Tạ Tam liên tục dựng thẳng đầu ngón tay, "Chiêu tá lực đả lực* này của Thất gia thật sự lợi hại! Không chừng hai tháng sau, Hoàng Thượng nghĩ đến việc hôm nay Thất gia vì giữ gìn mặt mũi hoàng gia, ở núi Tử Hà chịu uất ức bằng trời cũng không ra mặt chỉ trích đầu sỏ gây tội, còn sẽ phong một vùng đất tốt cho Thất gia để bồi thường, vậy thì thật quá tốt!"
*Tá lực đả lực: ý chỉ không chủ động xuất kích, mà mượn lực người ra chiêu đánh ngược lại người đó.
Đất phong là nơi phát ra tiền bạc trong tay hoàng tử. Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, không có tiền bạc, thật đúng là chuyện nhỏ gì đều làm không thành! Đất phong này mới là chuyện quan trọng thứ nhất! Quả nhiên chó không ra tiếng cắn người mới là đau nhất! Có điều, chuyện so sánh Thất hoàng tử với chó này, hắn mới sẽ không nói đâu!
Ánh mắt Ngọc Hành rũ xuống, cũng lạnh giọng cười cười.
Câu "Hậu đức tải vật" lúc ấy của Tần vũ nhân chính là đã biết rõ nên muốn nói cho hắn không cần so đo lần bị tập kích này. Khi đó trong lòng hắn nghĩ đến việc phải từ bỏ một cơ hội tốt như vậy, xác thật cực kỳ không tình nguyện. Nhưng rồi hắn nghĩ đến lời "Một niệm thiện, cát thần theo cùng" trong miệng Quý Lục, lại mạnh mẽ nhịn xuống.
Đời trước hắn cái gì cũng muốn tính toán rõ ràng minh bạch, người khác đánh ta một phần, nhất định phải đòi lại mười phần. Khi từ huyện Tùng Ninh trở về, hắn cũng mượn tay mẫu thân nhà mình cáo trạng Nhị hoàng tử trước mặt Hoàng Đế, kết quả còn rơi vào cái danh "Châm ngòi" ở nơi đó.
Đời trước "Tính toán chi li", cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm như vậy. Một đời này trở về, nếu tất cả mọi người nói cần "Thay đổi", vậy hắn sẽ thu liễm một chút, ẩn nhẫn một chút, khiến người khác ra tay với chính mình...
Nghĩ đến Quý Vân Lưu, Ngọc Hành ngay cả khẩu vị ăn uống đều không có, nhìn đậu hủ hoa quế phù dung vàng non mịn kia, thế mà còn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh như người nọ thích ăn bánh hoa quế, có thể nào cũng sẽ yêu thích món này hay không. Quả thực là vịt nấu chín còn bay lên trời, năm thần thông bám vào người, trúng tà!
Ném một chiếc đũa lên bàn, Ngọc Hành thẳng tắp đứng lên: "No rồi, ngươi ăn tiếp đi." Không đợi Tạ Phi Ngang lên tiếng, hắn bước nhanh ra khỏi phòng khách phía Tây, một đường không ngừng đi về thư phòng phía Đông.
Tư thế nói không ăn là không ăn, nói đi là đi này làm Tạ Phi Ngang hoảng sợ: "Ai da, đang yên ổn, đây là làm sao vậy?"
Thấy cửa phòng phía Đông bên kia đóng lại, Ninh Thạch cũng chưa tiến vào thư phòng, Tạ Tam nhướng mày cắn chiếc đũa, thấm thoát lại có điều ngộ ra: "Triệu Vạn, ngươi nói xem, Thất gia đây là làm sao vậy? Mới vừa rồi đang nói đến chỗ cao hứng, ngài ấy nhìn đậu hủ hừ hừ cười lạnh một tiếng thì đi rồi, đây là ý tứ và đạo lý gì?"
"Tam gia," Triệu Vạn lau mồ hôi nói: "Tiểu nhân ngu dốt, thật sự không biết, nhưng nhìn Thất điện hạ hình như đang tức giận." Tâm tư chủ tử, đặc biệt là tâm tư đương kim hoàng tử, kẻ làm nô tài như bọn họ nào dám tùy tiện phỏng đoán!
"Tức giận? Nhìn thật đúng là giống!" Ánh mắt Tạ Phi Ngang xoay chuyển, chọc miếng đậu hủ, "Dưới bầu trời này có thể làm trong lòng một nam tử không sảng khoái, một là công danh, hai là người thân trong nhà, ba là tiền tài, bốn là mỹ nhân. Ngươi nói xem, có thứ gì có thể làm Thất gia không sảng khoái trong lòng? Không phải là khối đậu hủ này chứ?"
Triệu Vạn nghe thiếu gia nhà mình nói, lau mồ hôi trên trán càng dữ dội. Hắn càng lau còn càng nhiều, mồ hôi lạnh túa ra, ngăn đều không ngăn được. Thiếu gia à, chuyện của Thất hoàng tử hắn một chút đều không muốn biết đâu. Có lời nói là "Biết càng nhiều, chết càng nhanh" đó thiếu gia, ngài vẫn nhanh ngậm miệng lại đi thôi!
Tạ Phi Ngang không nghe thấy tiếng lòng máu chảy đầm đìa của Triệu Vạn, tiếp tục phân tích: "Người thân của Thất hoàng tử vẫn còn, trước mắt không thiếu tiền tài. Còn cầu lấy công danh à, hôm nay nếu Tần tướng trình một cuốn sổ con lên, ngài ấy hẳn chỉ có cao hứng. Như vậy, dư lại chỉ có..."
Ánh mắt loé loé, hắn chụp chiếc đũa, nửa ngày mới thấp giọng hỏi: "Đêm qua vị ở viện Minh Lan kia..."
Triệu Vạn lập tức tiến lên thấp giọng nói: "Sáng nay người đã ra khỏi biệt viện, trở về Tử Hà Quan."
"Á!" Tạ Phi Ngang một tiếng như đóng đinh, lại chụp bàn lần nữa, "Tương tư lâu dài có thể đứt ruột!"
Ai da! Triệu Vạn đều muốn vá kín cái miệng không che lấp này của thiếu gia nhà mình lại. Tam thiếu gia à, ngài tuyệt đối cần chú ý cái đầu của ngài một chút đó!
Ngoài thư phòng, mưa phùn còn đang rơi tí tách. Hoa đào trong mưa bị nước mưa rửa sạch qua, nở càng thêm rực rỡ, bọt nước ngưng đọng trên nụ hoa, từng giọt nặng trĩu muốn rơi xuống.
Ngọc Thất đứng trước cửa sổ, nhìn hoa đào kia bỗng nhiên lại nghĩ đến câu thơ "Nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong". Trong lòng một mảnh bực bội, trong đầu thình thịch nảy lên, hắn bèn giơ tay đóng cửa sổ lại. Quả thật sắp điên rồi!
Trong một gian sương phòng bên trái ở tiền viện Tử Hà Quan, Trương Nguyên Hủ đang ở cạnh giường đất chuyển quanh. Hắn nhéo tay, lòng bàn tay đều cảm thấy mồ hôi chảy ra. Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc xảy ra biến cố gì?
Hôm nay vì sao Thất hoàng tử sẽ êm đẹp xuất hiện trên đại hội đạo pháp? Chẳng lẽ hôm qua, dù một người đều không nhắc tới chuyện Thất hoàng tử bị thích khách bắt đi? Như vậy Quý Lục thì sao? Nàng có phải cũng đã trở lại hay không?!
Hắn đang trái phải đều nghĩ không ra thì gã sai vặt ở ngoài cửa đã "Rầm" một tiếng nhào vào. Trương Nguyên Hủ đang bực bội, thấy hắn ta không biết nặng nhẹ như vậy, quay đầu nhăn mày quát một tiếng: "Ngươi vẫn luôn lỗ mãng hấp tấp còn thể thống gì! Hôm nay ở trước mặt ta thì cũng thôi, nếu bị người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ nói Trương phủ chúng ta một chút phép tắc đều không có!"
Gã sai vặt liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, nhị thiếu gia, là nô tài quá lỗ mãng, thật sự là, thật sự là..."
"Thật sự là cái gì?" Trương Nguyên Hủ hỏi, "Chuyện gì làm ngươi hoảng loạn thành bộ dáng như thế."
"Nhị thiếu gia, Trang lục công tử phủ Trang Quốc công tự tay đưa một phong thư tới." Vài bước cũng thành một bước, hắn tiến lên rồi đưa phong thư kia cho Trương Nguyên Hủ, "Nhị thiếu gia, hôm nay, hôm nay sắc mặt Trang lục công tử rất khó coi..." Ánh mắt kia tựa như muốn giết chính mình vậy. Gã sai vặt đến bây giờ lòng còn sợ hãi như cũ.
Trương Nguyên Hủ cầm lấy phong thư, mở ra xem. Sắc mặt Trang Lục khó coi? Chẳng lẽ Trang Lục biết được chuyện hôm qua chính mình và tỷ tỷ nhà hắn sau núi gặp gỡ?
Mở thư, lấy ra vừa xem, nháy mắt mặt Trương Nguyên Hủ trắng bệch. Rồi sau đó hắn xem tiếp mấy dòng bên dưới, càng không nói một lời, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Này này này... Đây là bôi nhọ, rõ ràng là bôi nhọ!" Nói, hắn cất cao giọng chụp bức thư lên bàn bước nhanh ra ngoài. Hắn đi ra khỏi ngạch cửa hai bước, lại nhấc vạt áo xanh chạy về, "Trang Thiếu Dung có phải mới vừa đi không lâu, đi về phía bên kia hay không?"
Thấy thiếu gia nhà mình ngay cả Trang lục công tử đều không xưng hô, gã sai vặt cũng biết tính nghiêm trọng của tình thế, lập tức gật đầu: "Mới vừa đi, mới vừa đi không lâu, ước chừng là trở lại biệt viện sau núi."
Lời còn chưa xong đã thấy thiếu gia nhà mình giống như cuồng phong quét qua đi rồi, gã sai vặt lập tức đuổi theo ra, "Nhị thiếu gia, bên ngoài còn mưa đấy!" Nhưng khi đuổi theo ra tới thì chỉ có thể thấy bóng dáng nhỏ xíu.
Gã sai vặt bất chấp, lấy dù muốn đuổi theo ra ngoài, bỗng nhiên mắt hơi dừng lại. Hắn thấy thư trên bàn, cầm lấy đọc nhanh như gió, sau khi xem xong, vứt dù trên mặt đất, thất thần lẩm bẩm tự nói: "Không có khả năng, chuyện này không có khả năng! Nhị thiếu gia sao có thể tư thông làm việc phu thê cùng với Trang tứ nương tử! Quả thật nói hưu nói vượn, Trang tứ nương tử sao có thể oan uổng người như vậy!"
Hắn lập tức nhét thư vào trong lồng ngực, cầm lấy dù giống như bay đuổi theo thiếu gia nhà mình.