Lục nương tử luôn cảm thấy nếu Mục Vương lại nhịn tiếp thì sắp thành Liễu Hạ Huệ trong Liễu Hạ Huệ rồi. Vừa rồi nàng đã soi gương, chính mình trắng trẻo đầy đặn, không chút nào có vẻ khiến người không có khẩu vị... Nên nàng làm thế nào cũng nghĩ không ra, tình cảnh vừa rồi, Thất hoàng tử sao còn có thể nhịn được!
"Làm sao vậy?" Thất hoàng tử thấy nàng cầm đũa gắp cơm nhưng vẫn luôn không đưa vào miệng, không khỏi hỏi: "Là đồ ăn không hợp khẩu vị của nàng? Ta bảo phòng bếp chuẩn bị cháo tổ yến, nàng vừa tỉnh lại, không bằng ăn chút cháo?"
"Ta muốn ăn thịt!" Quý Lục buông đũa, quyết tuyệt nói.
Vì hai người hôn mê một ngày một đêm, chạng vạng ngày thứ hai mới tỉnh lại, bởi vậy, phòng bếp chuẩn bị tất cả đều là mấy món thanh đạm, nhưng cũng đủ bốn món mặn một món canh.
"Đây là canh xương hầm củ cải..." Mục vương vẫy tay bảo Cửu Nương đưa một chén nhỏ khác lên, tự tay múc canh nói, "Có điều, hiện tại tì vị nàng suy yếu, ăn ít một chút, kẻo bụng không khoẻ."
"Ta muốn thành thân!" Lục nương tử thấy Mục Vương thờ ơ, nổi giận, "Ta muốn ăn thịt!"
Loại thịt Đường Tăng thấy được ăn không được này, mỗi lần hôn hai cái liền không có kế tiếp, là tiên đều phải phát hoả!
Tay múc canh của Ngọc Hành dừng lại, rồi hắn rũ mắt tiếp tục múc canh, múc non nửa chén đặt trước mặt nàng. Sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín mà ngó xem trên mặt và trên người nàng, biết nghe lời phải nói: "Ừm, được, vậy nàng thương lượng với cha ruột nàng, khiến nàng ngày mai lớn hơn một tuổi, thì ngày mai chúng ta sẽ thành thân."
Quý Lục: ...
Vị thành niên quả nhiên cũng là nỗi đau trong lòng chàng, đây thật là một chuyện xưa bi thương...
Hai người đang dùng bữa tối, Tịch Thiện tiến vào bẩm báo, Tạ tam thiếu cầu kiến. Rồi hắn bẩm báo lại việc Tạ tam thiếu đã tới ba lần, hiện giờ là lần thứ ba.
"Sau khi Tạ tam thiếu đi rồi, Quân tam thiếu cũng tới. Còn có thiệp của phủ Ninh Bá, phu nhân phủ Ninh Bá cũng muốn gặp Quý lục nương tử." Tịch Thiện đứng đó lần lượt bẩm báo, sau đó ngẩng đầu, "Thất gia, trong triều có một chuyện lớn động trời..."
"Chuyện gì?" Ngọc Hành thấy canh củ cải rất được lục nương tử yêu thích, vô cùng tận trách nhiệm giúp nàng múc thêm, "Nói ra nghe một chút."
Tịch Thiện cũng là tin vỉa hè. Dù cho hắn đã phái người đi chứng thực chuyện này nhưng vẫn cực kỳ không tin tưởng: "Thất gia, hôm nay, khi lâm triều, Hoàng Thượng đã phế vị trí Đông Cung của Đại hoàng tử... Phong Đại hoàng tử là An Vương, ban toà nhà phố Nam kinh thành làm vương phủ."
Ngọc Hành và Quý Vân Lưu đồng thời ngẩng đầu chuyển về phía Tịch Thiện.
Tịch Thiện đứng ở cửa, không dám nói dối chút nào: "Chuyện này là thật. Tiểu nhân đã phái người đi hỏi thăm, hiện giờ trong triều loạn thành một đoàn. Cả bá tánh bên ngoài cũng biết được chuyện này. Hoàng Thượng còn bảo An Vương trong vòng một tháng dọn khỏi Đông Cung... Ở An Vương phủ tiếp tục đóng cửa ăn năn."
Quý Vân Lưu xem Ngọc Hành bộ dáng hoảng sợ, cũng đoán được ở đời trước của Ngọc Hành, chỉ sợ không có chuyện Thái Tử bị phế này. Nàng còn chưa mở miệng hỏi cái gì, Ngọc Hành đã buông đũa, đứng lên rời đi như một cơn gió: "Ngươi mời Tạ tam thiếu đến Tây sương phòng gặp ta."
Tịch Thiện vội vàng theo phía sau Ngọc Hành cùng rời đi.
Trong phòng an tĩnh, chỉ còn lại Quý Vân Lưu và Cửu Nương hầu hạ. Cửu Nương thấy lục nương tử một tay chống cằm, cầm thìa nhưng không ăn, tiến lên vài bước nói: "Cô nương, không bằng nô tỳ sai người hâm nóng mấy món này lại."
"Không cần, ta cũng ăn không vô."
Cửu Nương sai người bưng chậu nước ấm và trà nóng tới cho Quý Vân Lưu súc miệng rửa tay.
"Cô nương, phu nhân của Ninh thế tử ở viện Lăng Văn đợi một buổi chiều, người có muốn đi gặp Ninh thiếu phu nhân?"
"Nàng sao còn chờ ở đó? Nàng mang thai hai tháng, tuyết lớn như vậy mà cũng không an phận!" Quý Vân Lưu vừa trách cứ vừa khoác áo choàng Cửu Nương đưa tới, đi thẳng hướng viện Lăng Vân. "Ninh thế tử cũng thật là... Vậy mà đành lòng để nàng ấy vẫn luôn xằng bậy."
Tới viện Lăng Vân, dưới mái hiên, nhị nương tử còn bên bếp lò ngắm tuyết. Nàng được tin của hạ nhân, biết Quý Vân Lưu đã tỉnh. Lúc này, trong lòng không có vướng bận, ngồi dưới hiên thấy Quý Vân Lưu xa xa mà đến, đứng lên đi qua đón: "Giờ người mới bỏ được tình lang tới gặp ta đấy ạ?"
Hai người chào hỏi sơ xong, Quý Vân Lưu kéo nàng ấy qua nhìn sắc mặt: "Lúc này đã là giờ nào, tướng công nhà ngươi vậy mà đành lòng để ngươi ở chỗ này qua đêm hay sao?"
"Nơi này tốt lắm." Tần nhị nương tử cũng đánh giá sắc mặt của Quý Vân Lưu: "Viện này tinh xảo, đẹp đẽ quý giá, cửa sổ khắc hoa, toàn bộ viện trong phủ Mục Vương đều rất độc đáo, thật sự đặc biệt lại lịch sự tao nhã. Ta thật đúng là chưa bao giờ thấy viện như vậy. Nhìn đã biết tốn nhiều tâm tư."
Quý Lục hỏi: "Ngươi làm sao biết ta ở nơi này?"
"Hôm qua, Đại Lý Tự dâng sớ nói trong kinh có đạo nhân lui tới, nói đại lão gia Trương phủ trúng yêu pháp, làm loạn trước phủ Mục Vương... Hôm nay, An Vương bị phế vị trí Thái Tử, Ninh thế tử đưa bái thiếp đến phủ Mục Vương lại bị đưa về. Ta đến Quý phủ tìm người, người Quý phủ nói người được Thẩm phủ đón qua..." Tần nhị nương tử có một nói một, có hai nói hai, luôn không nói dối, "Thế tử liền nói, việc Trương Thư Mẫn trúng đạo pháp hôm qua khẳng định khiến người và Mục Vương bị thương, lúc này mới đóng cửa không gặp khách. Ta không yên tâm nên tới nơi này nhìn người một cái."
Trong lòng Quý Lục ấm áp, thở dài một tiếng: "Biểu tôn chất nữ thật ngoan!"
......
Việc thế gian nếu vẫn luôn cầu mà không được thì sẽ biến thành chấp niệm trong lòng, vì vậy càng cảm thấy thứ này tốt. Mà khi ngươi cách thứ này càng ngày càng gần, lại sẽ dao động, sẽ cảm thấy chuyện này có đáng giá chính mình trả giá như vậy hay không? Đây chính là lòng người...
Mục Vương hiện giờ cũng là như thế. Hắn ngồi sau bàn, nghe Tạ Phi Ngang thao thao bất tuyệt phân tích thế cục trong triều, im lặng không nói.
Tạ tam thiếu nói xong thế cục bên phía Thái Tử, lại bắt đầu nói đến tình hình phía Cảnh Vương. Hắn nói một lúc, bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, cứng cổ nói: "Nhưng mà, Thất gia, ngài ngồi im không nói một lời như vậy, trong lòng ta thật sự không yên ổn!"
Ngọc Hành nâng đầu lên, nhìn hắn một cái, trên mặt không có biểu hiện gì, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Ngươi nói tiếp là được."
Cái gì kêu ta nói tiếp, nếu ta tiếp tục nói thì phải có người phản ứng ta chứ! Tạ tam thiếu rít gào trong lòng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: "Thất gia, hiện giờ ngài có tính toán gì không? Hiện giờ trong triều mỗi người cảm thấy bất an, sau giờ Ngọ hôm nay, ngay cả việc lén tụ tập ngày thường đều không người nào dám làm, sợ một bước đi nhầm, rơi vào cái danh kết bè kết cánh trong mắt Hoàng Thượng. Vốn dĩ hôm nay, Vương Thị lang tổ chức thơ hội ngắm tuyết tại nhà, nhưng vì một đạo thánh chỉ của Hoàng Thượng khi lâm triều, nhà Vương Thị lang lập tức khách khứa thưa thớt."
Ngọc Hành hỏi: "Ý ngươi thế nào?"
Tạ Phi Ngang nói: "Ý của hạ quan... Nếu Mục Vương ngài có ý kia, hiện giờ chính là thời cơ rất tốt. An Vương bị cấm túc, Hoàng Thượng còn phái người canh gác. Dù cho, dù cho An Vương dọn đến phủ An Vương, chỉ sợ chốc lát cũng không ra được. Hiện giờ, trên dưới trong triều cũng chỉ có Thất gia ngài và Cảnh Vương có năng lực tranh vị trí Đông Cung. Cho nên, nhân cơ hội hiện giờ lung lạc lòng người, đúng là thời cơ rất tốt."