Trở lại thôn trang Quý gia, toàn bộ nữ quyến Quý phủ cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Quý Lục trở về thì tiếp tục khởi hành lên đường hồi kinh.
Trần thị nhìn Quý Lục được Bích Chu tự mình đưa về, ánh mắt giật giật, rồi sau đó mới đỡ lấy tiểu Trần thị lên xe ngựa. Hoàng Hậu cự tuyệt đám người bọn họ thỉnh an, chỉ mời riêng lục tỷ nhi cùng nhau dùng bữa, nếu lục tỷ nhi thật lọt vào mắt Hoàng Hậu, hơn nữa nếu những lời vừa rồi của tiểu muội nhà mình đều là thật, vậy từ hôn với Trương gia chính là chuyện như đinh đóng cột, không cách nào vãn hồi! Chuyện này, nàng còn phải trở về cẩn thận thương lượng với lão gia nhà mình một phen.
Chúng nữ quyến Quý phủ đều lần lượt lên xe. Đầu tiên là Quý Tứ, tiếp theo là Tống Chi Hoạ và Quý Lục. Quý Thất được Kim Liên nâng đỡ, động tác thong thả, dây dưa dây cà, thường quay đầu nhìn cửa lớn của thôn trang Tạ gia bên cạnh. Nàng ta thấy bên kia đã có gã sai vặt kéo xe ngựa và ngựa thuần chủng tới thì động tác càng thêm chậm rãi.
Lần này vừa trở về Quý phủ cũng không biết khi nào nàng ta mới có thể gặp lại người trong lòng một lần, hương vị tương tư như vậy... Trong lòng nàng ta không ngừng khẩn cẩn trời cao cho nàng ta được liếc nhìn Thất hoàng tử một lần. Có lẽ trời cao thật sự nghe thấy tiếng lòng khẩn cầu chân thành của nàng ta, nên khi bà tử vừa xốc mành xe ngựa, nàng ta vừa bước lên bục gỗ thì thấy ở phía bên kia, thiếu niên mặc áo tím được một đám người vây quanh đi ra.
Thiếu niên áo tím đi đầu như hạc giữa bầy gà, khiến người vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy! Khi ra cửa, người nọ thế nhưng cũng trông lại về phía chiếc xe ngựa này của Quý phủ, ánh mắt không né không tránh, không chút che lấp nào.
Quý Vân Lưu ngồi bên cạnh xe ngựa thấy Ngọc Hành từ xa nhìn qua, cầm khăn trên tay che miệng, dời mắt qua nhìn thẳng hắn. Nam nhân đều thích nữ tử thẹn thùng, dù là thiếu niên một lòng muốn làm Hoàng Đế như vậy đi nữa, đối với tình yêu chắc hẳn cũng không khác biệt lắm. Dù nàng đối với nụ hôn lúc trước chỉ có ba phần e lệ và thiệt tình, giờ phút này cũng nên lộ ra bộ dáng mười phần thẹn thùng cho hắn thấy. Cuộc đời như hát tuồng, toàn dựa tài diễn, diễn kịch thì nàng vẫn có thể.
Không biết thiếu niên áo tím thấy gì trên xe ngựa mà lại cong môi, hơi lộ ra chút ý cười, nháy mắt cả người ôn nhuận như ngọc.
"A!" Quý Thất kìm lòng không được gọi một tiếng, dưới chân mềm nhũn, hụt chân đạp bậc thang té ngã xuống. Thất hoàng tử, Thất hoàng tử vậy mà cười với nàng!
Quý Thất vừa té ngã khiến Kim Liên và nha hoàn bà tử bên cạnh luống cuống tay chân, mọi người vội vàng đi qua đỡ nàng ta. Hôm qua trời mưa cả ngày, hiện giờ mặt đất còn ướt lại nhiều bùn, một cú quăng ngã này trực tiếp khiến váy áo của thất nương tử dính phải toàn bùn đất vàng.
"Làm sao lại..." Nàng ta vừa thẹn vừa bực, gấp đến đỏ mắt, ném khăn nhỏ giọng kêu Kim Liên, "Mau đi lấy một bộ y phục tới đây, đỡ ta trở về thay đồ!"
Kim Liên đỡ Quý Thất vào thôn trang, lại có bà tử đi bẩm báo tình huống vừa rồi cho Trần thị. Trần thị đành phải cho đoàn xe lại chờ một chút.
Mành trên ngựa bị buông xuống, Tống Chi Hoạ lập tức lên tiếng: "Chẳng lẽ Thất muội muội..." Nàng ta còn chưa nói xong nhưng người ngồi trên xe đều biết đoạn sau là gì. Quý Vân Diệu mặt đỏ bừng nhìn một nam tử đến nỗi té lăn xuống xe, nếu không phải để bụng người ta, thật đúng là không tìm ra loại khả năng thứ hai.
Thấy Quý Lục và Quý Tứ đều nhìn chính mình, biểu nương dừng lại, nhẹ giọng lúng túng, "Ta, ta không phải là ý kia, ta chỉ cảm thấy, thân phận người nọ cao như vậy, thân phận thất muội muội và ngài ấy cách xa, chỉ sợ, chỉ sợ sẽ tổn hại Quý phủ..."
"Tống tỷ tỷ yên tâm." Quý Vân Lưu cầm khăn trong tay, tùy tay phất phất, khối ngọc bội trên ngực mà Ngọc Hành đeo lên cho nàng cũng theo tay nàng lay động hơi đong đưa, "Thất muội muội chỉ là tâm tư ngây thơ của tiểu nữ nhi mà thôi, qua mấy ngày thì sẽ nghĩ thông, không coi là thật." Chuyện mơ tưởng đến nam nhân của nàng cũng chỉ có thể giống như việc đứng trên mặt đất nhìn ngắm sao trên trời mà thôi, chính xác không coi là thật nổi.
Quý Tứ nói tiếp: "Lục muội muội nói rất đúng, qua mấy ngày thất muội muội sẽ nghĩ thông, mong rằng Tống tỷ tỷ không cần giễu cợt tâm tư nho nhỏ này của thất muội muội."
Mặt Tống Chi Hoạ đỏ bừng, miễn cường bày ra tươi cười, lên tiếng nói được. Nàng ta nhắc tới vốn muốn để tứ nương tử và lục nương tử nhìn xem tâm tư vọng tưởng này của Quý Thất, trả thù một chút việc muội ta chọc phá chuyện chính mình mến mộ Ninh Mộ Hoạ. Vậy mà kết cục, nàng ta bị Quý Lục nhìn thấu, vun vén tại chỗ, rồi được một câu "không cần giễu cợt" của Quý Tứ. Một câu này chính là nói cho nàng, bảo nàng ta không cần nói phần tâm tư không nhận ra người kia của Quý Thất ra ngoài!
Nàng có thể bảo đảm với Quý Tứ không nói ra ngoài, giữ thanh danh cho Quý phủ bọn họ, nhưng Quý Vân Diệu thì sao? Nàng ta có thể bảo đảm sẽ không lấy chuyện chính mình ái mộ Ninh thế tử truyền đến tai người ngoài hay không?!
Dưới sự thúc giục liên tục của bà tử, thất nương tử đổi xong xiêm y lại lần nữa trở ra. Lần này nàng ta trang điểm ngăn nắp, mặc vào xiêm y đẹp nhất, nhưng đoàn xe ở cửa Tạ phủ đã không còn bóng dáng, Thất hoàng tử sớm đã không thấy. Nàng ta nắm khăn bực bội trong chốc lát rồi lên xe.
Nàng thấy ba người trong xe tự mình yên ổn, cũng không để ý tới mọi người, nắm khăn nghĩ đến ý cười mà thiếu niên lang lộ ra với chính mình lúc trước. Nụ cười mềm nhẹ ấm áp như vậy khiến trong lòng Quý Thất đều nóng rực, càng nghĩ càng ngọt. Giờ phút này, nàng ta thật sự cần tìm một người chia sẻ một chút niềm vui sướng của chính mình.
Vừa nhấc mắt thì thấy cánh môi đỏ bừng của Quý Vân Lưu ngồi đối diện, dường như còn đỏ hơn so với cắn giấy hồng*, bèn lấy đề tài nói chuyện: "Lục tỷ tỷ, miệng tỷ làm sao vậy? Hình như miệng bị sưng một chút."
*Giấy hồng: là loại giấy giúp môi đỏ, kiểu như tô son ngày nay, các cô nương hay dùng để trang điểm cho môi thay vì bôi son.
Quý Vân Lưu ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái. Ta không muốn nói cho cô, đây là bị đối tượng mà giờ phút này cô đang mơ tưởng - chồng tương lai của ta hôn đấy. Nàng cười uyển chuyển: "Mới vừa rồi ở chỗ của Hoàng Hậu nương nương thấy canh tươi ngon nên hơi vội vàng, bị nóng miệng."
Quý Thất cười nhạo nói: "Ở trước mặt nương nương mà một chút lễ nghĩa tỷ tỷ cũng không hiểu, đừng có chọc giận nương nương rồi ném hết mặt mũi Quý phủ chúng ta đấy." Hoàng Hậu nương nương chính là mẹ chồng tương lai của nàng, không thể để Hoàng Hậu cho rằng nàng cũng không có quy củ giống như Quý Lục vậy!
"Đa tạ thất muội muội đã nhắc nhở." Quý Vân Lưu cầm lấy một khối điểm tâm bên cạnh, khẽ cắn một miếng nhai nhai, rũ mắt tiếp tục đọc sách, không hề để ý đến nàng ta.
Quý Tứ ở bên cạnh thấy hành động này của nàng bèn cười: "Muội đấy, ăn ít một chút, đồ nương nương thưởng cho dù có ngon cũng cần ăn ít chút. Sáng nay ta thấy bánh đậu đỏ Văn Thụy Huyện Chúa đưa tới là muội ăn sạch toàn bộ, nếu lại ăn hết chỗ bánh này thì cẩn thận chút nữa bụng sẽ không khoẻ."
Quý Vân Lưu nhoẻn miệng cười với Quý Vân Vi, cầm một khối bánh đặt trên tay nàng ấy: "Tứ tỷ tỷ ăn thử xem, hương vị của bánh bạch quả này thật sự đặc biệt, ăn rất ngon đó."
Quý Thất nhìn hai người đang ăn điểm tâm từ thôn trang Tạ gia mang đến đây sau giờ Ngọ, trên mặt nóng rát.
Nàng bên này vừa mới cười nhạo người ta, nói người ta không cần chọc Hoàng Hậu bực bội, bên kia người ta bèn lấy điểm tâm mà Hoàng Hậu ban thưởng ra điên cuồng ăn một hồi! Đây là, nàng ta chói lọi đánh vào thể diện chính mình!
Hôm qua, Trương Nguyên Hủ dầm mưa xuống núi, ngay cả lời cáo từ bằng hữu cũng không kịp nói. Hắn suốt đêm trình thiệp đến phủ Nhị hoàng tử, sáng nay mới thu được tin tức vào phủ thương nghị. Vì thế, hắn từ cửa sau vội vàng tiến vào phủ Cảnh Vương.