Ba người báo tên họ, tiểu đạo sĩ toàn thân mặc đạo phục thuần trắng, thân thiết nhiệt tình đón chào. Hắn chắp tay thi lễ: "Thất hoàng tử có lễ, Trang lục công tử có lễ, Tạ tam thiếu gia có lễ, mời ba vị vào bên trong." Theo sau liền dẫn ba người tiến vào đại điện bên trong đạo quan, lấy hương nến tới để ba người thắp bái.
Tuy tiểu đạo sĩ lễ tiết chu đáo, nhưng một chữ cũng không đề cập tới việc quan chủ Tử Hà Quan, Tần vũ nhân vì người hoàng gia tới mà sẽ tự mình ra gặp.
Đại Chiêu không chỉ trọng văn khinh võ, còn trọng Đạo khinh Phật.
Tần vũ nhân này nghe nói là người duy nhất có thể tu đạo vũ hóa thành tiên trong trăm năm nay. Ông biết xem tinh tượng, có thể lường trước thiên cơ. Ở Đại Chiêu, ngay cả đương kim hoàng đế đều phải cung kính gọi một tiếng: Tần vũ nhân.
Ngọc Hành đứng trong đại điện, nhìn xem một vòng. Đặt trong đại điện trang nghiêm không phải tượng vàng Như Lai, mà là tượng thờ Tam Thanh: Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn. Hư Vô Tự Nhiên Đại La Tam Thanh Tam Cảnh Tam Bảo Thiên Tôn*.
*Đây là những khái niệm trong Đạo giáo.
Hắn đời trước đến chết đều chưa từng tới bất luận đạo quan Phật đường gì, hôm nay thật sự là lần đầu tiên đến xem.
Ba vị Tam Tôn sắc mặt nghiêm túc, ở trong điện như tự mình đích thân tới, ngồi trên ghế mây nhìn xuống chúng sinh đau khổ nơi nhân gian, dường như tất cả đều ở trong mắt ba người.
Ngọc Hành gọi người hầu cầm ba nén nhang thơm, đôi tay chấp hương quỳ xuống, thái độ cung kính trang nghiêm. Đương kim hoàng tử đã quỳ, Trang Lục và Tạ Tam cũng không hề chậm trễ, cầm nhang thơm mà gã sai vặt tùy thân đưa đến rồi theo đó quỳ xuống phía sau Ngọc Thất.
Ba nén hương đặt trên trán, Ngọc Thất lấy hương truyền tin: Cảm tạ Thiên Tôn cho hắn sống lại một đời. Đời này, hắn nắm giữ tiên cơ, mong có thể bước lên ngai rồng!
Ngai rồng này, hắn cho dù chết qua một lần, cũng không cách nào buông tay. Vì ngai rồng, hắn có thể vứt bỏ hết mọi thứ!
Lúc trước, hắn không tin trời, chỉ tin mệnh của hắn nắm giữ trong tay chính hắn. Mà nay có thể sống lại một đời, vật đổi sao dời, vận mệnh Thiên Đạo, hắn tin trên đời này có thần có tiên.
Ngọc Hành quỳ gối trước mặt Thiên Tôn cung kính chắp tay.
Một khấu (đầu),
Hai khấu,
Ba khấu.
Không chỉ có Trang Lục và Tạ Tam, cả đạo sĩ một bên đều nhìn ra được tâm sự thật nặng dưới vẻ trang nghiêm thành kính của hắn.
Tiểu đạo sĩ học nghệ không tinh, trong môn hạ của Tần vũ nhân cũng chỉ học được da lông của bản lĩnh xem tướng. Thấy ba người Ngọc Hành, vô luận tướng mạo khí độ đều là người cao quý hạng nhất, cũng không biết chuyện gì có thể làm đương kim Thất hoàng tử này có thể canh cánh trong lòng. Chẳng qua, những chuyện này đều không phải hắn có thể hỏi nhiều. Người hoàng gia, ngươi tranh ta đoạt, tuyệt không hài hòa như mặt ngoài mọi người thấy vậy.
Ba người Ngọc Thất và Trang Lục bái Tam Thanh xong, rồi đứng lên hỏi Tần vũ nhân ở nơi nào. Bọn họ tới sớm, nếu có thể gặp Tần vũ nhân, để ông ấy bốc một quẻ cho từng người bọn họ, hỏi một chút tiền đồ sau này, cũng là một chuyện tốt.
Tiểu đạo sĩ thấy mọi người hỏi, hành lễ, áy náy nói: "Tiên sinh nửa tháng trước đột nhiên tính thấy thiên cơ biến ảo, đang còn bế quan, mong rằng các vị ở núi Tử Hà tìm hiểu đạo pháp chờ mấy ngày, đợi Tần vũ nhân xuất quan báo cho mọi người ý chỉ của trời xanh."
Trang Lục lanh mồm lanh miệng, nghe được tiểu đạo sĩ nói như vậy, vội hỏi: "Vậy đại hội đạo pháp ngày kia, Tần vũ nhân còn sẽ xuất quan chủ trì sao?"
Tiểu đạo sĩ nói: "Nhất định sẽ xuất quan, xin các vị yên tâm."
Nghe được là nửa tháng trước tính được thiên cơ, đầu mày Ngọc Hành bỗng nhiên động, hốc mắt nhanh chóng thu liễm một chút. Nửa tháng trước, đúng là ngày hắn mở mắt từ hai mươi tuổi trọng sinh thành mười lăm tuổi! Lần này thiên cơ có biến, có phải nghĩa rằng một đời này nghiệp lớn của hắn có thể thành, có thể ngồi trên long ỷ?
Đại điện nghiêm trang như vậy làm Trang Lục cảm thấy dường như mỗi tiếng nói cử động đều đang có người theo dõi, cực kỳ mất tự nhiên. Nghe tiểu đạo sĩ nói như vậy, sau khi biết đám người tổ mẫu nhà mình sẽ không đến không một chuyến, Trang Lục bèn vội vàng lôi kéo Ngọc Thất đi đến điện tiếp theo thăm viếng. Ngọc Thất lại suy tư nhìn thoáng qua Tam Thanh Thiên Tôn đang ngồi trên ghế mây, theo sau Trang Lục ra khỏi đại điện.
Ba người đã bái đại điện và trắc điện.
Ra khỏi Tử Hà Quan, lại ở sau núi này dạo qua một vòng. Phong cảnh sau núi đẹp đẽ, các loại cây lạ đá quái, còn có không ít đình tạ đề tên, phong cảnh tuyệt hảo, là một thắng cảnh, hoàn toàn bất đồng với không khí trang nghiêm cung kính vừa rồi.
Ba người vào trong đình hóng mát ngồi một lát, gã sai vặt pha trà bày điểm tâm và trái cây. Sau khi uống trà, ăn mấy khối điểm tâm, rồi hai người một đôi đánh mấy ván cờ, Tạ Tam làm mấy đầu thơ vui, ba người cũng rời khỏi sau núi, đến biệt viện nghỉ ngơi.
Qua buổi trưa, thôn trang Quý gia cũng vô cùng bận rộn.
Cố ma ma thấy sắc trời bắt đầu tối, Quý lão phu nhân tất nhiên sẽ không lên đường lúc nửa đêm trăng mờ tối tăm, vì thế đáp ứng hứng thú của Quý Vân Lưu, cùng nàng ở phòng bếp đắp lò, làm vịt nướng!
Món ăn này là vịt quay hoàn toàn bằng độ nóng của tường lò, dùng lửa than trong lò và vách tường đốt nóng nấu thành. Giữa chừng không thể mở cửa lò, cũng không thể di chuyển vịt. Một lần để vào, một lần lấy ra, rất tốn công sức.
Quý Vân Lưu căn cứ nguyên tắc kỹ nhiều không áp thân, nhiều món tay nghề không lo đói chết, đang bận rộn đi theo bên người Cố ma ma làm tùy tùng. Cố ma ma xem nàng tuy ngẫu nhiên có thời điểm tính tình quá hoạt bát chút, nhưng rốt cuộc ngày thường đều nhanh nhẹn, hiểu được hành động tùy theo hoàn cảnh. Nghĩ đến chuyện nàng rốt cuộc mới mười ba tuổi, tuổi trẻ khó tránh khỏi không hiểu chuyện, chậm rãi dẫn đường, chung quy sẽ có điều thành. Vì thế khi ngồi một bên cùng Quý Vân Lưu chờ vịt nướng chín, Cố ma ma lại từ ái nhắc một câu: "Lục cô nương, thứ cho ma ma lắm miệng nói thêm câu nữa, cô nương sau khi gả đến Trương phủ, nhất định phải thu tính tình hoạt bát này lại một chút. Trương nhị thiếu gia là đích tôn của trưởng tử Trương gia, lại là người trầm ổn. Sau khi người gả đi, về sau chính là đương gia chủ mẫu, cần trầm ổn cẩn thận mới có thể giúp Trương nhị thiếu gia xử lý công việc trong phủ, khiến hắn không có nỗi lo về sau."
Quý Vân Lưu ngồi bên bàn bát tiên trong phòng bếp, quay đầu xem vịt đang nướng trong lò, rồi quay lại, hơi mỉm cười với Cố ma ma, dịu dàng nói: "Được, lời ma ma nói, ta nhớ kỹ."
Cố ma ma cười gật đầu, nước mắt lã chã. Nửa tháng trước, phong hàn thế tới rào rạt, làm lục cô nương vừa nằm đã không dậy nổi. Rồi sau khi từ từ khang phục, tính cách cũng trở nên khiến người yêu thích hơn nhiều. Nửa tháng này, mỗi lần đều có thể nghe vào lời bà khuyên bảo. Sau này, sửa lại tính tình này, nhất định có thể cùng nhị lang Trương gia tốt tốt đẹp đẹp, bạc đầu đến già.
Quý Vân Lưu sau khi cười xong, vươn tay phải, tùy ý mở bàn tay ra, đặt lên bàn.
Nguyên chủ mười ngón tay không dính nước mùa xuân*, tay tinh tế mềm mại mà trắng mượt, toàn bộ bàn tay đều giống như mỹ ngọc thượng đẳng.
*Ý chỉ sống trong điều kiện tốt, không cần làm việc vất vả.
Mà chỉ tay trong lòng bàn tay tinh tế kia cũng có thể thấy được rõ ràng. Đường chỉ tay nhân duyên kia từ trên xuống lại quanh co mấy khúc.
Lòng bàn tay trái bị Quý Vân Lưu chậm rãi khép lại, ngón cái đặt trên các đốt tay ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út một lượt tính qua. Phối hợp với ngũ hành và thời đại, thẳng đến trên đốt (ngón tay) 'lưu liên'* này mới dừng lại.
Lưu liên: Binh kính chưa về, ngũ hành thuộc thủy, có hàm nghĩa mờ ám không rõ, dây dưa, kéo dài, dài lâu.
*Lưu liên: Đây là một quẻ bấm đốt tay trong Lục nhâm thời khóa, các bạn muốn tìm hiểu rõ thêm thì có thể truy cập theo nguồn bên dưới nhé.
(Nguồn: Phongthuyphuongdong.com.vn, search "lục nhâm thời khóa").
Muốn gả đến Trương gia? Sợ là có nhiều trắc trở.
Khi nàng xuyên qua tới thân thể này, đã nhìn vào gương đánh giá chính mình. Mắt hạnh đào hoa, chỗ hốc mắt có một nốt ruồi nhỏ, đúng là tướng mạo hôn nhân có nhiều khúc chiết. Hoặc có lẽ, sau nhiều trở ngại, chuyện tốt cùng Trương gia này vẫn là không thành. Có điều chỉ tay của nguyên chủ còn có đường tài bảo, ngược lại cũng là mệnh cách cuối đời giàu có.
Quý Vân Lưu chậm rãi thu hồi tay, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về vách lò.
Chỉ cần đủ để ăn no chờ chết, gả hay không gả gì đó.. Mặc kệ đi.