Ngọc Thất dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình cầm chung trà bình thản uống lên, thật ra Tạ Phi Ngang nghe Trang Lục nói xong, trợn to mắt kinh ngạc cảm thán: "Trang Quốc công nói Trương Nguyên Hủ kia có tài nhất giáp? Không được không được, không phải Trạng Nguyên ít nhất cũng là Thám Hoa! Một sớm vào Long Môn, về sau còn không phải bình bộ thanh vân, vô cùng vinh hoa phú quý!"
Đại Chiêu trọng văn khinh võ, học sinh tuy nhiều, rốt cuộc cũng không có nhân tài hơn mười tuổi là có thể trúng nhất giáp này. Nói, Tạ Phi Ngang lại dùng sức vỗ Trang Lục, "Trang tiểu lục, Trang tiểu lục, tổ phụ ngươi nói nhị lang Trương gia kia có thể cao trung, như vậy Trang Quốc công có biết chủ khảo kỳ thi mùa thu năm nay là ai?"
Hắn biết Trương Nguyên Hủ vẫn chỉ là tú tài mà thôi, nếu muốn thi nhất định cũng phải thi đậu kỳ thi mùa thu trước, sau đó mới đến kỳ thi mùa xuân sang năm. Nếu Trang gia có lòng giúp con rể mà nhà mình nhìn trúng thi khoa cử, còn không phải vạn sự sẽ chuẩn bị tốt cho hắn? Người làm chủ khảo là ai? Yêu thích văn chương gì? Trong lòng có tính toán, trong bụng mới có thể ấn theo yêu thích của chủ khảo mà đến.
Lại nói tiếp, Tạ Phi Ngang tuy gia thế tốt hơn so với Trương Nguyên Hủ, đến bây giờ cũng chỉ là tú tài thôi. Hơn nữa, văn chương hắn còn làm không tốt bằng Trương Nguyên Hủ, nếu có lối tắt có thể đi, hà tất vòng đường xa!
Ngọc Thất đạm thanh nói: "Người làm chủ khảo kỳ thi mùa thu năm nay còn chưa định ra, nhưng Trang Quốc công nếu nói Trương Nguyên Hủ có tài nhất giáp, vậy hắn thật là người có bản lĩnh. Ngươi cũng đừng nghĩ đầu cơ trục lợi, muốn lừa ra quan chủ khảo là ai."
Trang Lục nghe Ngọc Thất nói như vậy, lập tức chỉ vào mũi Tạ Phi Ngang nói: "Đúng vậy, ngươi không cần cứ nghĩ những chuyện trộm cắp này đó, đọc đạo thánh hiền cho tốt mới là đứng đắn!"
"Nhị lang Trương gia năm nay mười sáu, mười bảy sẽ có danh hiệu Trạng Nguyên, sau này nói ra còn không phải là người đầu tiên từ khi Đại Chiêu lập nước đến nay?" Tạ Phi Ngang lại tấm tắc hai tiếng, cầm lấy điểm tâm đặt trong miệng nuốt xuống, "Niên thiếu thành công, lại là người toàn tâm toàn ý đọc sách, mười sáu tuổi trong nhà ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có. Nếu ta là tiểu nương tử, cũng thích thiếu niên lang như vậy đi!"
Trang Lục lại lần nữa quay đầu nhìn về hướng sân vừa mới ngã xuống. Thiếu niên lang như vậy là vị hôn phu của Quý Lục, mà tỷ tỷ hắn cũng muốn..
Ngọc Thất theo ánh mắt của Trang Lục chuyển qua, rồi sau đó hắn rũ đôi mắt, buông chung trà xuống.
Tạ Phi Ngang thấy hai người đều bộ dáng như thế, duỗi tay quơ quơ trước mặt Trang Lục: "Làm sao? Vừa rồi nhìn thấy lục cô nương Quý gia cảm thấy thế nào? Có phải thô lỗ không chịu nổi hay không? Vừa rồi nghe tiếng ca kia của cô ta, thật dọa ta ra một thân mồ hôi lạnh, ngũ âm kia thật sự là.. Khó thể hình dung! Ai, cô ta trông như thế nào, ngươi rốt cuộc thấy rõ ràng hay không?"
Trang Lục không nói lời nào. Có thể trước mặt mọi người đàm luận bộ dáng thân hình của nữ kỹ thanh lâu, nhưng tiểu thư khuê các tuyệt không có đạo lý bị mấy nam tử vây quanh thảo luận. Hắn tuy tuổi trẻ khí thịnh làm ra việc bò tường xem dung mạo tiểu nương tử người ta, rốt cuộc cũng làm không ra chuyện bỉ ổi xếp đặt tiêu khiển người ta bực này.
Kỳ thật hắn không nghĩ tới, tiếng ca của lục cô nương Quý gia khó nghe, nhưng dung mạo thì giống như tiên trên trời. Hiện giờ tuổi nhỏ còn chưa nẩy nở, chờ nẩy nở, nhất định lại là một gương mặt hại nước hại dân!
Kỳ thật, ngược lại cũng thật xứng đôi với Trương Nguyên Hủ kia.
Tháng tư gió lạnh phơ phất.
Tạ Phi Ngang vẫn luôn lôi kéo Trang Lục hỏi han, thấy Trang Lục nơi này lừa cũng không được gì, quay đầu lại nói với Ngọc Thất: "Ta hiện tại nghĩ lại, lời Quý lục cô nương kia hát, ta ấy vậy mà chưa từng nghe qua. Ngọc Thất gia, ngài có nhớ rõ cô ta hát là từ gì?"
Ngọc Thất ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên không trung, đứng lên, duỗi tay sửa sang lại cổ tay áo chính mình, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Canh giờ không còn sớm, đi ngủ sớm chút đi." Nói liền tự mình bước chân nhẹ nhàng, đi ra khỏi sân, rời đi rồi.
Đêm khuya thanh vắng.
Tạ Phi Ngang nhìn bóng dáng rời đi của Ngọc Thất nửa ngày, thẳng đến khi hắn ra sân, đầu mày mới hướng giữa tụ lại, nhẹ giọng nói với Trang Thiếu Dung: "Trang tiểu Lục, ngươi tuyệt đối không cảm thấy.. Hơi thở trần tục trên người Ngọc Thất ca ngươi càng ngày càng đạm bạc?"
"Cái gì?" Trang Lục không hiểu nửa phần, "Ngươi nói cái gì, hơi thở trần tục? Đó là thứ gì?"
Tạ Phi Ngang nói: "Chính là Thất hoàng tử càng ngày càng xuất trần, càng thêm như trích tiên."
"Đúng vậy, Ngọc Thất ca của ta chính là tình lang trong mắt bao nhiêu quý nữ kinh thành, tự nhiên xuất trần như trích tiên." Trang tiểu lục đầy mặt kiêu ngạo.
"Tình lang cái quỷ!" Ta Phi Ngang cảm thấy chính mình hoàn toàn đang là ông nói gà bà nói vịt.
Hắn lại nhìn về hướng Ngọc Thất rời khỏi bên kia.
Thiếu niên vừa rồi áo tím đai lưng xanh, tóc đen phiếm màu lam, ngay cả tư thế đi đường đều giống như tiên nhân thuận gió mà đi. Rõ ràng là thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng mà một hành vi một cử chỉ, một cái nhăn mày một lời nói lại không mang theo hơi thở trần tục.
Này, này nói dễ nghe là trích tiên. Nói khó nghe, còn không phải là càng ngày càng như quỷ mị! Nơi nào có người sống bên trong trần tục, lại không mang theo hơi thở trần tục? Ngay cả đương kim hoàng thượng cũng là ngôi cửu ngũ có tính tình có tình dục!
Bầu trời đêm sao trời sáng ngời.
Ngọc Thất một mình đứng trước cửa sổ nhìn trời, ngẩng đầu, nghĩ đến ca từ vừa rồi nghe được khi ở trong viện, do Quý lục cô nương ngũ âm không đầy đủ hát ra.
Ta say, một mảnh mông lung, ân cùng oán, là huyễn là không,
Ta tỉnh, một hồi mộng xuân, là sống là chết, hết thảy thành không.
Vậy hắn một sớm tỉnh lại, trở về mười lăm tuổi, rốt cuộc là hư ảo, hay là thật? Hay là lúc trước, hắn tranh quyền đoạt vị, chết ở năm nhược quán*, là một hồi xuân thu đại mộng.
*nhược quán: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là "Nhược".
(Nguồn: Greyphan.com)
Hắn rõ ràng, rõ ràng nhớ rõ, ngày ấy hắn chết, trời giá rét như đông, tháng sáu tựa như kết sương. Như vậy.. Chết không nhắm mắt.
Lại ngẩng đầu liếc nhìn sao trời kia một cái, Ngọc Thất gọi một tiếng, "Tịch Thiện."
Tịch Thiện từ ngoại viện tiến vào, thấy Ngọc Thất khoanh tay đứng trước cửa sổ, nửa quỳ hành lễ: "Thất gia có gì phân phó."
"Chuẩn bị một phần hậu lễ, ngày mai đi đến thôn trang Quý gia thay Trang Lục đưa lễ xin lỗi, cứ nói mèo trong viện chúng ta dọa đến Quý lục cô nương." Ngọc Thất không xoay người, sau khi phân phó qua, liền nói, "Đi xuống đi."
"Vâng." Tịch Thiện lên tiếng, lại ngẩng đầu liếc xem Ngọc Thất một cái, rồi lui ra.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy Thất gia nhà mình từ sau một đêm nửa tháng trước tỉnh lại, cử chỉ càng ngày càng khó cân nhắc, dường như có tâm sự rất lớn.
Thượng phòng nông trang Quý gia.
Quý Vân Lưu để Cố ma ma trở về phòng, bèn để Hồng Xảo thay quần áo đi ngủ.
Đứng ở trên giường, nàng từ trên cao cúi đầu nhìn xuống Hồng Xảo đang thay chính mình cởi y phục.
Mặt tròn mắt tròn, môi dày mũi cao, là gương mặt trung thành và tận tâm. Nhưng lông mày và ngón tay thô ngắn, dáng vẻ đi đường không tốt, lại là người ngu trung. Người ngu trung có thể sai phái, lại không gánh nổi trọng trách lớn, chịu không nổi áp lực nặng, tệ hơn nữa, còn sẽ liên lụy gia chủ.
Hồng Xảo người như vậy nếu ở trong nhà cao cửa rộng, sợ là rất khó an cư lạc nghiệp.
Ánh mắt Quý Vân Lưu từ trên mặt Hồng Xảo quay đầu đến trên chụp đèn bằng tơ lụa phía ngọn nến sáng ngời, từ ngực thở ra một hơi.
Lấy tính tình chây lười của nàng, Thiên Đạo vì sao phải khiến nàng trọng sinh trên một gia đình quan hệ phức tạp như vậy? Gia đình bình dân dân cư đơn giản, chính mình cơm no áo ấm, không phải khá tốt sao? Lục đục với nhau gì đó, nàng ghét nhất.