Đại Văn đang thay hắn che ô, thấy công tử nhà mình bị người đánh bèn ném ô, nhào qua ôm lấy Trương Nguyên Hủ: "Trương nhị thiếu gia, ngài điên rồi! Thế nhưng đánh người ở núi Tử Hà!"
"Ta đánh chính là kẻ tiểu nhân không phân xanh đỏ đen trắng miệng nói bậy bạ này!" Trên áo xanh của Trương Nguyên Hủ tất cả đều là bùn, mũ quan vì chạy đều lệch đi treo ở một bên, nước mưa làm xiêm y hắn ướt đẫm toàn bộ, "Trang Thiếu Dung, ngươi không có chứng cứ lại bôi nhọ ta như vậy, có biết hậu quả là gì!"
"Ta bôi nhọ ngươi?" Trang Thiếu Dung chịu một quyền nên cằm sưng đỏ lên, ngã ngồi trên mặt đất. Con đường này đi thông đến sau núi Tử Hà, tuy có trải đá xanh nhưng rốt cuộc là nơi bùn đất, một cú ngã này khiến y phục trắng toàn bộ phủ lên một tầng bùn vàng.
Những thứ này hắn đều bất chấp, "Soạt" một tiếng đứng lên, chỉ vào Trương Nguyên Hủ đang bị Đại Văn áp chế nói: "Khi ngươi làm ra chuyện cực kỳ vô sỉ đến mức này, sao không nghĩ lại hậu quả là gì! Ngươi làm như vậy, tỷ ta sau này làm sao gặp người? Tỷ ấy còn sống được hay không? Mệt ngươi còn là con cháu thánh nhân, đọc sách thánh hiền! Ngươi chính là kẻ súc sinh không bằng cầm thú!"
"Trang Thiếu Dung, ngươi im miệng! Ngươi, ngươi, ngươi ăn nói bừa bãi, ta không có! Ta chưa từng làm qua việc này!" Trương Nguyên Hủ gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, "Ta dám thề với Trời, ta không làm loại việc cẩu thả này! Nếu ngươi lại oan uổng ta, ta và ngươi không chết không ngừng!" Nếu hắn bị bôi nhọ chuyện như vậy, dù cho giờ phút này tự mình đâm đầu vào tường nhưng vẫn phải gánh cái tên sợ tội tự sát!
"Ngươi không cẩu thả?" Giọng nói của Trang Thiếu Dung đều cất cao lên.
Đại Văn dùng sức ngăn Trương Nguyên Hủ lại, hét to một tiếng: "Trương nhị thiếu gia, tốt hơn là ngài không cần nói tiếp!" Hắn nói rồi nhào qua, ôm lấy thiếu gia nhà mình đang muốn đánh ngược lại, "Lục gia! Đây là bên ngoài đấy ạ!"
Đây là bên ngoài, không có căn cứ kêu to việc cẩu thả của một tiểu nương tử, tiểu nương tử kia còn có thể gặp người hay không! Hai vị thiếu gia bọn họ còn có muốn làm người hay không, có xấu hổ hay không?!
Hai người nghe một câu như vậy bỗng nhiên kinh hoảng hoàn hồn, trong lòng lập tức rơi xuống mồ hôi lạnh. Tất cả đều theo bản năng nhìn khắp xung quanh một chút, xem có bị người nào nhìn thấy hay nghe thấy việc này hay không. Vừa rồi, hai người bọn họ đều là trúng cái tà gì, bị cái gì dán mắt lại! Thế nhưng ở núi Tử Hà, dưới hoàn cảnh công khai mà đấu võ mắng chửi!
"Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia!" Gã sai vặt của Trương Nguyên Hủ đuổi theo sau chạy đến, đều sắp cầm không được chiếc ô. Hắn chạy đến bên người thiếu gia nhà mình, vừa thấy tình cảnh đầy người bùn đất, nhảy dựng lên run rẩy nói, "Các ngươi, các ngươi khinh người quá đáng..."
Trang Thiếu Dung mới vừa đặt mông ngồi xuống đất, trên mặt còn có một khối sưng đỏ, so với Trương Nguyên Hủ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Hai người đồng thời ngậm miệng, mắt phẫn nộ đối diện nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía, đều hận không thể đâm đối phương mấy đao, lại rót cho hắn ta mấy chén hạc đỉnh hồng*, độc cho đối phương thất khiếu đổ máu, không được chết tử tế!
*Hạc đỉnh hồng: còn gọi là thạch tín, có kịch độc.
Hai gã sai vặt đảo quanh bên cạnh hai người, rửa sạch một chút vết bùn trên quần áo bọn họ.
Trên đường phía sau, dưới một chiếc ô giấy dầu, Ninh Mộ Hoạ từng bước một đội mưa mà đến. Một vị thiếu gia lấy tu tập võ thuật là chủ yếu như hắn, con đường đá xanh này bị hắn đi đến gió nổi nước lên.
Trang Thiếu Dung đứng đối diện thấy hắn trước, ánh mắt hơi ngừng lại, sau đó chắp tay hướng về hắn hành lễ: "Ninh thế tử."
Trương Nguyên Hủ bỗng nhiên vừa quay đầu thấy người này, sắc mặt biến đổi mấy phen, rồi cũng nhanh chóng xấu hổ mà hành lễ. Cũng không biết lời vừa rồi đối phương có nghe thấy hay không.
Ninh Mộ Hoạ thi lễ trở về cho hai người, nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ thì lộ ra biểu tình ngờ vực: "Trang lục gia và Trương nhị gia đây là phát sinh chuyện gì? Sao lại biến thành bộ dáng như vậy?"
"Này... Không có chuyện gì, chỉ là trời mưa đường trơn, không cẩn thận trượt ngã một cái nên đụng phải Trang lục lang một chút." Trương Nguyên Hủ nghe câu nói như thế, trong lòng rõ ràng buông lỏng, biết Ninh thế tử hẳn là không nghe được lời của bọn họ. Sau đó Trương nhị lang nhanh chóng chắp tay về phía Trang Thiếu Dung, áy náy cười nói, "Xin lỗi lục lang, mạo phạm ngươi, xin ngươi tuyệt đối đừng trách."
Người giả mù mưa sa như vậy, Trang Thiếu Dung càng thêm chướng mắt. Đây là kẻ ngụy quân tử! Ngụy quân tử, tiểu nhân!
"Hừ!" Trang Lục hừ một tiếng thật mạnh, phất tay áo bỏ đi.
Thấy Trang Thiếu Dung không chút nào che giấu mà rời đi, Trương Nguyên Hủ tức giận run người, cả răng đều đau, người này, người này... Nhưng nghĩ đến lời trên thư lúc trước, hắn ta nói hắn và Trang tứ cô nương làm việc cẩu thả, Trương nhị lang ngay cả tim càng cảm thấy đau nhức. Việc này nếu truyền ra, về sau hắn làm sao gặp người? Hắn làm sao sống tiếp? Việc này sẽ bị tròng lồng heo!
Mà nơi này lại còn một Ninh Mộ Hoạ muốn giao tiếp, hắn thật sự là bực không được giận không được phát hoả không được, giờ phút này tất cả biểu tình đều phải đặt ở trong lòng, nghẹn ở đó!
Ninh Mộ Hoạ thấy Trang Lục vừa đi cũng cáo từ rời đi. Hắn đi hai bước rồi giống như nhớ tới gì đó, ngừng chân quay đầu, cười hiền hoà nói: "Ngày hỉ sự giữa nhị lang và lục biểu muội của ta nếu định ra, nhớ rõ cần cho người báo với ta sớm một chút. Bên phía nhị lang, ta là bằng hữu nên cần chuẩn bị hạ lễ, không thể thiếu được. Phía lục biểu muội, ta là biểu ca chân chính, cũng phải chuẩn bị một phần thêm trang thật tốt nữa."
Hắn nói cực kỳ hoà khí, nhưng hoà khí đến mức dù giờ phút này được gã sai vặt che ô không đứng trong mưa, Trương Nguyên Hủ vẫn cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo. Ninh thế tử nhắc đến Quý Lục, nói Quý lục nương tử là biểu muội của hắn ta, muốn thêm trang* cho nàng! Như vậy chính là nói phủ Ninh Bá muốn lui tới với tam phòng, tạo thể diện cho Quý Lục?
*Thêm trang: ý chỉ tặng cho tân nương lễ vật quà tặng.
Hắn vội vàng chắp tay thi lễ, bày ra vẻ tươi cười: "Ninh thế tử quá khách khí, những việc này còn sớm, việc gả cưới đều phải do trưởng bối định đoạt cả."
"Cũng đúng," Ninh Mộ Hoạ sờ mũi, cười nói, "Hình như lục biểu muội còn chưa cập kê, nhị lang còn phải tương tư đơn phương hai năm."
Hắn ta không phải quan văn, không nói lời văn vẻ, lời trắng trợn như vậy vừa nói ra, vẻ mặt Trương Nguyên Hủ đều hiểu rõ, liên tục chắp tay thi lễ: "Ninh thế tử chớ nên giễu cợt ta, quả thực xấu hổ chết ta."
"Chuyện này tự nhiên không coi là giễu cợt ngươi, ngươi và lục biểu muội đính hôn là danh chính ngôn thuận." Ninh Mộ Hoạ cười cười, cũng không nói nhiều, cầm ô, dáng vẻ cao quý tao nhã rời đi.
Nhìn Ninh Mộ Hoạ rời khỏi, mặt Trương Nguyên Hủ lập tức trầm xuống, quay người lại thấp giọng nói: "Trở về đổi một bộ xiêm y cho ta, rồi thay ta trình bái thiếp cho phủ Nhị hoàng tử, ta muốn lập tức hồi kinh!"
Hắn không biết Trang phủ xảy ra tình huống thế nào mới khiến Trang Nhược Nhàn ngay cả lời bậy bạ như tư thông với chính mình đều nói ra. Nhưng tiểu nương tử không biết xấu hổ không e lệ lì lợm la liếm như vậy, hắn thật không tính toán cưới nữa! Nếu cưới tiểu nương tử như vậy trở về, sau này làm sao ung dung rộng lượng quản lý toàn bộ hậu trạch Trương phủ!
Hiện giờ Quý Lục có thể cậy vào phủ Ninh Bá, nếu Quý gia không bỏ qua Quý Lục, giống như lời Ninh thế tử, nàng ấy mới là người danh chính ngôn thuận đính hôn cùng với chính mình! Chủ yếu chính là, hôm qua ở sườn núi, Quý lục nương tử cười nhạt như tiên, hiện giờ nghĩ đến thật sự tốt hơn Trang tứ cô nương gấp trăm lần!
Sau giờ Ngọ, trong viện Mai Hoa nghênh đón một vị khách nữ.
Khi Quý lão phu nhân nghe người bẩm báo nói Văn Thụy Huyện Chúa đưa thiệp lại đây, kinh ngạc một hồi lâu. Văn Thụy Huyện Chúa chính là cháu ngoại gái của đương kim Hoàng Đế, Đại Chiêu này, có thể khiến Hoàng đế phong làm Huyện Chúa cũng chỉ có một vị như vậy.