Cửu Nương vừa rồi quỳ gối trước mặt Mục Vương đã chuyển lời của Quý Vân Lưu tới hắn. Trong nước sát khí Trương Thư Mẫn cầm có oán khí của Trương Nguyên Hủ. Trương Nguyên Hủ chết còn chưa qua bảy ngày, cho nên còn một tia hồn phách lưu lại trong sát khí này.
Trong thời gian bảy ngày đầu tiên sau khi người chết, người chết tuy đã thành quỷ nhưng vẫn chưa biết được thành quỷ chân chính như thế nào. Bởi vậy, loại quỷ này cũng không đáng sợ.
Ngọc Hành đã từng đọc được một vài quyển sách cổ, bởi vậy hắn suy đoán, sau khi hắt nước sát khí, hồn phách của Trương Nguyên Hủ đã bám vào trên người Trương Thư Mẫn.
Trương Thư Mẫn một khuôn mặt đen, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Thất hoàng tử. Hắn nhìn chằm chằm trong chốc lát, vẹo cổ, ô ô ô khóc lên: "Ta chết thật thảm, cầu xin ngươi, cứu ta với..."
"Ngươi chết như thế nào?" Đại Lý Tự Khanh lập tức hỏi, uy nghiêm giống như thẩm vấn trên công đường, "Ai giết ngươi? Ngươi chết ở nơi nào? Hiện giờ, thi thể của ngươi ở đâu?"
Không hổ là Đại Lý Tư Khanh thẩm án nhập thần, rất nhiều vấn đề tung ra khiến quỷ đều bị hỏi ngây người.
Trương Thư Mẫn dường như hoàn toàn nghe không hiểu Đại Lý Tự Khanh hỏi cái gì, chỉ là ra sức ô ô ô, hô hô hô... Rồi sau đó, bỗng nhiên người này lại tuôn ra một tràng "Các ngươi đối đãi với ta như thế, nhất định phải chịu trời phạt".
Mọi người đề ra nghi vấn một buổi chiều nhưng không hỏi ra chút manh mối nào. Có vụ án, không điều tra rõ ràng chân tướng, trong lòng Trần đại nhân làm sao cũng không sảng khoái. Hắn thỉnh cầu Thất hoàng tử, có thể nhờ lục nương tử Quý phủ đến xem Trương Thư Mẫn "không phải người" này hay không.
Mục Vương đâu vào đấy nói: "Trần đại nhân, vị hôn thê của bổn vương ở trong cung may mắn được Tần vũ nhân thưởng thức, thu nàng làm sư muội rồi dạy nàng chút đạo pháp. Nhưng đạo pháp của nàng bình thường, chỉ có thể tuỳ tay vẽ vài lá bùa bình an, đối với việc Trương Thư Mẫn trúng tà pháp ra sao, chỉ sợ nàng cũng nhìn không ra. Có điều, Trần đại nhân làm việc vì triều đình, tận tâm tận lực, nếu Trần đại nhân yêu cầu trợ giúp, chúng ta tự nhiên sẽ không chối từ."
Lời này vừa khách sáo lại đường hoàng, Trần Đức Dục lập tức liền chắp tay nói lời cảm kích.
Cái gì mà đạo pháp bình thường. Khi đó, tuỳ tiện bộc lộ tài năng liền giải cổ cho Thẩm Mạc Uy, cho một lá bùa là có thể làm bụng Tống di nương phủ Cảnh Vương lộ nguyên hình. Cứ như vậy, còn nói đạo pháp của nàng bình thường?
Trần Đức Dục không ngốc, trong lòng hắn hiểu rõ, Quý lục nương tử nhất định là đạo pháp lợi hại vào mắt Tần vũ nhân, mới được vị chưởng môn núi Tử Hà này phá cách nhận làm sư muội. Nếu Tần vũ nhân dạy thuật đạo pháp, chỉ bằng tuổi hai người, phải là Tần vũ nhân thu nàng làm đồ đệ mà không phải sư muội!
Có điều Mục Vương không nói toạc, Trần đại nhân tự nhiên cũng sẽ không truy cứu không bỏ.
Đại Chiêu tôn sùng Đạo pháp, mọi người luôn là có lòng kính ngưỡng với đạo nhân có tài chân chính. Đạo lý này cũng giống như trong thế giới tôn sùng Phật pháp, nếu ngươi cạo sạch đầu mặc áo cà sa đi hoá duyên, người khác thường sẽ cam tâm tình nguyện cho ngươi thêm một miếng cơm. Người ta giúp ngươi một lần nối tiếp một lần, nếu ngươi còn nói này nói kia, vậy quá không biết điều.
"Một khi đã như vậy, hạ quan sai người đưa điêu dân trúng tà này về Đại Lý Tự trông giữ trước. Ngày mai tại Đại Lý Tự, hạ quan xin đợi điện hạ và lục nương tử." Trần đại nhân một câu kết thúc chuyện của Trương Thư Mẫn, rồi sau đó lại nói tiếp mục đích chính mình tới đây. Đơn giản chính là, chính mình trung với Đại Chiêu, sẽ vì Đại Chiêu cúc cung tận tuỵ đến chết mới thôi.
Nói trắng ra là, người này bất chấp tuyết lớn đến phủ Mục Vương chính là vì nịnh nọt.
Đợi hạ nhân tiễn Đại Lý Tự Khanh đi, Tịch Thiện nhìn bóng dáng Trần Đức Dục ra sân, kỳ quái nói: "Thất gia, vì sao vị Đại Lý Tự Khanh này có vẻ kỳ quái?" Nếu không phải xảy ra chuyện Trương Thư Mẫn, chẳng lẽ hắn tới chỉ vì tìm Vương gia nhà mình nịnh nọt tỏ vẻ chân thành?
Ngọc Hành hơi suy tư, hỏi Tịch Thiện: "Bên Thái Tử có tin tức gì không?"
Hai người đang nói, Ninh Thạch thấy khách đã đi rồi bèn vào nhà, một năm một mười bẩm báo chuyện Thái Tử cưỡi ngựa vọt vào phủ Cảnh Vương, chém vô số người bị thương, cũng chém Cảnh Vương bị thương.
"Thái Tử điên rồi sao!" Tịch Thiện nghe xong líu lưỡi, "Chuyện gì cũng còn có Hoàng Thượng làm chủ mà. Cứ như vậy vọt vào phủ Cảnh Vương, cũng không biết có bao nhiêu người đang muốn ngăn tường phóng hoả hoàng cung..."
Ngọc Hành đảo mắt liếc qua: "Về sau, việc của Thái Tử và Cảnh Vương, các ngươi đều đừng tuỳ tiện bàn tán. Bảo người trong phủ cẩn thận làm việc, không thể đàm luận người khác!"
..........
Trương Thư Mẫn cả ngày không trở về, ở trong hầm bên dưới Trương phủ, Sở đạo nhân và Hàng đạo nhân nóng lòng đi qua đi lại.
"Sư huynh, Trương Thư Mẫn kia hiện tại còn không trở về, có thể xảy ra chuyện gì hay không?" Qua song sắt trên tường, Hàng đạo nhân thấy gió tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, trong lòng càng thêm bất an.
"Dù cho hắn bị bắt, chúng ta cũng chỉ thiếu đi một gã sai vặt đối phó Mục Vương mà thôi!" Sở đạo nhân nói.
"Sư huynh." Giọng nói của Hàng đạo nhân chứa đầy phẫn hận, "Cảnh Vương và Mục Vương kia tự nhiên cần phải đối phó. Nhưng người chúng ta cần phải đối phó nhất chính là lục nương tử Quý phủ mà huynh đã nói kia! Sư phụ hoàn toàn là bị nữ tử kia hại thành như vậy!"
Nói đến nơi này, Hàng đạo nhân bỗng nhiên lại nghĩ đến một sự kiện, "Sư huynh, huynh nói Trương Thư Mẫn muốn tạt nước sát khí lên Mục Vương, có phải bị Quý Lục kia phát hiện hay không?"
Chuyện này cũng không phải hắn tưởng tượng vô cớ. Lúc trước hắn có nghe sư phụ nói, trên người Mục Vương có đạo phù. Chỉ cần có người dùng đạo pháp động đến Mục Vương, đạo nhân phía sau y liền có thể phát hiện. Nhưng hôm nay... Bọn họ còn chưa động thủ với Mục Vương...
Sở đạo nhân trầm ngâm một tiếng, chợt cảm thấy chuyện này thật đúng là có khả năng. Hắn giao thủ qua vài lần, biết Quý Lục kia quá khó đối phó. Lúc này đây, bọn họ cũng tính toán giải quyết Cảnh Vương và Mục Vương xong, cuối cùng mới xuống tay với Quý Lục.
"Sư huynh, nếu chuyện này của chúng ta thật sự bị Quý Lục kia biết được, có thể nào Mục Vương cũng đã biết được hay không?" Sắc mặt Hàng đạo nhân trầm xuống, "Nếu Trương Thư Mẫn kia khai ra việc chúng ta ẩn thân tại Trương phủ, Đại Lý Tự nhất định sau lưng liền tới!"
"Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi!" Sở đạo nhân nhanh chóng quyết định, cõng xác sư phụ hắn liền ra khỏi Trương phủ.
Ánh trăng bị che sau một tầng mây thật dày. Buổi tối không có ánh trăng, trong bóng đêm phiếm lên tia sáng. Hai người mang theo một khối "thi thể", nhân lúc đêm đen lần mò đến trước phủ đệ của Trưởng công chúa. Nếu thật sự giống như bọn họ suy đoán, vậy thì bọn họ cũng không thể lưu lại, cần thiết suốt đêm ra khỏi kinh thành. Giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt, đạo lý này ai cũng hiểu. Chỉ cần Trưởng công chúa còn niệm tình cũ, cho thủ lệnh thả bọn họ ra kinh thành, chính là kế hoạch không có sơ sẩy nhất.
Sở đạo nhân được hạ nhân nhỏ giọng mang vào Đông sương phòng chính viện. Trường Hoa Trưởng công chúa suốt đêm thức dậy, khoác áo lông xám, ngồi trên ghế cạnh bàn tròn, đang nâng nước ấm nhấp từng ngụm. Thấy Sở Thôi Nguyên, nàng duỗi tay chỉ vào ghế dựa hạ nhân sớm đã dọn xong: "Ngồi đi."
Sở đạo nhân nơi nào chịu ngồi, đợi toàn bộ nha hoàn lui ra ngoài, trực tiếp quỳ trên mặt đất: "Trưởng công chúa..."
Khi đó, hắn học thành tài xuống núi rèn luyện, vừa lúc gặp được Trưởng công chúa trong kinh thành xuất giá. Trưởng công chúa Đại Chiêu, mười dặm hồng trang, rương hòm vàng đỏ, rực rỡ lung linh.