"Ngươi nói Cảnh Vương điên rồi?" Hoàng Đế ngồi sau bàn, nhìn Trương Hoà và Ngự y chẩn trị cho Cảnh Vương quỳ trên mặt đất, đầy mặt là vẻ không thể tin tưởng, "Một người hôm qua còn khoẻ mạnh, hôm nay sao lại điên rồi!"
"Bẩm Hoàng Thượng." Trương Hoà nghĩ đến, nước mắt cũng chảy ra từ hốc mắt, "Nửa đêm hôm qua, điện hạ bỗng nhiên rút bội kiếm trong phòng ra, gặp người liền chém. Chém chết cả hai gã sai vặt hầu hạ trong phòng... Mà miệng điện hạ vẫn luôn nói mấy lời linh tinh là có quỷ có yêu. Mọi người trong phủ toàn bộ không ngăn cản được..."
Hắn nghẹn ngào, còn lộ ra vết thương vì áp chế Cảnh Vương mà chịu cho Hoàng Đế xem qua. Miệng vết thương kia từ cánh tay trái kéo dài đến ngực phải. Sợi bông nhiễm máu đỏ, thoạt nhìn vô cùng ghê người.
Xem ra, Nhị hoàng tử điên còn không nhẹ. Hoàng Đế nhíu mày hỏi ngự y bắt mạch rốt cuộc tình huống như thế nào. Ngự y quỳ gối nơi đó, nói mạch tượng Cảnh Vương vì âm huyết suy bại, dương khí không đủ, dương hư, mạch phù, khiến người vô lực... Đây là kết quả của việc ưu tư quá nhiều, kiến nghị Nhị hoàng tử phải nằm trên giường tĩnh dưỡng cho tốt, không thể chịu thêm kích thích gì nữa.
Nếu tà pháp xâm nhập, ngự y cũng bó tay không có biện pháp. Hoàng Đế đang vì chuyện này sầu lo, Đại Lý Tự Khanh lại tiến cung, cầm sổ con bẩm báo chuyện đêm qua núi Tử Hà bị thích khách và yêu đạo xông vào, tử thương vài vị đệ tử.
Năm mới này thật không có chuyện nào khiến Hoàng Đế thư thái! Hoàng Đế một tay vỗ lên bàn, cực giận ngược lại bình tĩnh. Ông ta bình tĩnh mở miệng phân phó người bên dưới, chuyện đầu tiên, bảo Trương Hoà về phủ chăm sóc Cảnh Vương cẩn thận. Rồi sau đó, ông bảo ngự y về Thái Y Viện bàn bạc cùng những ngự y khác nên chữa khỏi chứng này của Cảnh Vương như thế nào. Cuối cùng phân phó Đại Lý Tự tra rõ chuyện thích khách ở Tử Hà Quan.
Ngày hôm trước, phủ Mục Vương chịu tập kích, Mục Vương đến núi Tử Hà trở về chưa được mấy ngày thì núi Tử Hà lại bị tập kích. Cảnh Vương tà pháp nhận thể, cả người không thanh tỉnh. Trong lòng Hoàng Đế có so đo, ước chừng phản tặc muốn gây bất lợi cho hoàng gia, muốn mưu hại tất cả nhi tử của ông ta!
Đợi tất cả mọi người trong Ngự thư phòng lui ra ngoài, Hoàng Đế đứng lên, khoanh tay nhìn cảnh tuyết bên ngoài, nói với thái giám tổng quản: "Bảo tân khoa Trạng Nguyên năm nay Tạ Hàn Lâm tới gặp trẫm."
Tạ tam thiếu từ Nam thư phòng hoàng cung ra ngoài. Trời lạnh lẽo nhưng hắn ở bên trong ngộp đến đầy người mồ hôi. Ra ngoài, gió mạnh vừa thổi, Tạ Phi Ngang lập tức run lên ba cái. Hắn lẩm bẩm một tiếng thật là đáng sợ, rồi sau đó nhấc quan bào chạy chậm ra ngoài cung. Sau khi ngồi lên xe ngựa, hắn liền phân phó gõ sai vặt: "Mau mau mau, đi phủ Mục Vương!"
Ngọc Hành ngồi sau bàn, nâng trà còn chưa kịp uống xong, Tạ Tam quang quác liền nói xong chuyện chính mình vừa rồi bị Hoàng Đế gọi đến Ngự thư phòng sáng tác thánh chỉ.
"Thất gia, đêm qua, núi Tử Hà bị thích khách tập kích!" Tạ Trạng nguyên thấy Thất hoàng tử nhàn nhã uống trà nóng như vậy, đành phải lặp lại trọng điểm một lần nữa, "Còn có, tối hôm qua Cảnh Vương cũng điên rồi!"
Chuyện núi Tử Hà có thích khách, sáng sớm hôm nay Quý Vân Lưu đã cho người báo bình an với Ngọc Hành. Trong thư còn nói chuyện đạo nhân lúc trước đã mất hồn. Chuyện nên dặn dò Thất hoàng tử sau khi xem thư xong đã dặn dò toàn bộ. Giờ phút này, hắn cảm thấy ngạc nhiên vẫn là chuyện Nhị hoàng tử đột nhiên nổi điên: "Về chuyện Ngọc Lâm nổi điên, cha ta... nói như thế nào?"
Tạ Phi Ngang đáp: "Hoàng Thượng vừa rồi bảo ta phác thảo thánh chỉ, Thánh Thượng hạ lệnh các châu các quận Đại Chiêu không thể vô cớ xây dựng đạo quan nữa. Ngoại trừ Tử Hà Quan, những nơi còn lại, đệ tử trong quan không thể vượt quá năm mươi người..."
Vô luận là chuyện gì, chỉ cần có khả năng dao động nền tảng lập quốc, người thống trị đều sẽ hạn chế nó phát triển. Hơn thế nữa, còn sẽ quản nghiêm khắc hơn. Tà pháp một chuyện nối tiếp một chuyện khiến Hoàng Đế trực tiếp nghiêm khắc số người theo Đạo về sau của Đại Chiêu. Thánh chỉ này nếu trở thành luật pháp Đại Chiêu ban bố xuống, chỉ sợ Đại Chiêu lại sắp hỗn loạn.
Ngọc Hành dừng một chút, buông chung trà, lại hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy như thế nào về chuyện Ngọc Lâm nổi điên?"
"Thất gia." Tạ Phi Ngang đến đây cũng là vì chuyện này. Giờ phút này nghe Thất hoàng tử hỏi, hắn lập tức vỗ tay một cái, "Ta cảm thấy bên trong tất có kỳ quặc!"
"Như thế nào thấy được?"
"Thất gia ngài nhìn..." Tạ tam thiếu ngồi nghiêm chỉnh, "Ngài vừa thu thập xong chứng cứ muốn đến trước mặt Hoàng Thượng, chỉ ra Cảnh Vương chính là độc thủ sau màn chuyện lan truyền lời đồn nhảm ngày đó, đầu này Cảnh Vương bỗng nhiên điên rồi... Còn có, chúng ta đều biết nếu Cảnh Vương có thể truyền ra lời đồn đãi lục nương tử ở núi Tử Hà, tất nhiên là biết được từ chỗ thích khách. Mà đêm qua thích khách tập kích núi Tử Hà thất bại, tổng hợp lại..."
Đôi mắt đen nhánh của Ngọc Hành nhìn Tạ Phi Ngang, tiếp lời cùng hắn đồng thanh: "Ngọc Lâm là đang giả điên?"
Tạ Tam vỗ tay một cái: "Đúng vậy, ta chính là cho rằng như vậy! Cảnh Vương vì trốn tránh Đại Lý Tự điều tra, vì không để Hoàng Thượng sinh ra nghi ngờ thẩm vấn, vì thế bắt đầu giả ngây giả dại, muốn đẩy hết tất cả tội cho đạo nhân từ đám phản tặc Giang Hạ kia! Thất gia, không chừng chuyện này thật giống như ta phỏng đoán, Cảnh Vương đã cấu kết với phản tặc rồi!"
Ngọc Hành một tay đặt trên tay vịn, chăm chú nhìn nếp uốn rất nhỏ trên cổ tay áo.
"Thất gia." Tạ Tam thấy Ngọc Hành không có chút biểu tình khẩn trương nào, vội la lên, "Chuyện này nếu để Cảnh Vương tiếp tục điên, Thánh Thượng mặc dù có mắt thần thông thiên, làm sao có thể biết được Cảnh Vương có ý tạo phản chứ! Chúng ta nhất định không thể để âm mưu của Cảnh Vương thực hiện được..."
Ngọc Hành tuỳ ý sửa sang lại cổ tay áo, rốt cuộc nói: "Chuyện này bảo Đại Lý Tự đi kiểm chứng đi, chúng ta chỉ cần yên tĩnh xem biến là được. Hiện giờ, thế cục trong triều hỗn loạn, Đồng tướng và Tô Kỷ Hi tranh đấu không chết không ngừng. Kỳ Bá gia và phản tặc có quan hệ gì hay không cũng chưa biết được... Nhất cử nhất động của chúng ta nếu có người bắt lấy nhược điểm cũng sẽ bị gán cho cái danh xúi giục." Tạm dừng, hắn nói tiếp một câu: "Chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường. Đấu với chó điên, chúng ta không có chỗ tốt."
Tạ Tam ngẫm nghĩ, cảm thấy lời của Thất hoàng tử thật sự có lý.
Hiện giờ Đông Cung không người, Cảnh Vương mặc kệ là điên thật hay là giả ngốc, chỉ cần không "khoẻ" lên, vị trí Thái Tử tóm lại không đến phiên hắn. Trong triều vì chuyện Thái Tử bị phế, Cảnh Vương phát điên loạn thành một đống. Lúc này, thật đúng không thể làm chim đầu đàn, miễn bị gậy đánh trúng.
......
Chuyện Cảnh Vương vì tà pháp phát điên làm toàn bộ Đại Chiêu qua năm mới trong hoảng sợ. Hoàng Đế hạ lệnh các châu các quận không thể tăng số lượng đạo quan nữa, mỗi quan đệ tử không thể vượt quá năm mươi người. Nếu trong nhà có người theo đạo, thuế đầu người còn phải thêm gấp mười lần. Nhất thời, Đại Chiêu có gần vạn đạo nhân hoàn tục về nhà...
Vụ án thích khách, quan sai Đại Lý Tự càng tận hết sức lực. Từ tháng giêng mãi đến tháng tư xuân về hoa nở, trong kinh tuỳ ý đều có thể thấy được nha dịch kết bè kết đội điều tra từng nhà. Mỗi nhà đều cần nhận diện bức hoạ trong tay quan sai Đại Lý Tự, có nhận thức người trong bức hoạ hay không. Nếu nhận thức, có từng thấy người trong tranh giao tiếp với người nào không? Ngày thường làm cái gì? Còn có bạn bè thân thích gì không... Không chỉ dò hỏi điều tra từng nhà, còn kiểm tra đối chiếu hàng loạt thôn trang ngoại ô kinh thành. Trên bàn của Đại Lý Tự Chính Khanh, giấy đóng thành sách chồng thành mấy quyển, lại từ mấy quyển biến thành cả một nhà kho.
Một mùa tuyết bay tán loạn dài dòng rốt cuộc cũng được bá tánh chống đỡ qua đi, nghênh đón khi xuân về hoa nở...