đi. Ngươi lại đưa cho lục cô nương mấy cân yến huyết, chỉ cần nói nó ở thôn trang chịu khổ, sau này lão gia ta nhất định đối đãi với nó thật tốt! Cung phụng nó giống như thần!"
Sau khi nói xong, tam lão gia chắp tay sau lưng, đắc ý cười, cười mãi, cười đến khi ra cửa, danh chính ngôn thuận đi đón "tình cảm chân thành của cuộc đời này".
Hôm sau, sau khi lâm triều, trong ngự thư phòng, đương kim Hoàng Đế Đại Chiêu tay cầm tấu chương, lửa giận bốc lên trời: "Tốt lắm, cả trong núi Tử Hà của trẫm cũng có thích khách dám nhảy ra bắt nhi tử của trẫm, thật là phản rồi! Hôm qua có người dám làm việc xấu ở núi Tử Hà, ngày mai còn không phải muốn vào hoàng cung hành thích!"
Tất cả cung nhân xung quanh người cúi đầu kẻ khom lưng đứng im, thở mạnh cũng không dám.
Đại thần Nội Các Tô Kỷ Hi đang ở đây, tiến lên hai bước, đâu vào đấy nói: "Hoàng Thượng, sợ rằng chuyện này nên nhỏ không nên lớn, nên nhẹ không nên nặng. Núi Tử Hà là nơi thánh khiết, nếu để mọi người biết được trong núi có kẻ xấu, ngay cả Thất hoàng tử đều dám bắt, chỉ sợ lòng người hoảng loạn, về sau trong triều lòng người không yên."
"Thái Tử, chuyện này, ngươi thấy thế nào?" Hoàng Đế quay đầu, giọng điệu bằng phẳng hỏi Thái Tử.
Thái Tử đang nghĩ tới thân hình lượn lờ của nàng ca cơ trong phủ hắn hôm qua, bỗng nhiên bị Hoàng Đế hỏi đến, suýt nữa tìm không thấy Nam Bắc. Cũng may hắn cũng là lão bánh quẩy trải qua sóng to gió lớn, lập tức ôm chân Phật tại chỗ nói: "Hoàng Thượng, nhi thần cho rằng lời của Tô đại nhân không phải không có lý."
Tần tướng ở một bên khởi tấu nói: "Hoàng Thượng, dù theo lời của Tô đại nhân nên nhỏ không nên lớn, nhưng thích khách này là ai, ngọn nguồn ở đâu còn phải tìm ra, nếu không uy tín triều ta ở đâu?"
Tô Kỷ Hi cúi người nhíu mày muốn biện luận một chút, nhưng trước mặt Hoàng Đế, ông ta không được lỗ mãng.
Hoàng Đế nhìn sổ con mà Tần vũ nhân tự tay viết đưa tới, mày nhíu lại rất sâu: "Nam Lương kia biện giải như thế nào? Nói cho trẫm nghe một chút."
Tần tướng đầu đuôi rành mạch đem lời của Thống Lĩnh Nam Lương nói chính mình vô tội, nói chính mình không sai, lần lượt kể lại rõ ràng: "Nam Lương nói, ngày hôm trước đều dựa theo lệ thường cho người đi qua, không có bất luận sơ hở gì. Hắn còn giao một tờ danh sách cho Hoàng Hậu nương nương."
"Bang!" Hoàng Đế một phách chụp lên ngự án, "Đưa hắn đến đây cho trẫm! Loạn thần phản nghịch như vậy, xảy ra chuyện lớn như thế mà vẫn có thể nói chính mình vô tội! Tần vũ nhân và Thất hoàng tử là đang tìm trò vui hay sao?!"
Một cú chụp này chụp tỉnh Thái Tử từ trong mộng đẹp. Hắn đứng cúi đầu, khiêm tốn nói chuyện: "Hoàng Thượng, ngài tuyệt phải bớt giận, bảo trọng long thể. Thần tử phản nghịch như thế hẳn sẽ không to gan mà bắt thất ca nhi như vậy, chúng ta hẳn nên từ trên người hắn tra ra độc thủ phía sau màn."
Một ngụm máu nảy lên trong ngực Tô Kỷ Hi, ông ta rất muốn một chân đá chết Thái Tử ngay trước mặt Hoàng Đế. Ngu xuẩn! Nam Lương là người của ngươi! Độc thủ phía sau màn chính là đệ đệ ruột của ngươi!
Tô Kỷ Hi nhìn chằm chằm con rồng cát tường uy nghiêm dưới ngự án kia, giọng điệu bình tĩnh: "Bẩm Hoàng Thượng, đêm qua, Thống Lĩnh Nam Lương tự biết chính mình nghiệp chướng nặng nề, sợ tội nên đã tự sát trong nhà."
Tần tướng kinh ngạc quay đầu liếc Tô Kỷ Hi một cái. Người luôn miệng nói chính mình vô tội vậy mà sợ tội tự sát?
"Tốt tốt tốt, hắn đã chết ngược lại xong hết mọi chuyện, cũng đỡ chúng ta lại phải hao tâm tốn sức." Sắc mặt Hoàng Đế tức giận: "Truyền lệnh xuống, đoạt quan hàm ngũ phẩm của Nam Lương, tất cả người nhà đều đày đến Tây Bắc!"
Thái Tử lập tức tiến lên nịnh nọt: "Hoàng Thượng anh minh!"
Hoàng Đế nhìn Thái Tử, nhìn đến mức Thái Tử đều phải nhấp miệng, cảm giác xấu hổ nổi lên. Nửa ngày, Hoàng Đế mới dời ánh mắt đi: "Tất cả các ngươi đều lui xuống đi. Chuyện này, giống như lời Tô khanh nói, nên nhỏ không nên lớn, trước hết đừng nhắc tới với người khác."
Ba người quỳ xuống đất lên tiếng rồi rời khỏi ngự thư phòng. Vừa ra khỏi ngự thư phòng của Hoàng Đế, Tô đại nhân đã thấy Thái Tử ngồi kiệu lập tức tự mình đi rồi. Ông ta ngay cả giận đều không kịp, đã trực tiếp đi đến Nội Các xin nghỉ xuất cung, ngựa không ngừng vó đi về phía phủ Cảnh Vương của Nhị hoàng tử.
Quý Thượng Thư hạ triều trở về Lễ Bộ, lời khách sáo cũng chưa nói bèn sai gã sai vặt của mình dẫn Trương Thị Lang đến hậu đường, cầm thiếp canh và tín vật ném lên bàn: "Trương Thị Lang, việc hôn nhân giữa lệnh tôn và cháu gái ta, ngươi cho ta một lời giải thích đi."
"Quý đại nhân, chuyện này?" Trương Duy Trinh nhìn chằm chằm hai món đồ vật phía trước, sắc mặt một trận xanh một trận tím. Ông ta biết Quý Đức Chính làm người củ kỹ cổ hủ, so với lão già như chính mình quả thực còn muốn cổ hủ hơn. Nếu không có chuyện lớn, hắn ta nhất định sẽ không khiến chính mình khó coi như vậy.