Khi nhị phu nhân vào thượng phòng, Trang Thiếu Dung đã sai người hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, trên người phong độ như cũ. Chỉ là mặt từ đỏ biến thành đen, ứ đen trên mặt càng thêm nổi bật!
"Lục ca nhi! Con sao lại biến thành bộ dáng này?" Nhị phu nhân nói rồi tiến lên vài bước nhìn kỹ, xem xong thì quay đầu chất vấn Đại Văn, "Ngươi hầu hạ thiếu gia kiểu gì mà để thiếu gia biến thành bộ dáng như vậy! Thiếu gia biến thành bộ dáng như vậy mà ngươi còn mặt mũi đứng ở nơi này! Lục ca nhi, là ai, là ai đánh mặt con thành như vậy?"
Trang Thiếu Dung biết tính tình cực kỳ bênh vực người mình của mẫu thân mình, cho Đại Văn một ánh mắt ý bảo hắn ta nhanh lui ra.
"Mẹ không cần lo lắng, con không có việc gì. Hôm nay, con dựa theo lời dặn dò của mẫu thân, đưa thư đến cho Trương nhị lang..." Sau khi quay lại, hắn cũng ngồi xuống ngẫm nghĩ cẩn thận, cảm thấy chuyện này nhất định Trương Nguyên Hủ cũng không nói sai.
Hắn ta và tỷ tỷ nhà mình dù có lén lút lui tới, nhưng Đại Chiêu phép tắc kín kẽ, pháp lệnh nghiêm ngặt, sao thật sự có chuyện trong tình huống hai nhà đều không biết, hai người tìm một túp lều nơi hoang vu làm một đôi uyên ương hoang dã!
Hắn vừa kể lại tiền căn hậu quả, nhị phu nhân trợn to mắt, ngay cả vết thương trên mặt nhi tử nhà mình đều đã quên, vội vàng gấp rút bắt lấy cánh tay Trang Thiếu Dung run giọng nói: "Lục ca nhi, ý con là, ý con là Nhàn nhi không cùng nhị lang Trương gia kia... Không có?"
"Hẳn là không có." Trang Thiếu Dung gật đầu thật mạnh, "Chuyện này con tin tưởng Trương nhị lang, bộ dáng vội vàng mà không phải chột dạ kia của hắn ta, hẳn là thật sự không có." Vả lại hôm qua, Tường Vi hầu hạ bên cạnh đích tỷ hắn bị kim nhỏ đâm đến chết khiếp, gào khóc không ngừng nói đi nói lại, cũng chỉ nói đích tỷ hắn và Trương nhị lang từng lén gặp nhau.
Nhị phu nhân vừa mừng lại khóc. Chuyện này liên quan tới trong sạch của nữ nhi nàng đấy! Nếu không có chuyện... không thể vãn hồi, nếu Nhàn tỷ nhi của nàng vẫn là thân hoàn bích, như vậy thì có thể yên phận lấy thân phận quý nữ Trang phủ đi chọn một mối hôn nhân tốt!
Nhị phu nhân còn không vui mừng xong đã lập tức nghĩ đến lời "Con đã ủy thân cho hắn" là từ miệng nữ nhi nhà mình không quan tâm mà nói ra, tức khắc từ mừng chuyển sang ưu sầu, thấp giọng khóc lên: "Mệnh mẹ thật khổ, mẹ sắp khổ sở muốn chết rồi! Làm sao bây giờ đây! Nhàn tỷ nhi dù nói ra những lời sẽ bị tròng lòng heo này cũng không bỏ được Trương nhị lang kia, vậy phải làm sao bây giờ! Chẳng lẽ thật sự muốn bức chết tỷ tỷ con, bức chết mẹ sao? Tỷ tỷ con đây là làm sao vậy, sao lại bị kẻ không biết xấu hổ kia mê đến thất điên bát đảo, quả thật trúng tà!"
"Mẹ," Trang Thiếu Dung nhăn mày lại, nghĩ rõ tiền căn hậu quả nên người cũng rõ ràng hơn một chút, "Chuyện này chúng ta vẫn nên tìm tổ mẫu nói rõ đi. Nếu thật chuyện này không có, là tỷ tỷ tự mình nói ra lời vô căn cứ, chúng ta cũng không thể bỗng dưng oan uổng Trương nhị lang."
"Oan uổng hắn? Chuyện này sao có thể tính là oan uống hắn? Mặc dù hắn không làm chuyện này, nhưng chỉ dựa vào một chuyện hắn không biết liêm sỉ thông đồng tỷ tỷ con cũng không tính là oan uổng hắn! Bằng không một danh môn khuê tú tốt đẹp như tỷ tỷ con, sao lại làm ra chuyện bôi nhọ nề nếp gia đình đến mức này! Hắn thật ra giỏi lắm, còn muốn ngồi hưởng phúc Tề nhân, một Quý Lục còn chưa đủ, còn muốn tứ tỷ nhi của chúng ta làm thiếp cho hắn! Mơ cũng đừng hòng!"
Nhị phu nhân nghiến răng nghiến lợi mắng Trương nhị lang từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên mắng Trương gia, tất cả trong ngoài đời đời Trương gia đều mắng một lượt. Nàng ta mắng thoải mái rốt cuộc nói: "Chuyện này còn phải nói cho lão phu nhân!"
Nói rồi, nàng ta chỉ vào Trang Thiếu Dung, "Con lại đi tìm Trương nhị lang một chuyến, chỉ hỏi hắn việc hôn nhân cùng tỷ tỷ con nên làm thế nào? Bảo hắn trong vòng hai tháng nhất định phải từ hôn với Quý gia, chờ lời đồn đãi với tỷ tỷ con qua đi chút rồi mời nhân vật có thể diện đến Trang phủ chúng ta cầu hôn!"
Nhị phu nhân dưới chân tự mang Phong Hoả Luân, hấp tấp đến lại sấm rền gió cuốn đi rồi. Trang Thiếu Dung nhìn bộ dáng mẫu thân nhà mình bôn ba ra cửa, rũ mắt không tiếng động.
Quý lục nương tử hiện giờ ở tại biệt viện hoàng gia, mặc dù không xảy ra chuyện này của Trương nhị lang, việc hôn nhân giữa Quý gia và Trương gia sợ cũng không thành, nào còn cần hắn đi nói?
Nhị phu nhân tốc độ rất nhanh, việc đầu tiên chính là tìm Trang lão phu nhân nhờ bà ta tìm bà đỡ tới, xác nhận nữ nhi nhà mình có phải thật sự vẫn là thân hoàn bích hay không. Nhưng trong núi Tử Hà nơi nào có bà đỡ, chuyện này còn phải trở về Trang phủ lại tiến hành.
So sánh với biệt viện Trang gia mặt ủ mày chau, trong viện Mai Hoa Tử Hà Quan lại đang vui mừng thu thập hòm xiểng.
Trang Hoàng Hậu ban thưởng rất nhiều. Vì ở núi Tử Hà nên danh mục quà tặng đều không phải vật cực kỳ quý trọng, nhưng rốt cuộc hoàng ân mênh mông cuồn cuộn ban thưởng xuống chính là một phần vinh quang. Trong lòng Quý lão phu nhân cao hứng nên cố ý sai phòng bếp phía Đông làm thêm vài món ăn.
Đoàn người ăn xong lại cười hì hì nói vài câu rồi trở về sương phòng nghỉ ngơi. Qua đêm nay thì phải hồi kinh.
Ban đêm, các tiểu nương tử tắm gội xong rồi từng người ngồi trên giường đất trò chuyện riêng tư. Quý Thất nhìn Tống Chi Hoạ vẫn luôn gấp chiếc khăn kia, con ngươi giật giật thăm dò nói: "Tống tỷ tỷ, ý trung nhân của tỷ là ai thế?"
Tống Chi Họa ngừng lại, nghĩ đến quẻ tượng sau giờ Ngọ, trong lòng một trận đau nhức, nhẹ giọng nói: "Là ai thì có liên quan gì, ta và hắn lại không có duyên phận."
"Cũng không nhất định đâu, đạo trưởng cũng không nói nhất định sẽ thế." Quý Thất nhìn nàng ta, "Chuyện thành do người mà."
Mấy lời "chuyện thành do người" này đả động Tống Chi Họa. Nàng ta mím môi, nghĩ đến quẻ tượng của Quý Thất giống như mình, bèn hỏi nàng ta: "Muội muốn thế nào? Muội và người nọ..."
Quý Thất cười cười: "Chuyện thành do người nha, ta nói rồi."
Nàng ta nghĩ tới Thất hoàng tử người như vậy, sau khi cưới chính phi vẫn muốn cưới thêm trắc phi, không chừng còn cưới trắc phi trước. Dù nàng ta không thể làm chính phi thì cũng có thể làm trắc phi. Đến lúc đó, nàng ta sinh ra đích trưởng tử, lại chống đỡ mấy năm giống như mẫu thân nhà mình, từ trắc phi được phù chính, vậy cũng tôn quý, cũng được sủng ái.
Trời vẫn còn mưa phùn như cũ, Ninh Thạch hầu hạ Ngọc Hành dùng cơm chiều xong rồi không tiến động theo vào thư phòng, đứng trước bàn cẩn thận bẩm báo chuyện thích khách tìm hiểu được hôm nay.
"Đêm qua tiểu nhân trở về bèn phái người cả đêm xuống chân núi tìm tung tích hai gã thích khách khác. Ngoại trừ một ít cỏ cây có dấu vết bị người lăn xuống, còn lại tất cả đều bị tiêu hủy." Mắt thoáng nhìn thấy Ngọc Hành cẩn thận lắng nghe, hắn bẩm báo tiếp, "Cả ngày hôm nay, trong núi Tử Hà hết thảy như thường, nông phu hôm qua Thất gia nói, thuộc hạ đến bây giờ còn chưa tìm được. Nam Thống Lĩnh sau giờ Ngọ đã giao danh sách người lui tới núi Tử Hà cho Hoàng Hậu nương nương, hôm nay ba nông phu đưa đồ ăn lên núi tất cả đều nói bọn họ chính là người trên danh sách, còn nói hôm qua chính là tự họ vận chuyển đồ ăn, chưa từng mượn tay người khác."
"Kế hoạch này thật là làm không chút kẽ hở." Ngọc Hành cười lạnh một tiếng, "Sáng nay vừa vặn gặp phải đại hội đạo pháp, sau giờ Ngọ người xuống núi rất đông, cứ như vậy lại có thể tiêu huỷ hoàn toàn chứng cứ."
Ngừng một lát, Ngọc Thất dặn dò Ninh Thạch: "Ngươi chú ý Nam Lương, hắn cho rằng hắn theo một chủ tử tốt, không ngờ lại là một con rắn độc. Chuyện này chỉ cần có chút bại lộ, nhị ca tốt kia của ta sao có thể bỏ qua cho hắn."
Ninh Thạch theo tiếng lui ra.