Ninh Thạch dẫn theo mấy thị vệ, tốc độ rất nhanh, giờ khắc này bọn họ đã vọt tới chân núi.
Trời đã bắt đầu tối dần, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: "Sắc trời không còn sớm, động tác của chúng ta phải nhanh hơn, bằng không trời tối, trong rừng có dã thú lui tới, sự an toàn của điện hạ càng không có bảo đảm."
Dù là Hoàng Hậu lên núi Tử Hà nhưng tổng cộng cũng chỉ mang theo mười hai thị vệ. Ngọc Thất càng giản lược, chỉ có Ninh Thạch và Tịch Thiện, còn thêm hai gã sai vặt. Hai gã thị vệ lưu tại biệt viện, lần này xuống núi thêm Ninh Thạch tổng cộng mười một người, hai người bị phái đi tìm kiếm Tịch Thiện. Còn lại tám người trực tiếp phân tán, tản ra khắp nơi tìm kiếm, nếu có người tìm được, lấy đạn pháo làm tín hiệu.
Ninh Thạch quay đầu nhìn xem tình huống bốn phương, trong lòng tính toán, nếu hắn là kẻ bắt cóc, nên làm thế nào đưa hai người ra khỏi núi Tử Hà?
Chỉ một lát, có người cưỡi ngựa nhanh chóng lại đây bẩm báo: "Ninh gia, lại đây xem, nơi này có vết máu."
Trong lòng trong mắt Ninh Thạch đều là vẻ chấn động, giục ngựa chạy vội qua, xuống ngựa xem xét. Nơi này rốt cuộc không được dọn dẹp sạch sẽ, tuy rằng thùng gỗ và người nông dân còn cả thi thể đều đã không thấy, nhưng đến cùng còn có vết máu khi Ngọc Hành đánh nhau với thích khách lưu lại.
"Ninh gia, nơi này cũng có vết máu, còn có vết bánh xe!"
Ninh Thạch bôi vết máu ở cả hai nơi lên lòng bàn tay, mũi ngửi xem mùi vị rất nhạt, ngón tay cảm thụ độ đặc dính.
"Là máu người, còn là hai người." Ninh Thạch nói.
Mắt của thị vệ co lại: "Chẳng lẽ là Thất điện hạ?"
"Ta cũng không rõ ràng lắm, có khả năng này." Trong lòng Ninh Thạch nặng nề. Hắn không biết thiếu gia nhà mình bị thương nghiêm trọng như thế.
"Ở nơi này lưu lại máu hai người, còn cách xa như thế... Nếu Thất điện hạ thật sự bị thương rồi bị đặt trong thùng gỗ vận chuyển ra núi Tử Hà, nhất định sẽ không lưu lại vết máu cách xa như vậy cùng với một người khác."
"Hiện giờ xem ra, nơi này đã từng phát sinh đánh nhau!" Ninh Thạch trầm giọng phân tích.
"Ninh gia!" Nơi xa lại có thị vệ giục ngựa mà đến: "Nơi này có một chiếc khăn!"
Ninh Thạch lập tức tiếp nhận, nhìn thấy phía dưới chiếc khăn trắng tinh kia là một chữ "Thất" màu tím, trong lòng mừng như điên: "Là Thất điện hạ!"
Khăn bị ném ra, tuy rằng phía trên có hai vệt máu, nhưng vệt máu trước sau không nhiều lắm, vết máu trên mặt đất cũng không nhiều lắm. Thất hoàng tử và thích khách ở chỗ này vật lộn, còn ném khăn lại, vậy chứng minh Thất hoàng tử rất có khả năng thoát khỏi bàn tay thích khách chạy ra rồi! Tuy rằng hắn không biết thiếu gia nhà mình vì sao sau khi trúng độc mạn đà la còn có thể vật lộn với thích khách, nhưng từ hai manh mối này xem ra, Thất hoàng tử thật là chạy thoát rồi!
"Các ngươi đều tập trung suy nghĩ xem!" Ninh Thạch đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bọn thị vệ, "Nếu các ngươi thoát khỏi tay thích khách ở nơi này, nhưng các ngươi lại biết thủ vệ núi Tử Hà và thích khách là một đám, hiện nay các ngươi nên tránh né đến nơi nào? Đúng, các ngươi còn phải mang theo một cô nương tay trói gà không chặt!"
Từ khi ra cửa, đám thị vệ đã biết chuyện còn có một nữ quyến trên núi Tử Hà cùng nhau bị bắt đi, hiện tại nghe xong lời của Ninh Thạch, tất cả đều cẩn thận suy xét. Nam Lương đã bị mang đến chỗ Hoàng Hậu, thị vệ giữ núi đều đã bị bọn họ trực tiếp trói chặt mang qua. Truy cứu trách nhiệm đều có Hoàng Hậu, trọng trách của bọn họ chính là tìm được Thất hoàng tử.
"Nhất định sẽ không trở về núi Tử Hà." Một thị vệ trầm giọng phân tích, "Phía Đông đi ra ngoài là thôn xóm. Nhưng nếu là ta hẳn sẽ không mang theo một nữ tử vào thôn, nếu thích khách có dư đảng thì rất nhanh sẽ tra xét đến trong thôn. Phía Tây là sông, có sông có nước. Tuy nói có nước mới có thể no bụng, nhưng mặt sông nhìn một cái không sót thứ gì, cũng sẽ bị người phát hiện hành tung rất nhanh."
"Như thế xem ra," Ánh mắt Ninh Thạch nhìn núi Mạc Tự trước mặt, "Chỉ có một con đường là lên núi!" Hắn đang nói tới nơi này, trên núi lại lao xuống hai bóng người, người cầm đầu một đường kêu to: "Ninh Thạch, Ninh Thạch!"
Người dẫn đầu đúng là Trang Thiếu Dung. Ngựa của hắn chạy nhanh đến, tựa như muốn ném rơi toàn bộ những chuyện không vui của tỷ tỷ hắn trên đường giục ngựa lao nhanh, "Ninh Thạch, Thất ca của ta đâu?!"
Hắn kêu lớn tiếng như vậy, không chỉ có Tạ Phi Ngang phía sau muốn một chân đá chết hắn trên mặt đất, ngay cả Ninh Thạch đều muốn một chân đá qua, trực tiếp đá chết không cần đưa tang. Không biết dư đảng của thích khách có phải còn ở phụ cận hay không, kêu lớn tiếng như vậy, còn không phải nói cho bọn chúng đám người họ đã biết tin tức Thất hoàng tử bị bắt nhưng đã chạy thoát?
Bọn họ không biết cụ thể số lượng thích khách là bao nhiêu, nếu bọn chúng hành động nhanh hơn một bước, tìm được Thất hoàng tử trước, hậu quả... Nghĩ đều không cần nghĩ.
Ninh Thạch không đợi Trang Thiếu Dung, trực tiếp xoay người lên ngựa, lạnh giọng phân phó một lần: "Đi núi Mạc Tự! Có ai đã từng đi qua biết địa hình thì đi trước dẫn đường!"
Mười một người toàn bộ giục ngựa mà đi. Trang Thiếu Dung thấy đám người toàn bộ đi rồi, nhanh giục ngựa cũng chạy theo phía sau: "Ninh Thạch, Ninh Thạch, ngươi đợi ta!"
Hắn tuổi nhỏ, còn đang lớn lên, ngựa Trang gia chuẩn bị cho hắn cũng là một con ngựa nhỏ. Cũng may con ngựa này là một con ngựa tốt thuần huyết, nếu là ngựa bình thường, ngay khi hắn vừa đánh vừa thúc giục thì ngựa sớm đã sùi bọt mép ngã xuống đất chết đi, sao còn chạy được.
Mười một người ở phía trước, Trang Lục, Tạ Tam ở phía sau, toàn bộ đều chạy về hướng núi Mạc Tự.
Bên trên đại thụ ở con sông phía Tây, hai người tiếp ứng đợi hồi lâu cũng không thấy có người lại đây. Bọn họ hoảng loạn nên phái một người đi xem, vừa lúc thấy một đội nhân mã từ đầu kia của núi Tử Hà chạy vội ra ngoài. Vừa thấy chuyện này, thích khách bị doạ nhảy dựng. Hắn lập tức điên cuồng chạy nhào về dưới đại thụ, vẫy tay về hướng trên cây, không tiếng động dùng khẩu hình nói: "Thanh Cửu! Không tốt! Hành tung của bọn Thanh Đại có lẽ đã bại lộ! Ta thấy thị vệ của Thất điện hạ, Ninh Thạch!"
Thanh Cửu trên cây nghe vậy lập tức xoay người xuống dưới: "Ngươi nói cái gì?! Sao có thể?!" Bọn Thanh Đại đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng trên núi tất cả đã chuẩn bị tốt!
"Đám người Ninh Thạch hình như còn chưa tìm được Thất điện hạ, chúng ta có cần cũng đi ra ngoài tìm xem bọn họ hay không?"
Thanh Cửu chuyển động ánh mắt: "Ninh Thạch dẫn người đi nơi nào?"
"Đi về phía Nam!"
Thanh Cửu một tiếng dứt khoát: "Chúng ta cũng đi phía Nam!" Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, bọn họ tình nguyện hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ cũng không muốn thân mang tội dùng khổ hình chấm dứt mà chết đi.
Hai người không ngừng chạy, cũng từ đường nhỏ rẽ qua, một đường chạy về phía núi Mạc Tự.
Vương ma ma bên người Hoàng Hậu tự mình đi đến viện Mai Hoa trong đạo quan, báo cho chúng nữ quyến Quý gia tin tức "Hoàng Hậu nương nương ở sau núi tình cờ gặp được Quý lục cô nương, đồng thời giữ Quý lục cô nương ở biệt viện qua đêm".
Lời này vừa ra, trong lòng Quý lão phu nhân, Trần thị và Vương thị tất cả đều "Băn khoăn" một chút.
Trần thị tự mình tháo vòng ngọc trên tay xuống, vươn tay rồi tròng vào tay Vương ma ma, trên miệng khách khí vạn phần: "Vương ma ma, ta sợ lục tỷ nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ở biệt viện hầu hạ Hoàng Hậu nương nương không tốt, mong rằng Vương ma ma từ bên cạnh chỉ điểm nhiều hơn một chút."
Vương ma ma là người trong cung ra tới, ánh mắt đảo qua đã biết vòng ngọc này giá trị xa xỉ. Nhưng trước mắt, Quý lục cô nương chưa biết sống chết, tuy nói Thất hoàng tử để Hoàng Hậu cự tuyệt nhúng tay hôn sự Quý gia và Trương gia, nhưng nếu người đã chết, bà cũng không thể che lương tâm mà nhận lấy vòng tay quý như vậy.