Lúc trước, lão phu nhân thấy bên người Quý Vân Lưu chỉ có một nha hoàn là Hồng Xảo, còn cố ý sai nha hoàn nhị đẳng Hạ Tịch bên cạnh chính mình lại đây hầu hạ trước, nói qua hai ngày nữa sẽ mua một đám nha hoàn sau. Hạ Tịch thấy Quý Lục vào phòng, lập tức thi lễ rồi lui xuống dặn dò bà tử đưa bữa tối lại đây.
Quý Lục đứng xem bài trí trong phòng. Chỗ cửa vào là bình phong, bình phong rộng hơn sáu thước, trên có thêu hoa mai, có thể chắn sát khí bên ngoài lại có thể chắn dòng khí trong phòng, thật ra không tồi. Có điều, vật dụng đồng thau hai bên bình phong này?
"Hồng Xảo, ngày mai sai người dọn hai thứ này đi." Quý Vân Lưu liếc nhìn hai chậu kia một cái liền nói: "Ngày mai dọn hai bồn lan quân tử tới."
Viện Yêu Nguyệt, chữ "nguyệt" vốn là Mộc, bình phong chắn sát khí này cũng là Mộc, cho nên nếu đặt hai vật Hoả thì theo Ngũ Hành Hoả đốt Mộc là hiện tượng hung tướng.
"Cô nương," Lâm ma ma lại đây khuyên: "Thứ này vốn do chủ nhân trước kia của viện này lưu lại, nhìn có vẻ rất quý trọng, bày biện cũng khá ổn, sao phải dọn đi vậy?"
Quý Vân Lưu lắc đầu kiên trì: "Dọn đi, đặt như vậy không tốt. Trong sân chúng ta không cần đặt dụng cụ lớn bằng đồng, bạc và vàng, xung khắc." Nếu do chủ nhân trước của viện này lưu lại, trách không được hắn lăn lộn đến mức ngay cả viện này đều giữ không nổi phải bán của cải đổi tiền mặt.
Nàng dạo qua một vòng nhìn xem, những thứ khác đều không quá đáng ngại, lại thấy bà tử đưa hộp đồ ăn tới, màu sắc kia làm ngón trỏ chính mình động đậy, Quý Lục lập tức liền ngồi xuống bên cạnh bàn. Ăn cơm thôi!
Trong viện Như Hồng, Hà thị khóc đến lớp trang điểm đều trôi sạch, Quý Thất quỳ gối đằng trước, cũng khóc đến vô cùng thê thảm: "Mẹ, xin lỗi. Con không biết Quý Lục kia thế nhưng vô sỉ như thế, rõ ràng đào hố cho con nhảy vào!"
Hà thị khóc hồi lâu, rốt cuộc khóc đến rõ ràng. Chuyện này nàng vẫn nên ấn theo ý tứ của lão phu nhân, cả vốn lẫn lời trả lại cho Quý Lục, rồi bồi thường một phần lễ thật tốt cho nó. Tương lai còn dài, một đứa nhỏ không mẹ, nàng còn có thể đấu không lại?
Dừng khóc, Hà thị vuốt đầu Quý Vân Diệu nói: "Con đó, tính tình của con chính là quá nôn nóng. Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi? Mọi việc phải cẩn thận suy xét rồi mới đi làm. Quý Lục kia diễn tuồng, con không để ý tới là được. Chờ Trương gia từ hôn thì nó không thể tiếp tục ở lại nơi này, con tội gì tích cực với nó."
Khi tam lão gia Quý Xuân Tùng vào nhà, tam phu nhân còn chưa trang điểm lại. Tam lão gia thấy bà thím già nhà mình, nửa mặt hơi tối đi, dời mắt qua: "Lục nha đầu hôm nay đã trở lại rồi?"
Nói đến chuyện này, nước mắt của tam phu nhân dâng lên, vừa muốn khóc.
"Ngươi đấy, hôm nay ta xong việc trở về thì nghe Hoàng ma ma nói ngươi giấu riêng bạc tháng hai năm nay của lục nha đầu. Ngươi đó, cả ta cũng không muốn nói với ngươi nữa!" Tam lão gia chỉ vào nàng ta nói.
Tam phu nhân sao chịu được mẹ chồng châm ngòi như vậy, lập tức nhào về phía tam lão gia rồi khóc lớn lên, nói chính mình dụng tâm lương khổ, nói chính mình là suy bụng ta ra bụng người tích cóp bạc tháng của Quý Lục giữ lại sau này làm của hồi môn cho nàng. Nàng ta còn nói, tất cả tiền tiêu vặt của thất tỷ nhi - nữ nhi ruột của mình cũng là như vậy, đều bị nàng ta giữ lại.
"Lão gia, của hồi môn từ nhà mẹ đẻ ta nhiều không đếm được, ta không khoe khoang nói cửa hàng trên tay ta mỗi ngày hốt bạc, nhưng tóm lại cũng giàu có hơn một chút so với nhà bình thường, ta sao lại thật sự so đo bạc tháng của lục nha đầu. Lão gia cũng không nghĩ xem, mỗi tháng, khi chi phí của ngài không đủ, ta trợ cấp cho ngài bao nhiêu, ta có chút nhăn mày nào hay không?"
Một câu cuối cùng nói ra, tam lão gia như bị bóp lấy cổ, cứng đờ nói: "Cũng phải, cửa hàng trong tay nàng rất nhiều... Xác thực sẽ không so đo bạc tháng của lục nha đầu. Tính tình của mẫu thân, nàng cũng nhịn đi." Thấy Hà thị ngừng khóc, tam lão gia tự mình lau nước mắt cho nàng ta: "Hôn sự của lục nha đầu, nàng tìm một cái cớ đến Trương gia từ hôn đi."
"Ta đi?" Tam phu nhân mới vừa rồi còn đắm chìm trong sự dịu dàng của phu quân nhà mình, nghe xong lời này trực tiếp nhảy dựng lên. Rồi sau đó nàng ta lại cảm thấy chính mình có hơi chuyện bé xé ra to, vội vàng dịu dàng nói: "Chuyện này, ta nên lấy cớ gì đây? Ta cho người đi từ hôn, nếu lão phu nhân hỏi tới, còn cả đại tẩu hỏi tới, ta nên nói như thế nào? Ta đây không muốn làm kẻ ác!"
"Nàng là mẫu thân danh chính ngôn thuận của nó, chuyện này không phải nàng đi còn có thể là ai đi? Ai cũng không tìm thấy lý do để nói!" Tam lão gia nói: "Trương gia và Trang gia xảy ra chuyện như vậy, chúng ta sao còn có thể kết thân với Trương gia! Vì tốt cho lục tỷ nhi cũng nên từ hôn!"
"Vậy ý của Trương gia là?" Ánh mắt tam phu nhân xoay chuyển, "Ta cứ như vậy tới cửa từ hôn?" Chuyện nhà gái đến nhà trai từ hôn, nhà trai ngại với thể diện đều sẽ không đồng ý!
"Không, nàng phải tìm một cái cớ." Tam phu nhân lại hỏi là cớ gì.
Tam lão gia đời này văn không được võ cũng không được, hoàn toàn dựa vào vị đại ca Thượng thư này của ông ta mới có thể nhận được một chức quan thất phẩm trong nha môn kinh thành. Hiện tại bảo ông ta nghĩ ra cớ gì thật đúng là làm khó ông ta. Trương Nguyên Hủ nắm được nhược điểm ông ta nuôi ngoại thất, bảo ông ta tìm một cái cớ thanh danh không tốt gán lên cho nữ nhi nhà mình, bảo chính mình nơi này đưa ra lời từ hôn trước. Vì chức quan, ông ta cũng chỉ có thể... Nhưng mà ông ta nên tìm thanh danh gì gán cho lục tỷ nhi?
Hai người đang nói thì gã sai vặt lại đây bẩm báo, nói Quý đại lão gia tìm ông ta nói chuyện, tam lão gia đành vén vạt áo đi đến viện Thư Hương của đại phòng.
Trong thư phòng, Quý đại gia Quý Đức Chính thấy đệ đệ nhà mình cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Việc hôn nhân của lục nha đầu cần phải từ bỏ. Thiếp canh và tín vật lúc trước trao đổi với Trương gia đệ không đánh mất chứ?" Với tính tình này của đệ đệ nhà mình, ông ta chỉ có thể hỏi rõ ràng toàn bộ.
Mắt tam lão gia sáng ngời vội vàng nói: "Không không không, đồ vật quan trọng như vậy, ta sao có thể đánh mất." Thật là buồn ngủ có người đưa gối đầu tới. Lúc này vừa nghĩ đến việc tìm cớ từ hôn, ca ca nhà mình đã tự mình nhắc tới!
"Đại ca, chuyện này huynh vì sao..."
Lời còn chưa nói xong thì nghe được Quý Đức Chính vỗ bàn nói: "Đệ đi lấy những thứ đó đến cho ta, ngày mai ta liền mang theo mấy thứ kia đi đến Lễ Bộ giáp mặt ném trả cho Trương Duy Trinh!"
Tam lão gia nghe xong thì ngốc ra. Ném trả cho Lễ Bộ Trương Thị lang? Ném?
"Đại ca, chuyện này, việc kết thân này không phải nên đến Trương phủ, đến Trương phủ xử lý sao?" Chuyện này mà lên triều ném một cái còn không phải toàn bộ trên dưới Lễ Bộ đều biết? Mặt mũi của Trương Thị lang phải đặt ở nơi nào!
Quý Đức Chính nói: "Tùng ca nhi, đệ không biết, tẩu tử đệ mang theo Ninh phu nhân phủ Ninh Bá lại đây. Chính miệng nàng ấy nói cho ta, Trương nhị lang và Trang tứ cô nương không chỉ lén lút trao nhận, còn đã làm việc phu thê!" Ông ta càng nói càng kích động, đứng lên vỗ bàn: "Nhà không ra thể thống gì như vậy còn muốn cưới cô nương Quý phủ chúng ta? Thật mẹ nó mộng đẹp!"
Tam lão gia sợ tới mức trực tiếp ngã xuống đất. Phụ thân ông ta đã qua đời, toàn bộ Quý phủ do đại ca ông ta - Quý Đức Chính đương gia làm chủ, khí thế của huynh ấy cũng càng thêm mạnh mẽ. Nhưng mà... Chuyện này, chuyện này....
Tam lão gia mang theo lời mấy lời "Đệ về lấy thiếp canh và tín vật đem tới cho ta!", nghiêng ngã ra khỏi viện Thư Hương. Làm sao bây giờ? Con đường làm quan của ông ta, Uyển nương ông ta nuôi bên ngoài đều nên làm gì bây giờ?