Ngọc Hành xuyên qua hành lang, tới điện Thăng Đình mà Thái Tử ở. Hôm nay trong lòng Thái Tử cao hứng nên uống đến say mèm. Lúc này, mấy thái giám đang khuyên Thái Tử uống canh giải rượu. Hắn phiền chán bèn phất tay hất nghiêng chén canh giải rượu kia. Thái giám thấy Mục Vương tiến vào, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, lộ ra vẻ mặt khó xử. Thái Tử đã qua tuổi hai mươi tám, say rượu lại giống như đứa bé, bọn họ cũng thật khó xử.
"Để đó đi, bổn vương khuyên nhủ Thái Tử điện hạ." Ngọc Hành vung tay lên, mấy gã thái giám âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ đang muốn thoái lui đến một bên chờ, lại nghe Mục Vương nói: "Các ngươi đều lui xuống trước đi." Thái giám từng người rũ đầu, liếc nhìn nhau một cái rồi theo tiếng lui xuống.
Ngọc Hành giẫm bước tiến về phía Thái Tử bên kia. Tịch Thiện đi theo phía sau vội vàng dọn ghế dựa. Thất hoàng tử đi vài bước đến trước mặt Thái Tử, ngửi được mùi rượu thì lui lại mấy bước, mãi đến khi không nghe được mùi rượu nữa mới đứng yên.
Tại chỗ Mục Vương đứng, Tịch Thiện bày ghế dựa ra. Ngọc Hành vài bước đi lên đổ canh giải rượu ra chén: "Đại ca, vẫn nên uống chút canh giải rượu tỉnh táo tinh thần, bằng không khó chịu là chính mình."
"Không uống, canh giải rượu này thật sự khó uống." Thái Tử lại một tay hất qua. Hắn còn chưa hất đến chén, canh giải rượu trong tay Thất hoàng tử đã theo chén "Choang" một tiếng, dứt khoát nhanh nhẹn bị ném trên mặt đất.
Theo sau, bọn thái giám đứng bên ngoài liền nghe được giọng nói bất đắc dĩ của Mục Vương vang lên trong phòng: "Đại ca, huynh hà tất như vậy. Huynh giữ thần đệ lại không phải muốn trò chuyện cùng thần đệ sao? Huynh say đến như vậy, chúng ta sao có thể trò chuyện thoả thích."
Ngọc Tranh nằm trên bàn, nhìn tay chính mình có chút ngây ngốc. Hắn vừa rồi hình như không vung trúng bất cứ vật cứng nào, vì sao chén trong tay thất ca nhi đã rớt? Có điều Thái Tử đã say mèm, lúc này thật đúng là không nghĩ ra nổi chính mình có phải đã hất nghiêng chén hay không.
Mục Vương đi lên phía trước vài bước, cách mảnh vỡ chén sứ càng gần hơn chút, giọng nói càng cao hơn một chút: "Tịch Thiện, ngươi đến phòng bếp, tự tay bưng một chén canh giải rượu lại đây."
Tịch Thiện nhấn giọng lên tiếng rồi lui ra ngoài. Tới ngoài cửa phòng, hắn nhìn đám thái giám đứng một bên, cung kính cười nói: "La công công, không biết phòng bếp Đông Cung ở hướng nào."
La Tường tiến lên vài bước cười nói: "Là điện hạ lại ném vỡ chén rồi?"
"Còn không phải sao, ta phải đi bưng một chén nữa đến đây."
La Tường nói: "Sao dám làm phiền Tịch thị vệ, để mấy đứa nô tài này đi là được..."
"Ôi, không được, không được." Tịch Thiện vội vàng ngăn cản mấy tiểu thái giám kia, hạ giọng nói: "Mục Vương điện hạ quản thuộc hạ cực nghiêm. Chuyện đã dặn dò hạ nhân, tiểu nhân nhất định phải tự tay làm tốt mới được. Chúng ta hầu hạ Mục Vương tuyệt không dám chọc Mục Vương tức giận."
La Tường cười nói: "Mục Vương điện hạ thật là có cách trị phủ..."
Tịch Thiện theo đó cười nói: "Cho nên, mong công công báo cho ta biết phòng bếp ở đâu."
La Tường cũng không hề nói thêm gì, bảo tiểu thái giám dẫn Tịch Thiện đến phòng bếp Đông Cung.
Tịch Thiện rời khỏi phòng, lúc này trong phòng chỉ còn Thái Tử và Mục Vương. Cửa vừa đóng lại, Ngọc Hành lui về sau hai bước, không chút do dự xoay người đến bên ghế dựa ngồi xuống: "Đại ca, huynh không phải muốn nói với đệ những chuyện về hậu viện trong phủ sao?"
"Đúng!" Thái Tử chụp bàn một cái, nâng gương mặt đã đỏ rần từ trên bàn lên: "Thất ca nhi... Trong nội viện đều là nữ nhân. Nữ nhân à, chuyện nữ nhân này đối với đệ mà nói vô cùng quan trọng. Đệ hiện giờ đúng là tuổi tinh lực tràn đầy, nhất định phải nhớ rõ, tuyệt đối không cần cùng đám nha hoàn trong phủ..."
Trong phủ Mục Vương điện hạ ngoại trừ bà tử thô sử căn bản không có nha hoàn, còn chưa chờ Thái Tử nói xong, lập tức "Ừm" một tiếng: "Lời đại ca nói thần đệ nhất định ghi nhớ."
Ánh mắt hắn dừng trên mặt Thái Tử: "Đại ca, Hỉ tỷ nhi hiện giờ đã qua bảy tuổi, đại ca có nghĩ tới việc cho Hỉ tỷ nhi thêm mấy đứa đệ đệ muội muội? Chẳng lẽ đại ca sợ thứ trưởng tử sinh ra trước, bởi vậy đều cho thị thiếp trong phủ dùng canh tránh thai?"
Chuyện con nối dõi này, không chỉ là bệnh trong lòng Hoàng Đế, còn là bệnh trong lòng Thái Tử. Thái Tử rũ đầu, hoàn toàn không biết lời mới nói một nửa vừa rồi đã bị Ngọc Hành cắt ngang. Hắn lại vỗ bàn, nói: "Sao lại là bổn cung sợ thứ trưởng tử sinh ra trước... Bổn cung sao có thể cho thiếp thất trong phủ dùng canh tránh thai! Bổn cung sớm đã muốn Thư Dư thay bổn cung sinh một đứa trưởng tử..."
Thư Dư chính là một vị ca cơ. Nàng ta vốn cũng là tình cảm chân thành của Thái Tử, chỉ là sau đó, biết được tâm tư ngoan độc của Nhị hoàng tử, Thái Tử mới nhịn đau bỏ thứ yêu thích, đưa Thư Dư và những mỹ thiếp đó, cùng nhau đóng gói đưa ra khỏi Đông Cung.
Thái Tử hiện giờ lại có được một tình cảm chân thành, còn do Hoàng Đế qua đường sáng nâng vào phủ cho hắn. Nghĩ đến Đồng thị, lòng hắn sinh ra niềm khát vọng: "Thất ca nhi, bổn cung nói với đệ, nếu Đồng thị có thể thay bổn cung sinh hạ một đứa trưởng tử, bổn cung nhất định hứa cho nàng hậu vị! Nàng đẹp như vậy, đứa bé khẳng định cũng rất đẹp..."
Thái Tử không say dám ở cổng lớn Đông Cung nói chuyện giường chiếu nam nữ, Thái Tử đã say càng thêm khó lường, nói thẳng đến việc đăng cơ sau này. Nếu Hoàng Đế ở chỗ này còn không tát hắn hai cái, rống giận "Cha ngươi còn chưa chết đâu! Ngươi con mẹ nó đã nghĩ đến ngôi vị Hoàng Đế!".
Thất hoàng tử hiện giờ đã không nghĩ đến việc nắm lấy sai lầm của Thái Tử không bỏ, kéo hắn xuống vị trí Thái Tử. Đại Chiêu chỉ mới có được hoàng quyền trăm năm, lòng người trong triều không ổn, phản tặc bên ngoài như hổ rình mồi. Thái Tử trong tối ngoài sáng bị nhiều người tính kế như vậy. Nếu hắn kéo Thái Tử xuống, chỉ sợ cũng bị người trong tối ngoài sáng tính kế. Một đời trước hắn vô tri không sợ, đau khổ chống đỡ, cho rằng ngôi vị Hoàng Đế là tất cả. Một đời này, hắn trải qua nhiều, có Quý Vân Lưu có vướng bận, ngược lại càng có nhiều băn khoăn.
"Đại ca sủng ái Đồng trắc phi." Ngọc Hành nói, "Thái Tử Phi nương nương có năng lực xử lý công việc trong Đông Cung, Đồng trắc phi hoài thai trưởng tử Thái Tử cũng là chuyện sớm muộn."
"Ai!" Thái Tử nương men say thở dài. Trong lòng hắn khổ sở, đều khổ ra vị đắng, "Thất ca nhi, đệ, đệ không biết, bởi vì chuyện dưới gối không con này, bổn cung còn từng hoài nghi Tô thị..."
Tới rồi! Thất hoàng tử ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình nghiêm nghị nghe Thái Tử nói. Kéo dài lâu như vậy, cuối cùng cũng đến đoạn này!
"Chính vì bổn cung hoài nghi Tô thị, nhiều năm như vậy bổn cung mới không hoà thuận với nàng ta... Ai, bổn cung khổ mà không nói nên lời. Bổn cung mới không phải người thấy sắc liền yêu thích..." Nghĩ đến những mỹ nhân đó, Thái Tử dừng một chút, ấm ách hai tiếng: "Chỉ là thích những mỹ nhân xinh đẹp đó một chút như vậy thôi..."
Ngọc Hành chọn trọng điểm hỏi: "Đại ca, huynh từng hoài nghi Thái Tử Phi nương nương việc huynh không có con nối dõi, vậy ở trong phủ có từng kiểm chứng thứ gì hay không?"
"Có chứ, tự nhiên là có!" Thái Tử ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi gục đầu xuống. Hắn dừng một chút, dường như rất nỗ lực hồi tưởng gì đó, "Sao có thể không điều tra... Bổn cung còn bảo nhị ca nhi điều tra cẩn thận trong phủ ta... Nhị ca nhi nói Tô thị dịu dàng hào phóng xử lý sự vụ Đông Cung rất tốt... Không có vấn đề..."
Nghĩ đến Cảnh Vương, nháy mắt Ngọc Tranh giật mình một cái liền tỉnh rượu. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, bỗng nhiên vỗ bàn một cái: "Phải rồi! Còn không phải là nhị ca nhi à!"